Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 123 - Chương 123: Hắn Là La Thiên Trên Báo

Chương 123: Hắn là La Thiên trên báo Chương 123: Hắn là La Thiên trên báo

- Thanh Xà bang!

Thanh âm của phụ tử ba người Lâm Đông Xuyên có chút run rẩy, một cỗ hàn ý dày đặc xuất hiện trong lòng bọn họ.

Ở trong Vương đô, Thanh Xà bang là thực lực tà ác khổng lồ nhất, hành tẩu ở khu vực màu xám, bóng mờ của nó bao phủ ở khu vực trung hạ tầng trong Vương đô.

Những thế gia Võ Đạo cỡ nhỏ và gia tộc kinh thương, một khi gặp phải Thanh Xà bang cũng chỉ đành phải chịu thiệt thòi, ngậm đắng nuốt cay mà thôi.

Nửa năm trước, một gia tộc thương hội truyền thừa trên trăm năm, thực lực so với Đông Xuyên dược phường còn mạnh mẽ hơn gấp mười mấy lần, có mấy vị Linh Hải cảnh tọa trấn.

Thiếu chủ của gia tộc này bị người của Thanh Xà bang phế đi, dưới sự phẫn nộ cho nên bọn hắn đã công khai đối nghịch với Thanh Xà bang.

Kết quả trong vòng một đêm, gia tộc thương hội này bị xóa tên ở trong Vương đô.

Ở bên ngoài có tin đồn không chính thống, ở phía sau lưng của Thanh Xà bang là một vị Hoàng tử cường thế nào đó của hoàng thất, đang khống chế bọn họ ở phía sau màn.

- Tại sao Đằng Long thương hội kia lại mời đượcThanh Xà bang cơ chứ?

Lâm Đông Xuyên không khỏi cắn răng, vừa có chút hoảng sợ lại vô lực.

Mặc dù Thanh Xà bang hay làm ác, thế nhưng bình thường lại rất tuân thủ nguyên tắc, không nhúng tay vào cạnh tranh giữa các thế gia kinh thương, nhiều nhất chỉ thu chút phí bảo hộ mà thôi.

- Tiểu tử! Nếu như ngươi thức thời thì ngoan ngoãn tránh ra, việc này không có quan hệ với ngươi.

Võ giả đẫn dầu nhe răng cười một tiếng.

Đối với học viên Hoàng Kim của Thánh Phủ, hắn vẫn có chỗ cố kỵ.

- Người nên tránh ra chính là bọn ngươi!

Cố Thành cắn răng một cái, nhưng vẫn gượng chống cự.

Ở trước mắt nửa bước Linh Hải, hắn tự nhận mình còn có thể quần ẩu một chút, có cơ hội kéo dài tới lúc vệ binh của Vương đô đến.

Quan trọng hơn là hắn không thể chịu thiệt thòi sợ hãi ở trước mặt người nhà của Lâm Sảnh Hàm, nếu không thì cả đời này hắn sẽ vô vọng theo đuổi vị học muội giống như nữ thần này.

- Không biết tiêu chuẩn của học viên Vân Thiên Thánh Phủ ra sao a?

La Thiên có chút nỉ non nói.

Vốn hắn đã chuẩn bị xuất thủ, nhưng đối với Thánh Phủ có tiếng là mạnh nhất Thương Vân quốc, hắn vẫn cảm thấy có chút hứng thú.

- Hừ!

Khuôn mặt của Lâm Sảnh Hàm hơi trầm xuống, bởi vì nàng nghe được lời tự nói của La Thiên, cho nên trong lòng có chút không vui.

Tối thiểu nhất thì Cố Thành học trưởng cũng có trách nhiệm đảm đương.

Thế nhưng ngoại viện được mời tới như La Thiên thì hết ăn lại nằm, gặp phải cường địch thì lại sợ hãi không dám ra tay, còn có thời gian rảnh rỗi để nói lời châm chọc.

Vù vù sưu sưu!

Võ giả kia và Cố Thành bắt đầu giao phong với nhau, từng cỗ sóng khí kình phong cuốn ra bốn phương tám hướng.

Vừa mới giao thủ mấy chiêu, rõ ràng Cố Thành đã rơi vào hoàn cảnh xấu.

Võ giả kia bạo phát tu vi nửa bước Linh Hải, đánh ra từng đạo chưởng kình có khí văn màu xanh đen, có ăn mòn tính rất mạnh.

Trải qua mấy lần giao phong. Cố Thành đã cảm giác được có một tia lực lượng âm nhu theo công kích tiến vào bên trong cơ thể của hắn, làm cho hắn khó chịu tới mức muốn ói ra máu.

Sau mười mấy chiêu, vệ binh Vương đô trong chờ mong của Cố Thành cũng không đến đây cứu viện.

Phụt!

