Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Chấp Pháp Đường!

Chương 112: Chấp pháp đường! Chương 112: Chấp pháp đường!

La Thiên.

Đại lão mới quật khởi của khu Hoàng kim!

Trên đỉnh Vọng Nhật phong, rất nhiều đệ tử, bao gồm cả những học viên Hoàng kim lâu năm cao ngạo kia, trên mặt bọn họ đều có vẻ kính sợ phát ra từ tận đáy lòng, thậm chí còn cả ngưỡng mộ nữa.

Ở trên toàn bộ Vọng Nhật phong.

Trong vòng luẩn quẩn của các đệ tử từng cấp độ.

Đại lão Hoàng kim chính là một ngọn núi cao không thể vượt qua được.

Bốn chữ này có nghĩa chính là vô địch Khai Mạch cảnh, có được chiến lực mạnh mẽ tuyệt đối.

Huống chi, La Thiên không chỉ có chiến lực của đại lão Hoàng kim mà tạm thời còn mang phong cách hành sự bá đạo ở khu Bạch ngân đến khu Hoàng kim.

Học viên Hoàng kim Viên Tùng, khiêu chiến hắn.

Kết quả bị phế một tay.

La Thiên còn không cam tâm tình nguyện mà tìm tới đại lão Chu Thần ở phía sau lưng của đối phương.

Cuối cùng, ngay cả Chu Thần cũng rơi vào kết cục căn cơ bị tổn thương.

Đại lão như vậy, làm sao không khiến cho người ta sợ hãi cơ chứ?

- Thất điện hạ.

Liễu Tử Yên cắn chặt bờ môi đỏ mọng, trong lòng oán hận và không cam lòng, thế nhưng lại cảm thấy rất là vô lực.

Bây giờ La Thiên đã trở thành đại lão của khu Hoàng kim, cho dù là thực lực hay là địa vị đều đã đứng ngang hàng với nàng.

Dùng tiềm lực đáng sợ của La Thiên, chuyện siêu việt nàng chỉ là trong sớm tối mà thôi.

- Hừ! Dám đối nghịch với bản Hoàng Tử, chuyện này ta cũng sẽ không bỏ qua như thế đâu...

Vẻ mặt của Lý Diệu bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Hành động ngày hôm nay của La Thiên có thể coi như là đánh vào mặt của hắn.

Đường đường là Thất hoàng tử, người cạnh tranh ngôi vị Hoàng Đế, nếu như ngay cả một cái Võ giả bình dân mà cũng không chỉnh đốn được, đây chính là chuyện cười lớn.

Trên đỉnh núi, mọi người dần dần tản đi.

Hai vị học viên Diệu Nhật trước sau rời đi.

Ở chung quanh La Thiên có rất nhiều người chúc mừng hội tụ lại.

Ngoại trừ người quen và bằng hữu ra, đa phần là những học viên Hoàng kim mà hắn không biết, còn có cả đại lão khu Bạch ngân nữa.

- La huynh, nếu không ngươi mở tiệc ăn mừng đi.

Tạ Lâm đề nghị.

- Tiệc ăn mừng?

La Thiên không có hứng thú đối với chuyện này.

- La học trưởng, bình thường các đệ tử tấn chức học viên Bạch Ngân, thậm chí là học viên Hoàng kim đều tổ chức tiệc ăn mừng cả, huống chi người lại trở thành đại lão khu Hoàng kim a.

Người chung quanh nhao nhao phụ họa.

Đám người Lý Vân Tú, Trần Hạo Phi, cũng có chút hứng thú nhìn sang bên này.

- Nếu như La huynh ngại phiền toái, việc này cứ để cho ta làm thay ngươi.

Tạ Lâm cười nói.

Đều là đại lão khu Hoàng kim, hắn rất muốn tạo mối quan hệ tốt với La Thiên, bởi vì tiềm lực của đối phương quả thực quá là kinh người.

- Được rồi.

La Thiên gật đầu, dù sao cũng không cần hắn vất vả a.

