Tu vi tấn chức lên Khai Mạch bát trọng, Quy Nguyên chân công đột phá tầng thứ ba.
Hai chuyện này đồng thời hoàn thành trong cùng một lúc!
Thực lực chỉnh thể của La Thiên tăng vọt về chất.
Hiện tại hắn có lòng tin có thể thoải mái nghiền ép Đấu Linh nửa bước Linh Hải ở trong tầng bảy.
Có thể nói, La Thiên đã vượt qua cấp độ đại lão Hoàng kim, chiến lực đuổi kịp Linh Hải cảnh.
Ở bên trong phòng luyện công.
La Thiên lại củng cố thêm một ngày, đợi tới khi xây dựng đầu khí mạch thứ tám đến trên dưới hai thành thì hắn mới ngừng lại.
Sau đó hai ba ngày, trọng tâm của La Thiên lại đặt ở trên việc tu luyện Thiên Tinh kiếm pháp.
Sau khi Quy Nguyên chân công đột phá tầng ba.
La Thiên cảm giác khi hắn tu luyện kiếm pháp vũ kỹ càng thêm thông thuận, dường như tầng gông xiềng vô hình lúc trước đã biến mất vậy.
Gần tối một ngày nọ.
Ở một mảnh rừng hoang bên trong Trục Nhật Thánh phủ.
Thiên Tinh Kiếm Pháp, Tinh Lạc Vân Tán!
Phong Tuyết kiếm trong tay của La Thiên huyễn hóa ra thành nhiều đóa kiếm quang to lớn chói mắt, giống như sao băng trong không trung. Sau đó cuốn theo chiều gió đánh tới các nơi khác nhau.
Phốc phốc! Oanh oanh!
Cây cối rạn nứt, trên mặt đất cũng xuất hiện một cái hố bị cháy sém.
Lực phá hoại bực này đã vượt xa cấp độ Khai Mạch cảnh.
Nếu như sau này có người đến, dù có nói là dấu vết do Linh Hải cảnh để lại thì cũng không người nào hoài nghi cả.
- Thiên Tinh Kiếm Pháp đại thành, cấp độ Tinh Diệu.
Trong mắt La Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Giờ phút này.
Hắn tiện tay đánh ra một kiếm cũng đã có được một loại khí thế to lớn giống như tinh không, tràn ngập ánh sáng lóng lánh như ngôi sao bất diệt vậy.
Ngay cả là Linh Hải cảnh bình thường thì cũng rất khó để luyện được tới cấp độ này.
Huống chi, uy lực của Thiên Tinh kiếm pháp gần bằng vũ kỹ Linh cấp thượng phẩm a.
- Lấy thực lực của ta bây giờ, nếu như bộc lộ toàn bộ át chủ bài, sát chiêu thì thậm chí còn có khả năng đánh bại được Linh Hải cảnh hơi yếu một chút a.
Trong lòng La Thiên thầm nghĩ.
Nếu như tình nguyện thì hắn đã có thể đi tới tầng tám Đấu Linh tháp, chiến một trận cùng Đấu Linh Linh Hải cảnh. Chống lại thì không thành vấn đề, nếu muốn chiến thắng thì hắn lại không quá chắc chắn.
Dùng thực lực như thế, muốn giết vào top hai mươi trong thịnh hội Võ phủ, có lẽ cũng có hy vọng không nhỏ.
Mục tiêu trước mắt của La Thiên đã xem như đạt thành, đủ để khiến cho Lâm Đông Phong mở rộng tầm mắt.
Ngày thứ hai, sau khi kiếm pháp của La Thiên đại thành.
Nhân bảng Thương Vân quốc, lần nữa thay đổi!
La Thiên cũng không quan tâm chuyện này, nhưng lại có học viên Hoàng kim, đại lão khu Bạch ngân muốn lấy lòng hắn nhao nhao đưa sách báo Nhân bảng tới cho hắn đọc.
Nhân bảng lần này.
La Thiên từ vị trí tám mươi chín, một lần hành động vọt lên tới vị trí thứ ba mươi trên Nhân bảng.
