Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 122 - Chương 122: Có Lai Lịch Lớn

Chương 122: Có lai lịch lớn Chương 122: Có lai lịch lớn

Đông Xuyên dược phường, trong phòng khách.

La Thiên thoải mái tắm, tắm rửa sạch bụi bặm bám vào người hắn trên đường đi tới đây.

Trong hai mươi ngày này.

La Thiên xem như vừa đi du lịch, nửa lại gấp rút lên đường, thế nhưng cũng không bỏ bê việc tu luyện.

Cho dù không có hoàn cảnh tu luyện như Thánh Phủ, thế nhưng từ Luyện Khí đan thượng phẩm có được ở chỗ Đỗ gia và Tề gia, lại thêm Uẩn Khí Đan cho nên hắn cũng có thể tinh luyện, đồng thời làm cho chân khí lớn mạnh, tu vi tăng lên không nhỏ.

Mà khối Linh Khuê Ngọc Tề gia nhận lỗi đưa lên kia cũng có thể tăng thêm chút tốc độ tu luyện cho hắn.

Bây giờ, cái khí mạch thứ tám của La Thiên đã được mở ra tám phần, không còn cách Khai mạch cửu trọng quá xa vời nữa.

Vân Du bộ đại thành cùng với Thiên Tinh kiếm pháp đều được củng cố và tinh tiến.

So sánh với khi đánh chết Đỗ lão tổ.

Cho dù thực lực của La Thiên không tăng lên được một khoảng lớn, thế nhưng cũng đang bước về phía trước khá là vững chắc.

- La công tử, Đại đương gia mời ngài tới dự tiệc.

Tới gần tối thì có một gã gia nô gõ cửa đi vào nói với hắn một câu.

- Được rồi.

La Thiên gật đầu nói.

Lần này hắn tới Vương đô, chủ yếu là đồng ý lời mời của Trưởng công chúa.

Chuyện của Đông Xuyên dược phường là được đạo sư nhờ vả, cũng không thể bỏ qua được.

Chỉ chốc lát sau sau Thiên đã đi tới tiệc tối của Lâm gia.

Đại đương gia Lâm Đông Xuyên ngồi ở bên trên chủ vị.

Hai nhi tử của hắn, Lâm Thắng và Lâm Khải thì ở hai bên.

Còn có một vị thiếu nữ thanh thuần rực rỡ, thân thể cao gầy, da thịt mềm mại trắng như tuyết, hai con ngươi xinh đẹp không gì tả nổi, lại sóng sánh giống như nước.

Dung mạo của nàng làm cho hai mắt của La Thiên phải tỏa sáng.

- Đây là tiểu nữ Lâm Sảnh Hàm, xuất thân từ Vân Thiên Thánh Phủ một trong ba Đại Thánh phủ.

Lâm Đông Phong mỉm cười giới thiệu, có một tia tự hào và kiêu ngạo không thèm che giấu.

Nữ nhi nhỏ này của hắn, dù là tư chất, khí chất, mỹ mạo đều không thể bắt bẻ được gì.

- Bái kiến sư ca.

Lâm Sảnh Hàm nở nụ cười nhợt nhạt làm lộ má lúm đồng tiền, thanh thuần động lòng người.

Đôi mắt sáng của nàng chớp động, liếc mắt đánh giá La Thiên, trong mắt để lộ ra một tia kinh ngạc vui mừng và nghi hoặc, lại không dám xác nhận.

Ngoại trừ hai nhi tử và một nữ nhi của Lâm Đông Phong ra.

Trên yến hội còn có vài tên quản sự cao cấp của dược phường, còn có cả một ít Võ giả khách khanh nữa.

- Đây là sư điệt của ta.

Sau khi La Thiên đi vào, Lâm Đông Xuyên chỉ giới thiệu ngắn gọn một chút.

Theo Lâm Đông Xuyên thấy, La Thiên chỉ là một học viên Thánh Phủ có tu vi Khai mạch bát trọng, thực lực cũng không hơn nữ nhi của hắn quá nhiều.

Mời đối phương tới đây là hắn nể mặt của huynh trưởng Lâm Đông Xuyên mà thôi.