Thương thế trong cơ thể của Cố Thành phát tác, miệng phun ra một búng máu, bị Võ giả kia đá ra xa chừng bảy tám thước.

- Có thể chống đỡ được mười mấy chiêu trước mắt nửa bước Linh Hải, so với học viên Hoàng Kim của Trục Nhật Thánh phủ còn hơn được nửa trù.

La Thiên thầm bình luận trong lòng.

- Lão thất phu!

Võ giả ném ánh mắt lãnh khốc, giống như là độc xà nhìn chằm chằm vào Lâm Đông Xuyên.

- Đông Xuyên dược phường các ngươi bán thuốc lại làm cho huynh đệ của ta bị trúng độc, thiếu chút nữa mất mạng! Ngày hôm nay các ngươi đừng trách ta hạ thủ vô tình!

Nghe vậy, người của Lâm gia có cảm giác như rớt vào trong hầm băng, sắc mặt trắng bệch.

- Trúng độc? Ta thấy khí sắc của vị huynh đệ này rất tốt a.

Một đạo thanh âm không cho là đúng vang lên.

Chẳng biết từ lúc nào, trước cáng cứu thương mà trung niên trúng độc nằm đã xuất hiện một gã thiếu niên mặc áo xanh, trên mặt hiện lên vẻ nghiền ngẫm.

Hả?

Võ giả dẫn đầu ngây ngẩn cả người, một ít Võ giả tán tu ở gần đều khẽ giật mình.

Tiểu tử này tới từ lúc nào vậy chứ?

- La Thiên! Ngươi làm gì vậy? Còn không mau trở về...

Lâm Đông Xuyên biến sắc, kinh sợ hét lớn.

Ngay cả vị học viên Hoàng Kim của Vân Thiên Thánh Phủ như Cố Thành cũng phải chịu thất bại.

La Thiên định lý luận suông bằng miệng sao?

Làm như vậy sẽ chỉ tự rước lấy nhục, một lát nữa sẽ phải chịu nỗi đau da thịt a.

Lần này Thanh Xà bang tới đây là không có ý tốt, là tuỳ ý tìm lý do để tới gây sự mà thôi.

- La Thiên? Không ngờ lại trùng tên trùng họ với nhân vật phong vân danh chấn Nhân bảnga?

Lâm Sảnh Hàm có chút kinh ngạc.

- Tiểu tử! Ai bảo ngươi tới gần đây?

Mấy tên Võ giả tán tu, giận tím mặt, đang muốn bổ nhào qua.

Nhưng mà La Thiên lại không chậm không nhanh làm ra một hành động kinh người.

Phanh!

La Thiên nâng một chân lên, đạp chân lên trung niên trúng độc đang hấp hối ở trên cáng cứu thương.

- A…

Một tiếng tru lên thê lương như giết heo truyền đến.

Lập tức vị trung niên trúng độc kia nhảy dựng lên cao vài thước, tay ôm bụng, đau đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa không ngừng chảy ra.

Thoáng chốc!

Vẻ mặt của đám người Thanh Xà bang cứng ngắc lại.

Bầu không khí ở đây có chút lạnh lẽo.

- Ha ha, đây chính là huynh đệ thiếu chút nữa đã bị độc chết của các ngươi đây sao?

La Thiên cười cười hỏi một câu.

- Thanh Xà bang, các ngươi thật là quá mức!

Sắc mặt Lâm Đông Xuyên vui vẻ, quát lớn.

Dù sao nơi này cũng là dưới chân thiên tử a.

Thanh Xà bang này tới gây sự đã là không đúng, hiện giờ trò hề vu oan bị vạch trần, nào còn có lý do gì để ồn ào nữa chứ?

- Vu oan hãm hại! Thật sự là vô sỉ...

Người của Lâm gia, nhao nhao khiển trách.

Cảnh này cũng bị một ít người vây xem nhìn thấy.

- Tiểu tử! Ngươi cứ chờ đó cho ta!

Vẻ mặt của Võ giả rất khó coi, trong lòng quả thực như đang muốn phát điên.

Hắn ném ánh mắt ngoan độc về phía La Thiên.

Bởi vì người này, hôm nay chẳng những kế hoạch xôi hỏng bỏng không mà bọn hắn còn trở thành trò cười lớn, bôi nhọ Thanh Xà bang.

- Rút lui!

Võ giả dẫn đầu mang theo cả đám Võ giả tán tu trở về.

- Cứ thế đã lui rồi sao?

Cố Thành lau vết máu ở khóe miệng, lúc này mới đứng lên từ trên mặt đất.

Thấy một màn như vậy.

Tròng mắt của hắn như muốn rớt ra, trong lòng như phát điên, cực kỳ căm giận.

Cố Thành và các Võ giả của Lâm gia phải trả một cái giá lớn như vậy mà cũng không thể hóa giải được nguy cơ.