Tạ Lâm rất nhiệt tình đưa La Thiên đến chỗ ở.

- Đúng rồi, La huynh có biết gì về thịnh hội Võ phủ một tháng sau không?

Trước khi đi, Tạ Lâm hỏi thêm một câu.

- Thịnh hội Võ phủ?

La Thiên cảm giác bốn từ này có chút quen tai, dường như hắn đã nghe qua ở nơi nào đó rồi vậy.

- Cách mỗi ba năm Thương Vân quốc lại tổ chức thịnh hội Võ phủ một lần. Do hoàng thất và ba Đại Thánh phủ liên thủ tổ chức. Đến lúc đó, các Đại Võ phủ trong cả nước đều phái đại biểu tới tham dự thịnh hội.

Tạ Lâm giải thích.

- Còn có thịnh hội như thế sao?

Ánh mắt La Thiên sáng ngời, không ngờ đạo sư lại chưa từng nói chuyện này cho hắn nghe.

- Dựa theo lệ cũ, đệ tử có thứ hạng cao ở trên thịnh hội Võ phủ sẽ nhận được khen thưởng và kỳ ngộ phong phú.

Tạ Lâm cười nói.

Trên thực tế, lúc trước thịnh hội Võ phủ không có quan hệ quá lớn với La Thiên, coi như là đi tham gia thì cũng sẽ biến thành kẻ làm nền mà thôi.

Nhưng mà, khi La Thiên trở thành đại lão khu Hoàng kim thì tình huống lại khác, hắn đã có tư cách đại biểu cho Thánh Phủ tham gia thịnh hội Võ phủ, cạnh tranh cho một thứ bậc tốt.

...

Hai ngày sau đó.

Tin tức liên quan tới việc La Thiên đánh bại đại lão Hoàng kim làm cho vòng tròn các đệ tử trong Trục Nhật Thánh phủ chấn động.

Thế cục bốn vị đại lão trong khu Hoàng kim lập tức sinh ra biến hóa.

Bốn vị đại lão mới theo thứ tự là Tạ Lâm, Liễu Tử Yên, Nhạc Tĩnh, La Thiên.

Cái tên La Thiên đã làm cả Trục Nhật Thánh phủ chấn động, hơn nữa cũng đã tiến vào trong tầm mắt của cao tầng.

Ngày nọ.

La Thiên tổ chức tiệc ăn mừng, nghênh đón rất nhiều người tới đây chúc mừng.

Đại lão khu Bạch ngân, cả đám học viên Hoàng kim đều tự mình tới đây chúc mừng, đưa hạ lễ lên tặng hắn.

Những người cấp độ thấp còn không có tư cách tiến vào cánh cửa này.

Đại lão Tào Dương khu Thanh đồng chủ động tới đây chúc mừng, đương nhiên hắn là người có địa vị thấp nhất ở trong đám người tới đây chúc mừng.

Tào Dương không khỏi cảm khái tốc độ quật khởi của La Thiên giống như là kỳ tích vậy.

Hiện giờ hắn có muốn ôm chân của La Thiên thì cũng không có tư cách này.

- Trần huynh! Chúng ta cạn một chén, ăn mừng La huynh trở thành đại lão khu Hoàng kim.

Chuyện duy nhất Tào Dương có thể làm chính là ôm bắp đùi của Trần Hạo Phi.

- Được.

Trần Hạo Phi uống một ly xong khuôn mặt trở nên đỏ hồng, say khướt.

Không có biện pháp!

Những học viên Bạch Ngân cấp độ khá thấp kia, thậm chí ngay cả đại lão Bạch ngân không trèo lên được bắp đùi lớn của La Thiên, tất cả đều tìm hắn uống rượu, muốn tạo mối quan hệ tốt trước.

Trong những người có quan hệ bằng hữu với La Thiên.

Lý Vân Tú và Nam Cung Ngọc, tu vi và thân phận của họ đều không tầm thường, chỉ có hắn mới dễ tiếp xúc hơn một ít mà thôi.

- Nhạc học trưởng!