- Đêm nay ta mở tiệc chiêu đãi mọi người là vì ứng phó với nguy cơ tiếp theo của Đông Xuyên dược phường...

Sắc mặt của Lâm Đông Phong trở nên trịnh trọng.

Rất nhanh tiệc tối đã trở thành nơi thảo luận kịch liệt.

- Đông Xuyên dược phường là tâm huyết của phụ thân, thật vất vả mới có thể kinh doanh được tới ngày hôm nay, không có khả năng để Đằng Long Dược các được như ý, chúng ta phải dùng một số tiền lớn để mời cao thủ tới đây tọa trấn.

Trưởng tử Lâm Thắng nói.

- Nào có dễ như vậy chứ! Hàng hóa của dược phường đã bị cướp mấy lần rồi, lại thêm Đằng Long Dược các ép giá chèn ép nhằm vào chúng ta, thu không đủ chi, có thể miễn cưỡng duy trì không đóng cửa đã tốt lắm rồi.

Một gã quản sự cười khổ nói.

- Phụ thân, Đằng Long Dược các mạnh mẽ như thế là do có bối cảnh Vương thế gia. Đông Xuyên dược phường chúng ta cũng có thể tìm thế lực lớn trong Vương đô để hợp tác a.

Thứ tử Lâm Khải đề nghị.

- Không thể! Đầu nhập vào thế gia khác không khác gì dẫn sói vào nhà, sớm muộn gì cũng sẽ bị thôn tính. Chẳng khác gì may áo cho người khác a.

Lâm Đông Phong lạnh lùng nói.

La Thiên không tham dự vào vòng thảo luận.

Hắn vừa ăn uống, một mặt nghe đám người Lâm gia kịch liệt tranh luận.

Không bao lâu sau La Thiên đã có hiểu rõ đại khái về phiền toái của đám người Lâm Đông Xuyên.

Một điểm đầu tiên.

Quy mô của Đông Xuyên dược phường so với trong tưởng tượng của La Thiên còn lớn hơn không ít, trong các sản nghiệp ở Vương đô có thể xếp vào mười thứ hạng đầu, cũng không phải là làm ăn nhỏ theo như lời Lâm Đông Phong nói.

Đương nhiên, điều này cũng không trách được Lâm Đông Phong.

Mấy năm gần đây Đông Xuyên dược phường mới dần dần mở rộng quy mô tới đẳng cấp này, mà Lâm Đông Phong cũng đã mấy năm rồi không tới Vương đô.

Theo làm ăn lớn lên cũng đưa tới các thế lực ngấp nghé Đông Xuyên dược phường.

Đoạn thời gian trước cửa hàng của dược phường nhiều lần bị một ít địa đầu xà và ác bá gây sự, thậm chí còn đánh đập và bắt chẹt, trong đó còn không thiếu hảo thủ Khai mạch thất trọng trở lên.

Điều này làm cho chuyện làm ăn của dược phường giảm sút.

Mãi đến mấy ngày gần đây.

Địch nhân tiềm phục ở chỗ tối mới ló đầu lên khỏi mặt nước.

Đằng Long Dược các đứng trước năm trong Vương đô đưa ra yêu cầu thu mua lại Đông Xuyên dược phường.

Mà giá cả thu mua lại thấp hơn giá thị trường một phần ba.

Đương nhiên Đông Xuyên dược phường phải cự tuyệt rồi.

Cho nên sau đó, Đằng Long Dược các thông qua việc tranh đoạt khách nhân, thông đồng với đạo phỉ cướp hàng, hạ thấp giá cả để chèn ép và bức hiếp Đông Xuyên dược phường.

Đằng Long Dược các thực lực mạnh mẽ, lại có bối cảnh thâm hậu.

Nghe nói, đại cổ đông phía sau nó là Trịnh gia trong đám Vương thế gia.

Gần mười năm qua, mặc dù Trịnh gia đã xuống dốc, thế nhưng vị Vương thế gia và Vương Hầu lão gia khai sáng ra Trịnh gia vẫn còn.

Vị Vương Hầu lão gia này từng rong ruổi sa trường, lập được vô số công lao hiển hách, dù là cáo bệnh ở nhà thì cũng có trọng lượng và quan hệ rất lớn ở trong Vương đô.