Tốc độ thăng tiến của hắn, ở trong lịch sử của Nhân bảng cũng là tồn tại cực kỳ hiếm thấy.
Trên giới thiệu về chiến tích của La Thiên cũng tăng thêm thành tích chính diện đánh bại đại lão khu Hoàng kim , bản thân có dị lực võ mạch Địa giai.
- Trên tin tức Nhân bảng còn không biết Quy Nguyên chân công mà ta tu luyện là Địa cấp trung phẩm, hơn nữa ta cũng đã đột phá tầng ba. Cùng với Thiên Tinh kiếm pháp đã đột phá đại thành.
Khóe miệng La Thiên nhếch lên, nở một nụ cười.
Sở dĩ hắn không đi vượt tầng bảy, tầng tám của Đấu Linh tháp chính là không muốn người bên ngoài biết rõ thực lực chân chính của mình.
Dù sao, tốc độ quật khởi của La Thiên quá nhanh, đã gây không ít thù hằn, cho nên nhất định phải giấu nghề.
Ngoại trừ La Thiên ra, ở bên trong Trục Nhật Thánh phủ cũng có mấy người có biểu hiện ưu dị.
Nam Cung Ngọc, Lý Vân Tú trước sau đột phá Khai mạch bát trọng, xông qua tầng sáu Đấu Linh tháp, trở thành học viên Hoàng kim, đặt song song ở vị trí trước một trăm trên Nhân bảng.
Mà người chói mắt nhất vẫn là Liễu Tử Yên.
Sau khi xông qua tầng bảy của Đấu Linh tháp, nàng đã giết vào vị trí hai mươi tư trên Nhân bảng, được xưng là đệ nhất đại lão khu Hoàng kim của Trục Nhật Thánh phủ.
Đối với chuyện này La Thiên không để ở trong lòng, nếu như hắn để lộ thực lực chân chính ra thì hắn cũng có cơ hội giết vào trước vị trí hai mươi.
- La Thiên có ở đó không?
Bên ngoài trạch viện của hắn có một đạo thanh âm cương mãnh của nam tử truyền tới.
Hả?
Linh thức của La Thiên quét qua, phát hiện ra có một gã nam tử trung niên mặc áo vàng đen cưỡi một con phi cầm, đáp xuống trước cửa tiểu viện.
Có thể cưỡi phi cầm đi tới đi lui ở Trục Nhật Thánh phủ, lai lịch tất sẽ không nhỏ.
- Chính là ta, các hạ là?
La Thiên đi tới.
- Ta là người mang tin tức của hoàng gia tới, đây là thư tín của các hạ.
Nam tử trung niên cẩn thận dò xét La Thiên một lát, sau đó mới đưa một phong thư lên, kế đó cưỡi phi cầm nhanh chóng rời khỏi tiểu viện.
Người mang tin tức của Hoàng gia?
La Thiên mở ra, nhìn vào mới biết người gửi thư là trưởng công chúa Lý Man Thanh.
Trong thư nàng có nói hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, là phương thuốc cổ mà La Thiên từng phiên dịch kia đã khiến cho quốc chủ cực kỳ vui mừng.
Trưởng công chúa che giấu chuyện phương thuốc cổ này là do La Thiên phiên dịch, Thương Vân quốc chủ chỉ biết rõ phương thuốc này là do vị sư tôn thần bí của La Thiên phiên dịch.
- Không ngờ lại là phương thuốc cổ kia...
La Thiên giật mình, sắc mặt có chút cổ quái.
Cuối cùng hắn đã hiểu rõ, vì cái gì mà quốc quân lại nhúng tay vào chuyện Chấp Pháp Đường lần trước, thậm chí còn trực tiếp triệt tiêu chức vụ Trưởng lão Chấp pháp.
Dù sao La Thiên đã giải quyết được vấn đề nhân sinh của quốc quân, đây là đại công bực nào cơ chứ?
Chuyện thứ hai trong thư là, trưởng công chúa mời La Thiên đi tới Vương đô làm khách, trong đó còn nói tới chuyện ban thưởng của quốc quân nữa.
- Ban thưởng của Quốc quân?
Hai mắt La Thiên không khỏi sáng ngời.
