- La đại nhân, chúng ta sai rồi!
Võ giả dẫn đầu kia trực tiếp quỳ xuống đất nhận sai, không còn vẺ kiêu ngạo và lớn lối như lúc trước nữa.
Ngay cả thủ lĩnh Thanh Xà bang như hắn cũng phải quỳ xuống.
Bịch! Bịch! ...
Một ít bang chúng phía sau hắn khẽ giật mình, sau đó từng người một cũng quỳ xuống trên mặt đất.
Cảnh này làm cho mọi người của Đông Xuyên dược phường ngây ra như phỗng.
Hắc bang khổng lồ tà ác nhất, lấy sự bá đạo và hung tàn mà nổi danh như Thanh Xà bang trong Vương đô lại phải quỳ xuống đất chịu thua.
- Cái này...
Phụ tử ba người Lâm Đông Xuyên trực tiếp trợn tròn mắt, có chút luống cuống chân tay.
- Cái này là phong thái và khí độ nhân vật phong vân trên Nhân bảng hay sao?
Tâm hồn thiếu nữ của Lâm Sảnh Hàm run lên, trong mắt nổi lên dị sắc, dò xét thiếu niên lạnh lùng tuấn tú, vô cùng cường thế trước mắt nàng.
Chỉ vẻn vẹn xuất thủ ba lần.
Hai ngón tay một kiếm đã làm cho đám người khí thế rào rạt của Thanh Xà bang phải quỳ xuống nhận sai.
- Ta nói rồi, lần thứ ba ta xuất thủ thì sẽ chém đầu.
Thanh âm La Thiên có chút lãnh đạm.
Võ giả dẫn đầu kia như rớt xuống hầm băng, sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt, không khỏi run rẩy.
- La Thiên, coi... coi như xong đi.
Thanh âm của Lâm Đông Xuyên có chút cà lăm.
La Thiên không sợ Thanh Xà bang, thế nhưng bọn hắn làm ăn nhỏ a, cũng không dám đắc tội đối phương tới chết.
- Nể mặt ngươi nhận sai kịp thời, lại có Lâm thúc xin tha thứ, ta chỉ chém một tay của ngươi mà thôi.
Sắc mặt của La Thiên hơi hòa hoãn một chút.
Dứt lời, kiếm trong tay hắn không nhanh không chậm chém về phía cánh tay của Võ giả thủ lĩnh.
Một kiếm này, thậm chí còn chưa dung nhập chân khí vào trong kiếm.
Trên mặt Võ giả thủ lĩnh có một tia giãy giụa.
Một kiếm này của La Thiên rõ ràng đã thả, có thể để cho hắn né tránh một cách đơn giản.
Thế nhưng, hậu quả sau khi né tránh là gì chứ?
Lúc La Thiên vung kiếm thì cũng dùng ánh mắt lạnh như băng theo dõi hắn.
Sau cùng, Võ giả thủ lĩnh kia hít sâu một hơi, cắn răng một cái, cũng không trốn nữa.
Một khi trốn tránh, tuyệt đối La Thiên sẽ giết chết hắn.
Coi như là may mắn chạy thoát thì cũng đắc tội La Thiên tới chết, Thanh Xà bang cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bởi vì, La Thiên được Thanh Xà bang xếp vào nhân vật cấm kỵ, là nhân vật không thể phạm vào.
Phốc xuy!
Máu tươi bắn tung tóe, Võ giả thủ lĩnh kêu lên một tiếng buồn bực, một đoạn cánh tay rơi xuống đất.
- Tất cả cút đi cho ta.
La Thiên thu Bảo kiếm vào bao, không chút kiên nhẫn nói.
- Dạ dạ...
Võ giả thủ lĩnh và đám bang chúng như được đại xá, trong chớp mắt đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ở trước Đông Xuyên dược phường.
Người của Lâm gia giật mình như nằm mơ, cả buổi mới khôi phục lại được.