- Vương thế gia? Vương Hầu cáo bệnh ở nhà?

Trong lòng La Thiên đã hiểu rõ ngọn nguồn.

Ở bên trên tiệc tối.

Lâm Sảnh Hàm rất ít khi lên tiếng, bởi vì nàng là nữ nhân, cho nên không cần phải quan tâm tới sinh ý của gia tộc.

Đôi mắt đẹp thanh thuần của nàng nhìn về phía La Thiên, đôi mi thanh tú khẽ cau lại, có chút suy tư.

Vốn Lâm Sảnh Hàm đã hoài nghi La Thiên chính là thiên tài phong nhân đứng ba mươi thứ hạng đầu trong Nhân bảng.

Phụ thân không biết tên của vị sư ca này, người chỉ biết là họ La, cũng giống như vị thiên tài kinh diễm trên Nhân bảng kia, cũng xuất thân từ Trục Nhật Thánh phủ.

Lâm Sảnh Hàm có lòng hỏi thăm.

Thế nhưng nàng là một nữ nhân, ở trong loại trường hợp này cũng không tiện để mở miệng.

Mà giờ khắc này ở bên trên tiệc tối.

Những người khác lại đang thảo luận kịch liệt.

Chỉ có La Thiên là say sưa ăn sơn hào hải vị, đũa của hắn chưa từng dừng lại, dường như không quan tâm tới nguy cơ của Lâm gia.

- Có lẽ ta đã nhận sai người...

Đôi mi thanh tú của Lâm Sảnh Hàm khẽ cau lại, vị kỳ tài làm cho Nhân bảng chấn động kia sao lại có dáng vẻ quê mùa như thế, không có lễ như vậy cơ chứ.

Đợi tới khi tiệc rượu chấm dứt.

Quả thực có rất ít người động đũa, bọn họ cũng đang thảo luận tới nguy cơ mà Đằng Long Dược các tạo ra.

Nhưng mà, cả bàn mỹ thực phong phú cơ hồ lại bị một người La Thiên ăn hơn nửa.

Cảnh này làm cho ba phụ tử Lâm gia nhíu mày, trong lòng có chút không vui.

- La công tử, ngươi là ngoại viện mạnh mẽ mà Đại bá phái tới, không biết ngươi thấy thế nào đối với nguy cơ tới từ Đằng Long Dược các.

Đại công tử Lâm Thắng có chút mỉa mai hỏi.

Hắn nhấn mạnh hai chữ mạnh mẽ.

- Tại hạ cũng không có nhận định gì cả, thế nhưng ta sẽ tuân theo nhắc nhở của đạo sư, dùng hết sức tương trợ các ngươi.

La Thiên bình thản nói.

Không có nhận định gì?

Hai nhi tử của Lâm Đông Xuyên không khỏi lắc đầu, trong lòng sinh ra sự coi thường.

La Thiên này rõ ràng là tới Lâm gia để ăn nhờ ở đậu, khó mà trông chờ vào người này có thể làm nên được chuyện.

- Đại ca không đáng tin cậy một chút nào cả!

Lâm Đông Xuyên ngoài thất vọng ra, trong lòng còn có chút oán trách Lâm Đông Phong, không ngờ lại phái tới một người hết ăn lại nằm a.

Đáng thương cho Lâm Đông Phong trong thư còn nói tới học viên này rất kinh diễm, có ý tác hợp cho La Thiên và Lâm Sảnh Hàm.

Trong đôi mắt sáng của Lâm Sảnh Hàm hiện lên vẻ thất vọng, không có hứng thú đến hỏi tên tuổi cụ thể của La Thiên.

...

Sáng sớm ngày thứ hai.

La Thiên khoanh chân tu luyện Quy Nguyên chân công, tâm pháp vận chuyển mấy chu thiên.

Tầng thứ ba của môn công pháp này đã đạt tới tiểu thành, tới gần đại thành.

Một lúc lâu sau, La Thiên đi tới hậu hoa viên của Lâm gia, tìm được một bãi cỏ bằng phẳng, tu luyện kiếm pháp và vũ kỹ.

