Thọ yến Trần gia, bàn số mười một chữ Bính.
Gia chủ Trần Hưng có cảm giác dày vò sống một ngày không bằng một năm, trái tim thấp thỏm lo âu.
Thọ yến hiện tại, bàn Giáp nhất trống trơn không có lấy một người, thế nhưng bàn Bính thứ mười một thì lại trở thành trọng tâm của yến hội.
Nói thật, La Thiên ngồi ở đâu thì chỗ đó chính là trung tâm của yến hội.
Hai vị đại nhân vật của Quận thành, quận trưởng cùng Tề gia chủ đều vì hắn mà đến.
Nếu không thì, một thọ yến nho nhỏ của Trần gia không mời được hai vị đại phật này.
Đối với loại tình huống này.
La Thiên có chút cổ quái và bất đắc dĩ.
Tề gia chủ tìm hắn, không phải là muốn hóa giải ân oán giữa hai bên hay sao?
Nhưng vị quận trưởng đại nhân này thì hắn lại không quen biết chút nào, cũng không có một chút liên quan gì, vậy mà đối phương lại chủ động tới đây giao hảo.
Chỉ bằng vào danh khí ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng, chỉ sợ còn chưa đủ để đối phương tới đây.
Dường như nhìn ra sự nghi kị trong lòng của La Thiên.
Lăng Vân quận trưởng cười nói:
- La Thiên, lúc trước khi ngươi danh chấn Nhân bảng thì Tam hoàng tử Lý Dịch đã khen ngợi ngươi rất nhiều.
Tam hoàng tử Lý Dịch?
Đám người ngồi trên bàn không khỏi có chút suy nghĩ sâu xa.
Ở Thương Vân quốc hiện tại, cơ thể của quốc chủ không được tốt, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Mà chuyện tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế tương lai thì lại có ba người chọn lựa hàng đầu.
Theo thứ tự là. Đại hoàng tử Lý Thịnh, cũng là đương kim Thái Tử hiện tại.
Tam hoàng tử Lý Dịch, học viên Vân Thiên của Vân Thiên Thánh Phủ.
Thất hoàng tử Lý Diệu, học viên Diệu Nhật của Trục Nhật Thánh phủ.
Trong này Thất hoàng tử Lý Diệu, La Thiên đã gặp qua, mẫu thân của hắn xuất thân từ gia tộc đệ nhất thương hội của Thương Vân quốc, phú khả địch quốc, tư chất Võ đạo thượng giai.
Thái Tử Lý Thịnh là người có tư lịch sâu nhất, cho dù các phương diện đều không nổi trội, thế nhưng lại là người thừa kế ngôi vị Hoàng Đế danh chính ngôn thuận.
Tam hoàng tử Lý Dịch.
Nghe nói là một vị Hoàng tử rất là kinh người, có thể nói là trí dũng song toàn.
Luận tu vi võ đạo, hắn xếp trước năm trong Nhân bảng.
Nói mưu trí, Lý Dịch từng đưa ra một kế đánh lui đại quân của quốc gia địch, trở thành một đoạn giai thoại.
Hơn nữa, Tam hoàng tử Lý Dịch còn có thanh danh ái tài.
Lời nói mới rồi của Quận trưởng đã đại biểu cho việc Tam hoàng tử đang ném cành ô-liu cho La Thiên.
- Quá khen rồi! May mắn dương danh trên Nhân bảng, không bằng yên tĩnh, không nổi danh thì hơn.
La Thiên cười nhạt rồi nói một tiếng.
Đối với chuyện tranh đấu phe phái của các Hoàng tử, hắn không hề có chút hứng thú nào cả.
Tam hoàng tử không thể chỉ dựa vào cái danh thiên tài Nhân bảng mà lôi kéo La Thiên.
Mà còn có một nguyên nhân sâu xa hơn, có khả năng dính đến Trưởng công chúa, cùng với phương thuốc cổ mà hắn đã dịch giúp quốc quân.
Trưởng công chúa có lực ảnh hưởng rất lớn đối với quốc quân.
Mà phương thuốc cổ kia lại trực tiếp làm cho quốc quân mặt rồng vui mừng.
- Không kiêu ngạo không nóng nảy, vào tuổi này của ngươi, chuyện này rất là khó có được.
Lăng Vân quận chủ vuốt râu cười cười, cũng không vì La Thiên nhã nhặn từ chối mà có vẻ không vui.
La Thiên có vốn liếng để làm như vậy.
Coi như vứt bỏ chuyện Trưởng công chúa và phương thuốc cổ thì bản thân hắn cũng là một trong các thiên tài có tiềm lực lớn nhất trên Nhân bảng.
Một lúc lâu sau, thọ yến của Trần gia chấm dứt.