- Sư ca chính là La thiên đứng ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng sao. Sảnh Hàm ngu dốt không biết, bị giấu giếm thật khổ a.
Lâm Sảnh Hàm tự nhiên cười nói, giọng nói như chim oanh, có vẻ thẹn thùng và oán hận.
Thiếu nữ thanh thuần, xinh đẹp làm cho các nam tử ở gần đó nhìn thấy vậy không khỏi ngẩn ngơ.
Sắc mặt Cố Thành ảm đạm, vừa đố kị lại vừa hận.
Nhưng mà, đối mặt với nhân vật phong vân ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng, trong lòng của hắn lại rất vô lực.
Cố Thành tin tưởng.
Thực lực mà La Thiên thể hiện ra còn hơn xa so với thứ bậc ba mươi trên Nhân bảng, còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
- La sư điệt không hổ là cường viện mà huynh trưởng đề cử, lão phu có mắt không tròng, không ngờ lại nhìn lầm đại tài a.
Lâm Đông Xuyên cảm khái, lại có mấy phần hổ thẹn.
Cũng may, trước đây hắn vẫn chiêu đãi La Thiên đầy đủ, không có làm ra hành động không có lễ nghi.
- La huynh đúng kinh tài tuyệt diễm, một người đánh lui Thanh Xà bang, làm cho chúng ta phục sát đất...
Hai huynh đệ Lâm Thắng, Lâm Khải trước ngạo mạn sau cung kính, bắt đầu nịnh hót.
La Thiên không để ý tới hai huynh đệ này mà nói với Lâm Đông Xuyên:
- Sư thúc không cần khách khí. Tương trợ Lâm gia là ủy thác của đạo sư, tự nhiên ta phải cố gắng hết sức rồi.
- Được, sư điệt!
Thấy La Thiên không quan tâm tới vinh nhục, ánh mắt Lâm Đông Xuyên sáng lên.
Thiên tài có phẩm cách kinh diễm bực này, khó trách ở trong phong thư Lâm Đông Phong lại có ý tác hợp hắn và Lâm Sảnh Hàm.
Trước đây hắn cảm thấy Lâm Đông Phong không đáng tin cậy, hiện tại xem ra, nếu Lâm Sảnh Hàm có thể lấy được kẻ này thì là may mắn của nó.
Ngay vào cùng ngày, cả nhà Lâm Đông Xuyên thiết thịnh yến khoản đãi La Thiên.
Vốn La Thiên có ý rời đi, thế nhưng hắn không định được mình đã hóa giải được phiền toái của Lâm gia hay chưa, cho nên cũng không tiện từ chối.
Trên yến hội, La Thiên là nhân vật chính ngày hôm nay.
Trong mắt của Lâm Sảnh Hàm gợn sóng rất rõ ràng, khi thì nhìn về phía La Thiên, sáng ngời, má lúm đồng tiền hiện rõ trên má, rất là động lòng người.
Về phần Cố Thành, ở trước tiệc rượu, hắn đã tìm cơ hội xám xịt rời đi.
Khi đó thái độ của Lâm Sảnh Hàm cũng rất bình thản, cũng không giữ lại, làm cho Cố Thành rất là đau lòng.
- La hiền chất, tài nghệ Võ đạo của ngươi ở trong những người lứa tuổi rất là nổi bật, lúc rảnh rỗi ta hy vọng ngươi có thể dạy một chút cho Sảnh Hàm.
Vẻ mặt Lâm Đông Xuyên rất là ấm áp, có chút thâm ý nói.
Trong lúc mơ hồ, hắn có ý tác hợp La Thiên và Lâm Sảnh Hàm, nhưng lại không thể nói quá rõ ràng.
- Khà khà! Ánh mắt của Sảnh Hàm tương đối cao, người theo đuổi nàng có thể xếp đến bên ngoài Vương đô, cũng chỉ có tuyệt đỉnh thiên tài như La huynh thì mới có thể làm cho nó động tâm a.
Đại công tử Lâm Thắng cười nói.