La Thiên đi lên, đạp một chân đã giải quyết xong nguy cơ?

- Thanh Xà bang đã lui!

Phụ tử ba người Lâm gia, bao gồm cả Lâm Sảnh Hàm đều vui vẻ ra mặt.

- Kẻ này có chút nhanh trí!

Lâm Đông Xuyên vuốt râu mà cười, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng.

- Vừa rồi sao hắn có thể đột nhiên đến bên cạnh cáng cứu thương chứ? Còn tên của hắn nữa?

Tâm tư của Lâm Sảnh Hàm rất tinh tế tỉ mỉ.

Nàng lần nữa kinh sợ và nghi hoặc, đôi mắt đẹp chợt biến ảo, đánh giá La Thiên.

- Đứng lại!

Ngay khi người của Lâm gia đang thở phào một hơi thì La Thiên lãnh đạm nói.

Cái gì!

Võ giả dẫn đầu và đám người Thanh Xà bang dừng chân lại, quay đầu, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Trong chốc lát, người của Lâm gia không rét mà run, trái tim như bị treo trên cổ họng.

- La Thiên, ngươi...

Phụ tử ba người Lâm Đông Xuyên vừa vội vừa tức, không khỏi dậm chân nói.

Sự nhanh trí của La Thiên đã hóa giải được một lần kiếp nạn cho Đông Xuyên dược phường.

Nhưng hiện tại, dường như hắn không chịu từ bỏ ý đồ.

Nếu như thực sự làm cho Thanh Xà bang tức giận, coi như là mười Đông Xuyên dược phường thì cũng không đủ để bọn chúng tàn phá a!

- Tiểu tử! Ngươi còn có chuyện gì nữa?

Võ giả dẫn đầu dùng vẻ mặt âm trầm nói.

- Các ngươi phá hoại, vu oan hãm hại như vậy sao có thể đi dễ dàng như thế được chứ? Bồi thường cho Lâm gia, còn nữa, quỳ xuống nhận sai.

La Thiên hời hợt nói.

Bồi thường?

Quỳ xuống nhận sai?

Lời vừa nói ra, Lâm Đông Xuyên chỉ cảm thấy trước mắt mình trở nên tối sầm, thiếu chút nữa đã không đứng vững được.

Xong rồi!

Chỉ sợ Đông Xuyên dược phường sẽ bị hủy hoại trong chốc lát a.

- Tên hỗn đản này!

Hai người Lâm Thắng, Lâm Khải tức giận đến mức giận sôi lên.

- Khà khà! Chết cười...

Đám người của Thanh Xà bang, vốn sững sờ lại chợt càn rỡ cười ha hả.

- Ngươi xác nhận chứ?

Võ giả dẫn đầu nở nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía La Thiên.

- Bồi thường, quỳ xuống nhận sai. Ngươi điếc tai sao?

La Thiên không chút khách khí nói một câu.

Bịch!

Hai chân của Lâm Đông Xuyên như nhũn ra, đặt mông ngồi xuống dưới đất.

- Dám bảo Thanh Xà bang ta quỳ xuống, ngươi là người thứ nhất đấy.

Trong mắt của Võ giả dẫn đầu bắn ra lửa giận, trong mắt thoáng hiện lên một tia sát cơ.

- Giết gà sao cần phải dùng đao mổ trâu cơ chứ?

Một gã Võ giả tu vi Khai mạch bát trọng của Thanh Xà bang lăng không nhảy lên, bổ một trảo về phía La Thiên.

Phốc sưu!

La Thiên cong ngón tay búng ra, một đạo Phá Không Kiếm khí hiện lên.

- A!

Tên Võ giả Thanh Xà bang kia kêu thảm một tiếng, năm ngón tay tạo thành trảo đồng thời đứt gãy.

Phá Không Kiếm khí thật là mạnh mẽ!

Thanh Xà bang và Lâm gia đều thất kinh.

Trong nháy mắt đã đánh bại Khai mạch bát trọng.

Thực lực bực này đã vượt xa Khai mạch cửu trọng bình thường.

- Dám đả thương huynh đệ ta!

Một vị thanh niên Võ giả tu vi Khai mạch cửu trọng đỉnh phong khác đỏ mắt bắn thẳng về phía La Thiên.

Vù vù Sưu~!

Chín cái khí mạch của Võ giả thanh niên kia bạo phát, đánh ra chưởng ấn màu đen nổ vang, thực lực của hắn có thể so với học viên Hoàng Kim bình thường.

Sưu!

Thân thể của La Thiên ở trong tầm mắt của mọi người trở nên mơ hồ, biến mất không thấy gì nữa.

Phốc phốc!

Một đạo kiếm quang màu vàng, sáng lạn óng ánh chói mắt hiện lên.

- A...