La Thiên đưa ra lời cáo từ.
Lúc này gia chủ Trần Hưng và gia gia của Trần Hạo Phi tự mình ra ngoài cung tiễn.
- La thiếu hiệp, Trần mỗ có mắt như mù, có chỗ nào đắc tội, kính xin ngươi thứ lỗi.
Gia chủ Trần Hưng có chút xấu hổ, hạ thấp tư thế nói lời xin lỗi.
Trong lòng của hắn hối hận không thôi, nếu như thực sự đắc tội La Thiên tới chết, chỉ sợ Trần gia sẽ gặp phải tai nạn mang tính diệt tộc.
Vừa rồi Trần gia đã nhận được tin tức, Đỗ gia trong Thanh Xương thành bị xoá tên trong vòng một đêm, nghe nói có quan hệ với La Thiên này.
La Thiên vừa tới Quận thành, ngay cả Tề gia cũng phải kinh hoảng không thôi, chủ động chịu nhận lỗi.
Vừa rồi ở bên trên thọ yến, bọn hắn cũng cảm giác được bối cảnh và năng lực mạnh mẽ của La Thiên, ngay cả Tam hoàng tử cũng không tiếc muốn giao hảo.
Đối với chuyện Trần gia chủ trước ngạo mạn sau cung kính, La Thiên không quan tâm.
Ở trong thế giới này thực lực làm đầu. Nhớ ngày đó, thậm chí Trần gia chủ còn bức bách Trần Hạo Phi đoạn tuyệt quan hệ với La Thiên.
- Trần huynh, hẹn gặp lại trong Thánh Phủ.
La Thiên nói một lời với Trần Hạo Phi, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
...
Vào ban đêm.
Phụ tử Trần gia chỉnh lý đủ loại thọ lễ mà mọi người tặng.
Bỗng nhiên Trần Hạo Phi lấy ra cái hộp lễ nhỏ mà La Thiên đưa lên.
Ở bên trong rất nhiều hạ lễ, thoạt nhìn chủ nhân của cái hộp nghi lễ này có chút keo kiệt.
Mở hộp nghi lễ ra.
Trần Hạo Phi xem hết hai vật bên trong, nhất là bản bí tịch kia, hắn lập tức chấn động.
Không bao lâu sau, gia gia Trần Hạo Phi, gia chủ, Trần Hạo Phi tụ tập ở một chỗ, vẻ mặt kích động lại có chút khẩn trương.
Viên Dưỡng sinh đan mà La Thiên tặng rất là trân quý, có thể làm tăng chút thọ nguyên, trì hoãn tốc độ già yếu.
Chuyện này đối với gia gia của Trần Hạo Phi mà nói, càng khó có được.
Nhưng thứ chính thức quý trọng lại là bản công pháp bí tịch mà đối phương tiện tay sao chép ra kia.
- Không sai! Đây tuyệt đối là công pháp Linh cấp thượng phẩm, chỗ huyền diệu của nó làm cho nó còn tới gần cả Địa cấp nữa.
Vẻ mặt của gia gia Trần Hạo Phi đỏ lên, thanh âm hưng phấn tới mức phát run.
Thế gia như Trần gia, Đỗ gia có được hai môn công pháp vũ kỹ Linh cấp hạ phẩm cũng đã xem như cấp bậc Trấn tộc rồi.
Huống chi đây lại là một môn công pháp vũ kỹ Linh cấp cao cấp nhất, đặt ở bên trong Thánh Phủ, học viên Hoàng Kim cũng rất khó có được nó để tu luyện.
- Môn công pháp này sẽ làm tuyệt học trấn tộc của Trần gia chúng ta. Chỉ cần nó còn ở đây thì có thể làm cho gia tộc kéo dài mấy trăm năm, thậm chí còn làm cho Trần gia ta đi ra khỏi Lăng Vân quận, trở thành đại tộc của Thương Vân quốc.
Gia gia Trần Hạo Phi và gia chủ nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ và cuồng hỉ.
Rồi sau đó hai người đều có chút tán thưởng nhìn về phía Trần Hạo Phi, người sau bị hai người nhìn chằm chằm mà cảm thấy sợ hãi.
- Hạo Phi, ánh mắt của ngươi không tệ, có thể kết bạn với người như thế.
Gia chủ Trần Hưng dùng giọng tán thán nói.
Trần Hạo Phi không khỏi trợn trắng mắt, liệu người có thể im lặng một chút được không? Lúc trước là ai ầm ĩ, muốn con đoạn tuyệt quan hệ cùng La Thiên cơ chứ?
Bên kia.
La Thiên cưỡi chiến mã rời khỏi Lăng Vân Quận thành.