- Khà khà! Ánh mắt của Sảnh Hàm muội đang nhìn chằm chằm vào La huynh, hiển nhiên nó rất là sùng bái La huynh a.
Nhị công tử Lâm Khải còn rõ ràng hơn một ít.
Bọn hắn ước gì Lâm Sảnh Hàm có thể buộc La Thiên lại, như thế còn phải sợ Đông Xuyên dược phường không thể đi tới đỉnh cao hay sao?
Khóe miệng La Thiên nhếch lên, hai huynh đệ này quả thực là bán muội muội mình mà.
- Hừ! Các ngươi thật là quá mức!
Khuôn mặt của Lâm Sảnh Hàm đỏ như nhỏ máu, dậm chân một cái, che mặt chạy khỏi buổi tiệc.
Nữ tử kia thẹn thùng mà thuần khiết, cho dù ấn tượng của La Thiên đối với nàng rất bình thường thì trái tim cũng phải có chút gợn sóng.
- Đại đương gia! Phó bang chủ của Thanh Xà bang đến!
Bên ngoài cửa, một gã quản sự vội vã chạy đến.
- Phó bang chủ Thanh Xà bang?
Thân thể Lâm Đông Xuyên chấn động, sắc mặt đại biến.
Mấy người Lâm gia ở đây, trong lòng đều run rẩy một chút.
- Ha ha ha... Tại hạ Hứa Văn Hổ, đến đây viếng thăm!
Một cỗ cơn gió vọt tới.
Chợt, một gã nam tử mặc áo đen lưng hùm vai gấu nhanh chóng bước qua.
Lúc hắn đến, mọi người của Đông Xuyên dược phường không người dám ngăn cản.
Từ trên người người này, La Thiên đã cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại còn hơn cả đạo sư của Thánh Phủ.
- Hứa Phó bang chủ, không biết có gì chỉ giáo?
Lâm Đông Xuyên run rẩy đứng dậy.
Người của Lâm gia gian nan hít thở, rất sợ vị này Phó bang chủ mọi người báo thù vì chuyện ban ngày.
Chỉ có La Thiên vẫn lãnh đạm ngồi đó.
- Hứa mỗ tới đây là vì muốn gặp nhân vật phong vân trên Nhân bảng một lần, thuận tiện là xin lỗi vì chuyện ban ngày.
Hứa Văn Hổ cười sang sảng nói.
Sưu sưu!
Hứa Văn Hổ vung tay lên ném ra một cái túi.
Rồi sau đó, đầu của Võ giả thủ lĩnh ban sáng lăn ra ngoài.
- Cái đầu này...
Người của Lâm gia vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, lại thở phào một hơi.
Cái đầu kia chính là Võ giả thủ lĩnh tới gây sự ban ngày, chính là một thủ lĩnh tầng giữa của Thanh Xà bang.
- La thiếu hiệp, hiểu lầm giữa Thanh Xà bang ta và ngươi coi như xóa bỏ, có thể chứ?
Lệ mang trong mắt Hứa Văn Hổ lóe lên, nhìn chằm chằm vào La Thiên.
- Có thể.
La Thiên bình thản phun ra một chữ.
- Sảng khoái! Hứa mỗ sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ.
Hứa Văn Hổ cười lớn một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Người của Lâm gia như trút được gánh nặng, ánh mắt khi nhìn về phía La Thiên ngày càng cẩn thận và kính sợ.
Đường đường là Phó bang chủ Thanh Xà bang, nhân vật cấp đại lão khu vực màu xám, không ngờ lại chủ động đến đây xin lỗi, hóa giải ân oán cùng với La Thiên.
Ngay sau khi Thanh Xà Phó bang chủ, mới rời khỏi phủ đệ của Lâm gia.
- Báo Đại đương gia! Đại đương gia Đằng Long dược phường mang theo lễ trọng tới đây bái kiến.
Tên quản sự lúc trước vội vội vàng vàng chạy đến, lại dùng tay lau mồ hôi trên trán đang chảy xuống của mình.