Coi như là không có ban thưởng, La Thiên cũng đã nợ trưởng công chúa một phần nhân tình rất lớn, đối phương mời hắn tới Vương đô, tất nhiên hắn phải tới đó làm khách một chuyến rồi.
- Thịnh hội Võ phủ cũng được cử hành ở trong Vương đô, thời gian là một tháng sau.
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ trầm ngâm.
Cứ như vậy hắn có thể nhận lời của trưởng công chúa tới Vương đô làm khách trước, sau đó mới tham gia thịnh hội Võ phủ.
Sau khi đưa ra quyết định.
La Thiên đi tới phủ đệ của Lâm Đông Phong, giải thích rõ việc này.
Học viên của Thánh Phủ, bình thường nếu như ra ngoài, nhất là đi xa đều phải trình báo lên trên.
- Ngươi đã đến rồi sao?
Lâm Đông Phong thả sách Nhân bảng trong tay xuống, vẻ mặt của hắn hơi có vẻ xấu hổ.
Lúc trước, hắn đã lập mục tiêu nửa năm cho La Thiên, muốn đối phương trở thành học viên Hoàng kim, giết vào Nhân bảng. Lúc đó hắn đã tự nhận mục tiêu này quá là hà khắc.
Lúc này mới qua hai tháng.
La Thiên đã trở thành đại lão khu Hoàng kim, giết vào ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng, làm cho hắn lần nữa phải chịu khổ.
Lâm Đông Phong không biết, đây là dưới tình huống La Thiên giữ thực lực lại không bộc phát ra toàn bộ.
- Đệ tử có ý định đi tới Vương đô một chuyến.
La Thiên giải thích rõ ý đồ đến đây của mình.
- Đi tới Vương đô?
Trong mắt Lâm Đông Phong hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
- Vừa vặn Thịnh hội Võ phủ còn hơn một tháng nữa là cử hành. Trước đó Thánh Phủ cần phải tiến hành tỷ thí một cách đơn giản, xác định danh ngạch tham dự.
Lâm Đông Phong nói.
- Tỷ thí? Xác định danh ngạch?
La Thiên không khỏi giật mình, lần này có chút phiền phức rồi.
- Chẳng qua, ngươi đã giết vào ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng, chuyện này vi sư sẽ giải quyết giúp ngươi.
Lâm Đông Phong nở một nụ cười.
Bên Trục Nhật Thánh phủ, danh ngạch tham gia thịnh hội Võ phủ chỉ có hai mươi mà thôi.
Dùng địa vị đại lão khu Hoàng kim của La Thiên, uy danh ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng, muốn lấy một cái danh ngạch thì cũng không có người nào dám chất vấn.
- Làm phiền đạo sư rồi.
La Thiên khẽ thở dài một hơi.
- Đồng thời, vi sư còn có một việc muốn nhờ ngươi đi tới Vương đô đi một chuyến.
Lâm Đông Phong híp mắt cười cười.
Khóe miệng La Thiên nhếch lên, hóa ra là đối phương có việc cần nhờ mình.
Không bao lâu sau, Lâm Đông Phong đã viết xong một phong thư, đồng thời còn nói với La Thiên một chuyện.
Hoá ra. Lâm Đông Phong có một vị huynh đệ kinh doanh ở Vương đô, gần đây đối phương gặp phải một ít phiền toái, bị một ít du côn ác ôn uy hiếp, cho nên người này mới xin hắn giúp đỡ.
- Vị huynh đệ kia của ta vốn chỉ làm ăn nhỏ, không quá lớn. Ở trong phạm vi có thể, ta hy vọng ngươi có thể toàn lực giúp hắn, không thể cậy mạnh.
Lâm Đông Phong dặn dò một câu.
- Đạo sư yên tâm.
La Thiên tiếp nhận thư, đồng ý với đối phương.
- Đúng rồi! Bích Linh đan kia sắp được luyện chế xong rồi.
Lâm Đông Phong nhớ tới một chuyện.
- Bích Linh đan?
Sắc mặt La Thiên có chút vui vẻ.