Vì đề phòng việc mình luyện kiếm phá hỏng cảnh quan xung quanh cho nên La Thiên không dùng chân khí, chỉ diễn luyện kiếm pháp đơn thuần, dụng tâm cảm nhận chân lý của kiếm pháp. Vì vậy thoạt nhìn động tác của hắn chậm chạp mà vụng về.

Ba người phụ tử Lâm Đông Xuyên cũng đi tới gần.

Tuy rằng Lâm gia lấy kinh thương làm chủ, không phải là thế gia Võ Đạo, thế nhưng cũng tu luyện vũ kỹ, cường thân kiện thể, tăng cao năng lực tự vệ của bản thân.

Lâm Đông Xuyên có tu vi Khai mạch thất trọng, hai nhi tử của hắn cũng có tu vi ngũ lục trọng.

Người có tư chất kinh diễm nhất chính là Lâm Sảnh Hàm.

Tuổi của nàng và La Thiên giống nhau nhưng lại có tu vi Khai mạch bát trọng, chuyện này đã đủ để là, cho Lâm Đông Xuyên tự hào và kiêu ngạo.

- Sao kiếm pháp của tiểu tử này lại giống như đang vung vẩy chày gỗ cơ chứ?

Thứ tử Lâm Khải cố nén nụ cười nói một câu.

- Thành thật một chút!

Lâm Đông Xuyên trừng mắt nhìn thứ tử của mình, tuy rằng hắn cũng cảm thấy kiếm pháp của La Thiên quái dị và vụng về.

- Phụ thân.

Thanh âm thanh thúy như chuông vang lên.

Chỉ thấy Lâm Sảnh Hàm mang theo một gã nam tử tuấn nhã đi tới.

Nam tử này mặc y phục màu vàng nhạt, phía sau lưng có vẽ đồ án không trung và mây mù, đại khí bàng bạc.

- Ồ! Học viên Hoàng Kim của Vân Thiên Thánh Phủ sao?

Lâm Thắng và Lâm Khải đều có chút giật mình.

Ba Đại Thánh phủ, ở dưới danh xưng học viên Thiên Kiêu đều là Thanh Đồng, Bạch ngân, Hoàng kim, được phân cấp khá là thống nhất.

Vân Thiên Thánh Phủ chính là đệ nhất Võ phủ trong Thương Vân quốc.

Cho nên đương nhiên học viên Hoàng Kim của Thánh Phủ này cũng không phải là chuyện đùa.

- Lâm bá phụ, tại hạ Cố Thành, là học trưởng đồng môn của Thanh Hàm. Nghe nói Lâm gia có chút phiền toái cho nên ta đặc biệt tới tương trợ.

Nam tử tuấn nhã kia tươi cười, chủ động xin đi giết giặc.

- Hóa ra là Cố học trưởng.

Lâm Đông Xuyên mỉm cười đáp lại một câu.

Phụ tử ba người mừng rỡ không thôi, bắt đầu khách khí quan tâm tới đối phương.

Tu vi của Cố Thành này đạt tới Khai mạch cửu trọng đỉnh phong, lại là học viên Hoàng Kim của Vân Thiên Thánh Phủ.

Viện binh mạnh như vậy đối với Lâm gia mà nói, là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a.

So sánh với hắn.

Phụ tử Lâm Đông Xuyên liếc mắc nhìn La Thiên đang đứng ở cách đó không xa, loại người ăn nhờ ở đậu này thực sự là khiến cho người khác sốt ruột a.

- La Thiên, vị này chính là học trưởng Hoàng kim của Vân Thiên Thánh Phủ, ngươi có gì không hiểu về vũ kỹ thì có thể hỏi học trưởng một chút.

Lâm Đông Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó mới quan tâm nói với La Thiên một tiếng.

Dù có nói thế nào thì La Thiên cũng xem như nửa sư điệt của hắn.

- Không cần.

La Thiên cự tuyệt ý tốt của Lâm Đông Xuyên.

Dùng thực lực của hắn bây giờ, gần như có thể khiêu chiến được học viên Diệu Nhật, bảo hắn đi thỉnh giáo một học viên Hoàng Kim, quả thực là trò cười lớn.

- La Thiên?

Cố Thành cảm thấy có chút quen tai, dường như hắn đã nghe qua cái tên này ở nơi nào đó rồi thì phải.