Tên thanh niên Khai mạch cửu trọng đỉnh phong này kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, một đoạn cánh tay rơi xuống đất.

Hít!

Tất cả mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Đồng tử của Võ giả dẫn đầu tu vi nửa bước Linh Hải cảnh kia nheo lại.

- Coi như là đại lão khu Hoàng kim thì cũng không có được thực lực khủng bố như thế...

Trái tim Cố Thành kinh hãi.

Hắn nhìn chằm chằm vào La Thiên, ngày càng cảm thấy danh hào của người này có chút quen tai.

Hai lần La Thiên xuất thủ đều là đánh bại địch nhân trong nháy mắt a.

Lần thứ nhất, năm ngón tay đứt rời.

Lần thứ hai, chém rụng một tay.

- Lần sau ta xuất thủ thì chính là chém đầu.

La Thiên lãnh đạm nói.

A!

Tóc gáy của đám người Thanh Xà bang ở đây lập tức dựng đứng, kinh hãi lạnh mình.

Không ai dám hoài nghi lời nói của La Thiên.

Người này hoặc là có thực lực bối cảnh cực kỳ cường đại, hoặc là chính là một tên điên a.

Là người bình thường sẽ không trực tiếp dùng một chân đạp bay người bị thương ở trên cáng cứu thương, cũng không dám để cho người Thanh Xà bang quỳ xuống nhận sai.

- Tiểu tử!

Trong mắt Võ giả dẫn đầu để lộ ra sát ý điên cuồng.

- Mặc kệ ngươi là ai! Dám đả thương, làm người của Thanh Xà bang ta tàn phế, ngày hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Vù vù sưu!

Võ giả dẫn đầu bạo phát ra khí thế nửa bước Linh Hải, vỗ ra từng đạo khí kình màu xanh giống như rắn. Tất cả công kích liên miên không dứt quấn về phía La Thiên.

- Tôm tép nhãi nhép mà thôi!

La Thiên thản nhiên cười lạnh một tiếng.

Phanh...!

Một thanh bảo kiếm trắng như tuyết ra khỏi vỏ, chém ra một đạo kiếm quang sáng chói giống như là ngôi sao. Đồng thời còn tản mát ra một cỗ uy thế khổng lồ mênh mông giống như biển.

- Một kiếm này...

Lâm Sảnh Hàm và Cố Thành rung động nghẹn ngào.

Bỗng nhiên, hình tượng nhân vật phong vân bên trên Nhân bảng, một người như kỳ tích hợp lại với thiếu niên trước mắt bọn họ.

Oành xùy! Ầm ầm!

Một đạo tiếng vang chấn động lòng người vang lên.

Chỉ thấy đạo kiếm quang sáng chói to lớn kia mạnh mẽ chém nát công kích của Võ giả dẫn đầu kia.

Phanh!

Võ giả dẫn đầu kêu lên một tiếng rồi lùi lại, trên bờ vai xuất hiện một vết máu, mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Nhìn qua thiếu niên không thể địch nổi kia.

Một hình tượng của nhân vật không thể phạm vào đột nhiên xuất hiện ở trong đầu của hắn.

- Ngươi... Ngươi là La Thiên!

Thân thể của Võ giả dẫn đầu nhoáng một cái, kinh hãi nghẹn ngào nói.

Ở Thanh Xà bang, hắn cũng coi như là một thủ lĩnh ở tầng giữa, có cơ hội nhìn thấy được bang chủ.

Hắn còn nhớ rõ, vào hội bang lần trước Bang chủ từng đã thông báo, thịnh hội Võ phủ sắp bắt đầu, sẽ có một chút nhân vật tuyệt đối không thể phạm vào sẽ đến Vương đô tham dự.

La Thiên ở trong nhóm này, thậm chí còn đứng ở trong ba thứ hạng đầu!

- Hắn là La Thiên!

Cơ hồ là đồng thời, Lâm Sảnh Hàm và Cố Thành cùng nhau phát ra tiếng kinh hô.

Đây là một nhân vật truyền kỳ ở trên Nhân bảng a.

Lúc này, người này lại được phác hoạ sống động ở trước mắt của bọn họ.

So với trong truyền thuyết còn cường đại hơn, đáng sợ hơn, càng bá đạo hơn!

- Cái này... Hắn là La Thiên trên báo sao?

Vẻ mặt Lâm Đông Xuyên có chút giật mình.

Hắn không thể giải thích được vì sao sau khi đám người thủ lĩnh Thanh Xà bang, Lâm Sảnh Hàm, Cố Thành biết tên của La Thiên lại có phản ứng lớn như vậy.

Bịch!

Võ giả nửa bước Linh Hải kia đột nhiên quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt buồn rười rượi nói một câu.

- La đại nhân, chúng ta sai rồi!

Lâm Đông Xuyên trực tiếp trợn tròn mắt.

Bình Luận (0)
Comment