Lúc trước, hắn lấy được máu tim của Bích Linh mãng, đây chính là tài liệu chính có thể đưa cho Thánh Phủ để luyện chế đan dược.
Bích Linh đan luyện chế ra, La Thiên sẽ nhận được ba thành định mức.
- Ngươi chờ lấy đan xong rồi lại xuất phát là được. Đan dược có thể giữ lại về sau để tự dùng, hoặc cũng có thể cầm tới Vương đô đấu giá, tranh thủ lợi ích lớn nhất cho ngươi.
Lâm Đông Phong đề nghị.
- Đệ tử hiểu!
Trong lòng La Thiên sinh ra sự kỳ vọng, không biết Thánh Phủ đã luyện chế ra được mấy viên Bích Linh đan.
Bích Linh đan này không chỉ có thể thay đổi căn cốt mà còn có thể xúc tiến tu vi Linh Hải cảnh, giá trị cực cao.
...
Ba ngày sau.
La Thiên được Lâm Đông Phong dẫn dắt đi tới Thảo Mộc Phường của Thánh Phủ, lấy ba thành định mức Bích Linh đan mà Thánh Phủ luyện chế ra.
Thảo Mộc Phường.
Là nơi luyện đan chế dược của Trục Nhật Thánh phủ, được xây ở một ngọn núi gần nước.
Bên trên núi có từng đám khói bốc lên, bên trong truyền đến một cỗ mùi thuốc nồng đậm.
Lâm Đông Phong mang theo La Thiên đi tới một gian phòng có phong cách cổ xưa trong Thảo Mộc Phường.
- Tất cả đều ở nơi này.
Một lão giả Luyện Đan Sư mặc áo bào màu hồng lấy ra một cái dụng cụ bằng thủy tinh, khi mở miệng không quá khách khí.
Dù sao Thảo Mộc Phường cũng phải tốn một cái giá thật lớn mới có thể luyện chế ra được Linh Đan, thế nhưng lại phải đưa ra ba thành cho La Thiên.
Ở bên trong dụng cụ bằng thủy tinh này tổng cộng có bảy khỏa Linh Đan óng ánh như ngọc, toả ra mùi thuốc trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.
- Bảy khỏa?
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ suy tư.
Ba thành định mức, ước chừng hắn sẽ nhận được hơn hai viên.
La Thiên không để ý tới chút số lẻ này, thế nhưng hắn lại yêu cầu được ưu tiên chọn đan.
- Ngươi chọn đi!
Lão giả mặc áo bào hồng cười nhạo nói một tiếng, không quá để bụng tới chuyện này.
Tuy rằng phẩm chất của bảy khỏa Linh Đan này hơi có chút khác biệt, nhưng chênh lệch không phải là quá lớn.
Một tên tiểu tử còn chưa ráo máu đầu, ngay cả người thường cũng không được tính a.
Cho ngươi chọn thì như thế nào chứ?
Lâm Đông Phong không nói chuyện, trong mắt lại hiện lên vẻ hứng thú.
Hắn suy đoán, có lẽ La Thiên cũng tinh thông y đạo dược lý, nếu không thì ngày đó đối phương cũng không có cách nào phán đoán được bệnh tình của mình.
- Khỏa này, còn khỏa này nữa.
La Thiên vận dụng thuật quan khí và Linh thức, rất nhanh đã chọn được hai viên Bích Linh đan.
Bảo vật có Bảo khí, Linh Đan cũng có đan khí.
Nói về thuật quan khí, đối với La Thiên là chuyện rất dễ dàng. Coi như hắn không thể thì vẫn còn có Thiên Thư tọa trấn nữa.
- Ngươi...
Nhìn thấy hai viên Linh Đan mà La Thiên chọn, Đan sư mặc áo bào hồng biến sắc, cả khuôn mặt đã biến thành màu đen.
- Từ Đại Sư, thân thể ngươi không thoải mái hay sao?
Lâm Đông Phong có chút ngạc nhiên nói.
Vị Đan Sư mặc áo bào hồng này chính là Luyện Đan đại sư hạng nhất của Trục Nhật Thánh phủ, coi như là Trưởng lão bên trong, đạo sư Thánh Phủ cũng phải khách khí với hắn.