- Đại đương gia, không tốt rồi! Có người tới gây sự...

Một gã quản sự, vội vã chạy tới đây.

Lại có người tới gây sự?

Sắc mặt của Lâm Đông Xuyên trầm xuống, hắn lập tức dẫn theo nhi tử và vài tên Võ giả khách khanh chạy đi ra ngoài.

- Sảnh Hàm cứ yên tâm!

Cố Thành nở một nụ cười tự tin.

- Làm phiền học trưởng rồi.

Lâm Sảnh Hàm miễn cưỡng cười cười nói một câu.

Vị Cố Thành học trưởng này luôn theo đuổi nàng, bản thân Lâm Sảnh Hàm nàng không có ấn tượng tốt với hắn, thế nhưng cũng không tính là ghét đối phương.

Huống chi, giờ phút này Cố Thành dùng tư cách đồng môn, lại có ý tốt tới đây tương trợ nàng a.

Không bao lâu sau người của Lâm gia đã đi đến trước mặt Dược phường.

Chỉ thấy có mấy chục tên Võ giả tán tu vây quanh một người ở trên cáng cứu thương, ngăn ở trước Dược phường.

Trên cáng cứu thương có một gã trung niên hấp hối đang nằm, mặt, lồng ngực của hắn đen kịt, vẻ mặt rất là thống khổ.

- Đông Xuyên dược phường, thiếu chút nữa đã hại chết tính mạng của huynh đệ ta!

- Ngày hôm nay, chúng ta phải đập phá Dược phường vô lương này!

Vẻ mặt của đám Võ giả tán tu này rất là dữ tợn, tràn ngập khí tức giang hồ.

Vài tên Võ giả nâng côn bổng lên, bắt đầu đập loạn tất cả.

- A a...

Vài tên hộ vệ của Dược phường bị đánh cho đầu rơi máu chảy , tan tác tại chỗ.

- Dừng tay!

Lâm Đông Xuyên gầm lên một tiếng.

- Lão gia hỏa kia là Đại đương gia của Đông Xuyên dược phường!

- Đánh cho hắn một trận, báo thù cho huynh đệ ta!

Dưới sợ cổ vũ của một gã Võ giả, các Võ giả tán tu còn lại trực tiếp đánh tới.

- Không tốt! Nhanh bảo hộ gia chủ!

Vài tên Võ giả khách khanh tiến lên ngăn cản.

Nhưng những Võ giả tán tu nhìn ô hợp này lại có bốn năm tên cao thủ Khai mạch bát cửu trọng ẩn thân ở bên trong.

A a! Rắc rắc!

Vừa mới đối mặt thì Võ giả khách khanh của Lâm gia đã bị đánh cho gãy xương thậm chí là tàn phế.

- Dưới chân thiên tử, không ngờ đám ác bá như các ngươi cũng dám lớn lối như vậy!

Cố Thành hiên ngang lẫm liệt, quát lên một tiếng chói tai.

Hắn như mở cờ trong bụng, đây chính là cơ hội để hắn biểu hiện a.

Đối phó với một đám du côn ác bá, đối với học viên Hoàng Kim như hắn còn không phảilà dễ như lật bàn tay hay sao?

Vù vù Phanh ~ Phanh~!

Hắn hóa thành một đạo tàn ảnh lướt vào trong đám người, lập tức làm cho ba bốn tên Võ giả, bao gồm cả một gã Võ giả Khai mạch cửu trọng bị đánh gã.

- Ha ha, học viên Hoàng Kim?

Tên Võ giả lãnh đạo nở nụ cười lạnh lẽo.

Vù vù Xoạt!

Trên người hắn bỗng nhiên toả ra một cỗ uy thế cường đại, hai tay vươn ra, trên cánh tay có vẽ một con rắn xanh.

- Nửa bước Linh Hải cảnh!

Cố Thành biến sắc, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực còn mạnh hơn so với đại lão Hoàng kim của Thánh Phủ.

- Thanh Xà bang!

Sắc mặt phụ tử ba người Lâm Đông Xuyên thì trắng bệch, nhìn chằm chằm vào đồ án Thanh Xà trên cánh tay của Võ giả đứng đầu kia.

Bình Luận (0)
Comment