Ở trong tiệc ăn mừng truyền đến một trận kinh hô nhiệt liệt.

- La Thiên, chúc mừng ngươi.

Nhạc Tĩnh mỉm cười đi đến, không ngờ hắn cũng tới để tham gia tiệc ăn mừng của La Thiên, hơn nữa cũng đưa lên một phần hậu lễ.

La Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng đưa tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười nha.

Nghe người ta nói.

Nhạc Tĩnh bị Liễu Tử Yên vứt bỏ, nhìn ý tứ bây giờ của hắn, dường như có ý giao hảo với La Thiên.

- La Thiên, ngươi cẩn thận đó!

Lúc Nhạc Tĩnh đưa lễ lên đột nhiên dùng chân khí truyền âm nói:

- Ta nghe nói, Chu Thần đã tới Chấp Pháp Đường cáo trạng ngươi, việc này chỉ sợ sẽ không đơn giản đâu...

Sắc mặt Nhạc Tĩnh có chút cẩn thận.

Hắn thân là cháu ruột của Phó Phủ chủ, cho nên tin tức rất là linh thông.

- Được rồi.

La Thiên khẽ gật đầu.

Đối với chuyện này hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý.

Lúc chiến đấu là tiến hành công khai, hắn không cố ý, cũng không có hành động làm tổn thương đồng môn. Mà kết quả nghiệm thương cũng nghiêng về phía bên hắn.

Loại tình huống này, hắn không cần phải chịu trách nhiệm quá lớn.

Tiệc ăn mừng vừa diễn ra được đến một nửa thì...

- Ai là La Thiên!

Đột nhiên, một tiếng hét lớn mạnh mẽ như sấm truyền đến.

Sau một khắc đã nhìn thấy có một vị lão giả mặc áo dài dẫn theo một đội chấp pháp đội toả ra khí tức khắc nghiệt xông vào tiệc ăn mừng của La Thiên.

- Chấp Pháp Đường! Trưởng lão Chấp pháp!

Rất nhiều đệ tử ở đây đều run rẩy.

- Trưởng lão Chấp pháp!

Sắc mặt đám người Tạ Lâm, Lý Tú Vân đại biến.

- Có ta.

La Thiên đứng ra, nhìn về phía vị lão giả mặc áo dài kia, trên người đối phương có một cỗ khí thế vượt xa các đạo sư phổ thông.

- Bắt hắn lại!

Lão giả kia nhìn chằm chằm vào La Thiên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Sưu sưu!

Một đám chấp pháp giả tu vi Khai mạch cửu trọng trở lên xông lên, bao vây La Thiên.

- Dừng tay!

Lý Vân Tú khẽ kêu, Nam Cung Ngọc cũng lên tiếng.

- Xin hỏi Cát trưởng lão, La Thiên có lỗi lầm gì mà lại bắt hắn vậy?

Nam Cung Ngọc hỏi.

Gia gia của hắn là Trưởng lão Thánh Phủ cho nên hắn biết vị Trưởng lão Chấp pháp này.

Nếu như hắn nhớ không lầm thì vị Cát trưởng lão này là người của hoàng thất, dù sao ba đại Thánh phủ đều có bối cảnh chính thức, cho nên sẽ thường xuyên sắp xếp một ít người của mình vào trong Thánh phủ.

- La Thiên công khai đả thương căn cơ của người khác, Chấp Pháp Đường tuân theo quy tắc của Thánh Phủ, chuyện trừng phạt kẻ có tội chính là bổn phận của chúng ta.

Cát trưởng lão dùng lời lẽ chính nghĩa nói.

Ánh mắt của hắn xẹt qua trên người Nam Cung Ngọc và Lý Vân Tú, có một tia băn khoăn.

- Cát lão! Ngày đó chiến đấu thế nào, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. La Thiên không cố ý đả thương người khác, mà Chu Thần kia bị tổn thương căn cơ chủ yếu là do thi triển bí thuật quá độ mà thôi.

Khuôn mặt của Lý Vân Tú hơi trầm xuống.