Hắn cũng không biết, hắn để Thiên Thư tùy ý hoàn thiện một môn công pháp mà lại làm cho Trần gia coi như trân bảo, làm tuyệt học trấn tộc kéo dài sự thịnh vượng của gia tộc.
Lúc rời khỏi Quận thành.
La Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Đó chính là ước định cùng với Thụy Thú Côn Già.
Lúc trước La Thiên nhận được ba cái răng của Côn Già, mà cái giá lớn hắn phải trả là trong một năm phải đưa cho Thụy Thú mười vạn cân huyết nhục Yêu thú Linh cấp.
Nhiệm vụ này đối với hắn lúc ấy mà nói, là chuyện không có cách nào tưởng tượng được, độ khó rất lớn.
Nhưng đối với La Thiên bây giờ mà nói, cũng không được tính là quá khó, thậm chí còn rất dễ là đằng khác.
La Thiên có Yêu Đế cốt, một khi mô phỏng khí tức của Yêu Đế, đối phó với những Yêu thú Linh cấp sơ giai kia so với giết Linh Hải cảnh nhân loại còn thoải mái hơn vài lần.
Chẳng qua La Thiên hơi do dự một chút, hắn định tạm hoãn lại việc này.
Thời gian một năm còn rất dài.
Thú triều mới chấm dứt được một đoạn thời gian, có lẽ Cực Sơn mạch Yêu Vương ngày đó còn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Yêu Đế cốt.
- Đợi ta trở thành học viên Diệu Nhật, khi đó tiếp tục săn giết Yêu thú Linh cấp cũng không muộn.
Trong lòng La Thiên đã có quyết định cho nên cũng không do dự nữa.
La Thiên giục ngựa đi thẳng về phương hướng Thương Vân Vương đô.
...
Thoáng chớp mắt, hai mươi ngày trôi qua.
La Thiên cưỡi thớt chiến mã nhất tinh trung giai kia đi ngang qua gần mười cái Quận thành của Thương Vân quốc.
Dọc theo đường đi, hắn đi không chậm không nhanh, mà khi tu luyện giữ vững tốc độ vừa phải.
Thỉnh thoảng hắn cũng gặp qua một số người đi vãn cảnh và Võ giả.
Đương nhiên hắn cũng đã gặp qua đạo phỉ, đáng tiếc thực lực của bọn họ đều hơi yếu một chút, ngay cả tư cách làm đá mài đao cũng không có.
Cuối cùng vào một ngày nọ La Thiên cùng đi một đội tiêu xa đến Vương đô của Thương Vân quốc.
- La công tử, đã đến rồi!
Đầu lĩnh của tiêu xa là một người Võ giả trung niên, tu vi Khai mạch cửu trọng, thực lực không tầm thường.
Võ giả trung niên này rất là khách khí đối với La Thiên.
Lúc trước ở trên đường, bởi vì La Thiên kịp xuất thủ đánh chết hai gã đầu lĩnh đạo phỉ cửu trọng đỉnh phong, cho nên mới làm cho tiêu xa này tránh thoát một kiếp.
- Đây là Vương đô sao?
La Thiên nhìn chăm chú về phía trước.
Thương Vân Vương đô có tường thành to lớn phong cách cổ xưa, đứng sừng sững ở bên trên một ngọn núi lớn có sương mù lượn lờ, quy mô so với Quận thành lớn hơn không chỉ mười lần.
Mà vị trí địa lý của Vương đô lại đặc biệt kỳ lạ.
Nó được thành lập ở bên trên một ngọn núi lớn, bốn phía là một mảnh bình nguyên bao la, kiến tạo bốn tòa thành vệ tinh, độ cao chừng trên dưới trăm thước.
- Một trăm năm trước, Khâu Việt Quốc ở gần chúng ta điều đại quân đến dưới Vương Đô thành. Hai bên giằng co hơn một tháng, thế nhưng lại không có cách nào công phá được Vương đô, cho nên mới làm cho Thương Vân quốc chúng ta kéo dài được đến ngày hôm nay.
Võ giả trung niên kia cười nói.
Theo đội tiêu xa, La Thiên đi trên một con đường rải đá, bằng phẳng, rộng rãi đến dưới Vương Đô thành.
Cửa thành, La Thiên cáo từ đội tiêu xa này.
- Đúng rồi, các ngươi biết Đông Xuyên dược phường ở đâu không?
La Thiên ôm tâm lý may mắn trong lòng hỏi thêm một câu.
Trước khi lên đường ở Thánh Phủ, Lâm Đông Phong đã giao cho La Thiên một nhiệm vụ, đó là giúp huynh đệ của đối phương đang kinh thương ở Vương đô, giải quyết một chút phiền toái nho nhỏ.
Bào đệ của Lâm Đông Phong kinh doanh dược liệu, tên là Đông Xuyên dược phường.
- Đông Xuyên dược phường? Đương nhiên là biết rồi.
- Dược phường này có chút danh tiếng ở Vương đô, chúng ta còn từng tiếp nhận tiêu của bọn họ đó.
Người của đội tiêu xa nhao nhao mở miệng nói.
La Thiên cảm thấy rất ngoài ý muốn, không phải Lâm Đạo sư nói, vị huynh đệ kia của hắn làm ăn nhỏ thôi sao?
- Huynh đệ! Gần đây Đông Xuyên dược phường có chút phiền phức, ta đề nghị ngươi không nên nhúng chân vào vũng nước đục này.
Võ giả trung niên có chút thâm ý nói.
Một lúc lâu sau La Thiên dựa theo chỉ dẫn của đội tiêu xa đã tìm được Đông Xuyên dược phường .
Ở Vương đô tấc đất tấc vàng, Đông Xuyên dược phường chiếm diện tích mười mấy mẫu, kinh doanh dược liệu, bao gồm cả gia công dược liệu nữa.
Ở trước dược phường, La Thiên đưa thư tín của Lâm Đông Phong cho một gã dược đồng, giải thích rõ ý đồ đến.
- Đại đương gia mời ngài đi vào bên trong.
Dược đồng đi rồi quay lại, cung kính dẫn đường ở phía trước.
Không bao lâu sau, ở trong một sảnh đường lịch sự tao nhã.
La Thiên gặp được đệ đệ ruột Lâm Đông Xuyên của Lâm Đông Phong.
Lâm Đông Xuyên này chừng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc áo bào màu nâu, không giận mà uy, có một cỗ khí thế của Đại đương gia.
- Thư tín của đạo sư của ngươi, Lâm mỗ đã đọc qua. Làm phiền các hạ vạn dặm xa xôi đi đến Vương đô.
Sắc mặt của Lâm Đông Xuyên bình thản, không mất đi lễ nghi vốn có.
La Thiên thấy được một tia thất vọng nhàn nhạt ở trong mắt của hắn.
Ngoại trừ Lâm Đông Xuyên ra.
Hai nhi tử của hắn cũng ở đây, trong ánh mắt để lộ ra một tia xem thường và chất vấn.
- Được rồi! Lâm Thắng, con đưa La sư điệt đi tới phòng khách nghỉ ngơi đi.
Không trò chuyện được bao lâu thì Lâm Đông Xuyên đã chấm dứt câu chuyện.
Lâm Thắng là nhi tử lớn nhất của Lâm Đông Xuyên.
- La huynh đệ, xin mời.
Lâm Thắng bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói một câu, sau đó mang theo La Thiên đi ra khỏi phòng khách.
Ài!
Nhìn qua bóng lưng rời đi của La Thiên, Lâm Đông Xuyên thở dài một hơi.
Hắn gửi thư cho Lâm Đông Phong là muốn đối phương tự mình tới đây, không nghĩ tới cuối cùng đối phương lại phái ra một vị học viên Khai Mạch cảnh.
Đông Xuyên dược phường gặp phải phiền toái khá lớn, không phải là chuyện mà một học viên bình thường có thể giải quyết được.
- Không biết Đại bá nghĩ như thế nào mà lại phái ra viện binh yếu như vậy a?
Lâm Khải, thứ tử của hắn bĩu môi nói.
Đúng lúc này một thiếu nữ thanh thuần mặc bộ váy màu xanh đi vào trong sảnh.
Thiếu nữ này có dáng người mềm mại, eo nhỏ nhắn, bên dưới để lộ ra một đôi chân trắng nõn.
- Sảnh Hàm, con trở về rồi sao.
Lâm Đông Xuyên nở nụ cười có chút cưng chiều.
Lâm Sảnh Hàm là nữ nhi nhỏ nhất của Lâm Đông Xuyên, thiên sinh lệ chất, tạm thời có thiên phú Võ đạo khá tốt, một năm gần đây còn thi vào được Vân Thiên Thánh Phủ.
- Phụ thân, thiếu niên vừa rồi là viện binh mà Đại bá phái tới hay sao?
Lâm Sảnh Hàm nở nụ cười, má lúm đồng tiền lộ ra, ánh mắt rõ ràng chớp động, có một cỗ khí chất thanh thuần khó nói thành lời.
- Không sai. Đáng tiếc tu vi của hắn hơi yếu một ít, thế nhưng có còn hơn không a.
Thứ tử Lâm Khải của hắn thì có vẻ khinh thường nói một câu.
- Ta vừa mới nhìn gò má của hắn, cảm giác có chút quen mắt...
Bàn tay trắng như ngọc của Lâm Sảnh Hàm chống cằm, đôi mi thanh tú khẽ cau lại, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.