Nàng cũng xuất thân từ hoàng thất cho nên biết rõ Cát trưởng lão là người thuộc phe của Thất hoàng tử.

- Quả thực La Thiên không cố ý đả thương người khác. Thế nhưng tội vô ý đả thương người khác thì có tính không?

Cát trưởng lão hừ lạnh nói.

Tội vô ý đả thương người?

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.

- Theo Y sư nói, tu vi của Chu Thần đã lùi lại đến Khai mạch bát trọng, tạm thời suốt đời khó có thể tiến thêm được nữa. Chuyện này đối với Thánh Phủ mà nói là tổn thất bực nào cơ chứ?

Cát trưởng lão lạnh nhạt nói.

Nếu như không phải có Lý Vân Tú và Nam Cung Ngọc thì hắn cũng lười giải thích.

- Xin hỏi Trưởng lão, Chấp Pháp Đường sẽ có trừng phạt gì đối với ta vậy?

La Thiên cười lạnh nói.

Chỉ cần không phải cố ý đả thương đồng môn, ở trong luận bàn bình thường vô ý đả thương người khác cũng sẽ không bị trừng phạt quá nặng.

- Chấp Pháp Đường quyết định giam La Thiên hai tháng, khấu trừ một năm bổng lộc và tài nguyên.

Một vị chấp pháp giả bên cạnh hắn cao giọng tuyên bố.

Xoạt!

Mọi người ở đây chấn động.

Giam hai tháng?

Khấu trừ một năm bổng lộc và tài nguyên?

Trừng phạt thế này so với trong tưởng tượng của bọn họ còn nghiêm trọng hơn không ít.

Khấu trừ một năm bổng lộc và tài nguyên đối với học viên Hoàng kim mà nói, chuyện này sẽ làm ảnh hưởng rất lớn tới quá trình phát triển của bọn họ.

- Giam hai tháng? Như vậy chẳng phải La Thiên sẽ không thể tham gia thịnh hội Võ phủ rồi sao?

Tạ Lâm mình.

Thịnh hội Võ phủ, người xếp ở phía trên sẽ được khen thưởng rất lớn, thậm chí còn có kỳ ngộ đặc thù.

Trong lúc vô hình, hành động này tương đương với bóp chết một lần kỳ ngộ lớn của La Thiên!

Thịnh hội Võ phủ, ba năm mới có một lần.

- Mang hắn đi!

Trong mắt Cát trưởng lão mơ hồ hiện lên vẻ thất vọng, hắn khua tay nói.

Nếu như La Thiên công khai phản kháng, thậm chí còn bất kính đối với Trưởng lão Chấp pháp thì hắn sẽ có cớ để xuất thủ khiển trách, thậm chí còn có thể lỡ tay đả thương người.

Nhưng La Thiên quá bình tĩnh.

Dường như hắn ta biết rõ việc này vậy, từ đầu đến cuối không hề có chút phản kháng nào cả.

Rất nhanh, mấy tên chấp pháp giả đã mang La Thiên ra khỏi Vọng Nhật phong, áp giải đến một sơn động trong vách núi, hắn phải diện bích ở chỗ này.

Điều trùng hợp chính là.

Chỗ diện bích này cũng chính là nơi mà Liễu Tử Yên và Nhạc Tĩnh từng phải chịu phạt.

Ở một vách núi nào đó.

Thất hoàng tử Lý Diệu và Liễu Tử Yên sóng vai mà đứng, trong mắt hiện lên sự vui vẻ như âm mưu đã được thực hiện.

- Liễu cô nương, giam La Thiên hai tháng, làm hắn bỏ lỡ kỳ ngộ thịnh hội Võ phủ. Đồng thời tiến độ tu luyện cũng sẽ hạ thấp đi rất nhiều. Như vậy hắn đã không có tư cách tranh đoạt danh ngạch học viên Diệu Nhật với ngươi nữa rồi.

Lý Diệu nở nụ cười của người thắng.

Thành công chèn ép La Thiên, lại nâng Liễu Tử Yên lên thành học viên Diệu Nhật thật sự là nhất cử lưỡng tiện.

Dựa theo ước định trước đó.

Một khi Liễu Tử Yên trở thành học viên Diệu Nhật, nàng sẽ cam tâm tình nguyện dâng thân thể của mình cho hắn.

- Làm phiền điện hạ rồi.

Liễu Tử Yên nở một nụ cười.

Ngay hôm đó.

Tin tức La Thiên bị Chấp Pháp Đường trừng phạt giam cầm đã truyền ra khắp Vọng Nhật phong.

Lý Vân Tú, Nam Cung Ngọc, Trần Hạo Phi đều đang nghĩ cách, muốn tranh thủ minh oan cho La Thiên.

Nhưng mà, một khi Chấp Pháp Đường đã đưa ra quyết định thì khó có thể thay đổi, trừ phi Phủ chủ xuất mã, nếu không thì sẽ không có khả năng thay đổi.

Vì thế, Lý Vân Tú cố nén tức giận đi tìm Thất hoàng tử.

Dựa theo quan hệ, Thất hoàng tử Lý Diệu được xem như là đường ca của nàng, chỉ là bình thường rất ít khi hai người qua lại với nhau.

- Nói cho nàng biết, ta đang bế quan tu luyện.

Lý Diệu không lộ diện.

Nam Cung Ngọc cũng đang nghĩ biện pháp, tìm gia gia hắn, muốn cầu xin tha thứ thay cho La Thiên.

- Trừng phạt có thể giảm. Nhưng một khi Chấp Pháp Đường đã đưa ra quyết định thì bình thường sẽ rất khó sửa đổi.

Nam Cung trưởng lão khẽ lắc đầu thở dài.

Trưởng lão Chấp pháp là nhân thủ nằm vùng của hoàng thất, coi như là Phó Phủ chủ xuất mã thì cũng chưa chắc đã có tác dụng.

- Đi tìm Lâm Đạo sư!

Trần Hạo Phi không có bối cảnh lớn như vậy, chuyện duy nhất mà hắn có thể làm chính là tìm Lâm Đông Phong Lâm đạo sư.

Đối với chuyện này, trong lòng Trần Hạo Phi không có chút nắm chắc nào.

Một mặt.

Lâm Đông Phong chỉ là một đạo sư, cho dù là người có thực lực sâu nhất, mạnh nhất một vị, thế nhưng nhất định địa vị và thực lực sẽ không bằng Trưởng lão.

Thứ hai.

Gần đây Lâm Đông Phong đang bế quan, không tiếp kiến bất kỳ kẻ nào cả.

- Lâm Đạo sư!

Trần Hạo Phi đưa tay gõ cửa.

- Đạo sư đang bế quan.

Một gã người hầu mở cửa nói.

Sáu, bảy ngày sau đó.

Mỗi ngày Trần Hạo Phi sẽ đến chỗ ở của Lâm Đạo sư.

- Ta đã nói với ngươi rồi, đạo sư đang bế quan.

Tên người hầu kia có chút không kiên nhẫn nói.

- Mong người truyền lời cho Lâm Đạo sư, La Thiên bị Chấp Pháp Đường trừng phạt...

Trần Hạo Phi cười khổ nói.

Hắn vừa mới định rời khỏi thì...

- Ngươi nói cái gì? La Thiên bị Chấp Pháp Đường trừng phạt?

Một đạo thanh âm mạnh mẽ như tiếng sấm nổ vang bên tai của Trần Hạo Phi.

Tiếp theo có một gã lão giả mặc áo bào trắng từ trên trời giáng xuống, toả ra một cỗ khí tức cuồng bạo như biển sâu, gió bốn phía mơ hồ bị khuấy động.

- Lâm... Lâm Đạo sư!

Trái tim của Trần Hạo Phi run lên, ở dưới cổ khí tức kinh khủng này, hắn lập tức ngã phịch xuống đất.

Lâm Đông Phong trước mắt hắn có khí tức thật là đáng sợ, so với trước kia không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần!

Bình Luận (0)
Comment