Lúc này, đám người Lâm Đông Xuyên đã không còn kinh ngạc nữa.
Dù sao, ngay cả Thanh Xà bang cũng đã phải chịu thua rồi, Đằng Long dược phường tới đây chịu lỗi, nhận sai là chuyện quá ư là bình thường.
- Để cho hắn đi vào đi.
Lâm Đông Xuyên vững như thái sơ, duy trì phong độ của Đại đương gia.
Không bao lâu sau một lão giả mập mạp, thở hổn hển bước nhanh đi vào trong, sau đó lại đưa lên một phần danh mục quà tặng.
- Những thứ này là bồi thường đối với tổn thất của Đông Xuyên dược phường. Ngày sau, Đằng Long Dược các chúng ta và quý dược phường nước sông không phạm nước giếng.
Đằng Long Đại đương gia cung kính nói.
- Mời Đằng Long Đại đương gia ngồi, không biết cơ thể của Trịnh Hầu Gia có mạnh khỏe hay không?
Lâm Đông Xuyên híp mắt cười nói.
Người biết chuyện cũng biết, thế lực đằng sau chính thức của Đằng Long Dược các là Vương thế gia Trịnh gia.
- Tây Ninh Hậu đại nhân luôn dưỡng bệnh ở trong phủ Vương Hầu.
Đằng Long Đại đương gia có vẻ lúng túng nói.
- A, đúng rồi, không biết Trấn Viễn Hầu thế nào rồi?
Đột nhiên La Thiên nói xen vào một câu.
- Trấn Viễn Hầu?
Đằng Long Đại đương gia không khỏi sững sờ.
Vị Trấn Viễn Hầu này, uy danh chiến công của hắn so với Tây Ninh Hầu của nhà mình còn mạnh hơn một đoạn.
- Nghe nói... Dường như Trấn Viễn Hầu bị giam giữ ở trong Thiên lao, cắt chức quan, đang phải chịu cực hình.
Đằng Long Đại đương gia đáp.
Lúc vừa mới bắt đầu hắn vẫn không rõ ý tứ của La Thiên.
Đột nhiên, đồng tử của hắn nheo lại, đồng thời cũng có chút hoảng sợ nhìn về phía La Thiên.
Hắn đã nghe qua một tin tức, nói tình cảnh thê thảm của Trấn Viễn Hầu hiện tại, hình như là bởi vì đắc tội với một vị quý nhân một nào đó.
Ánh mắt của mấy người Lâm Đông Xuyên nhìn về phía La Thiên, ngoài kính sợ ra còn có vài phần quái dị.
Trên thực tế, La Thiên chỉ đơn thuần muốn biết tình huống của Định Viễn Hầu hiện tại ra sao.
Cùng lúc đó ở Tây Ninh Hầu Phủ cách đó hơn mười dặm.
Trong thư phòng Tây Ninh Hầu có chòm râu trắng chắp tay mà đứng, sắc mặt ngưng trọng.
Ở bên cạnh hắn có mấy thanh niên trai gái, không dám thở mạnh lấy một cái.
- Thật sự là hậu sinh khả uý a, không thể không chịu thua được.
Tây Ninh Hầu thở dài một hơi.
Nửa canh giờ trước hắn cũng vừa mới biết được, Đông Xuyên dược phường kia lại có quan hệ với La Thiên.
Đoạn thời gian trước.
Trấn Viễn Hầu danh chấn Thương Vân đã thua ở trong tay của kẻ này.
- Gia gia!
Bỗng nhiên, một gã thanh niên tuấn lãng nhẹ nhàng đi vào.
- Huyền Nhi, bên Hoàng tử có tin tức gì không?
Tây Ninh Hầu nghiêm túc trả lời.
- Hoàng tử bảo con truyền lời, trước tiên cứ nhường nhịn La Thiên một chút, ngày sau nhất định chúng ta sẽ chỉnh đốn hắn.
Thanh niên tuấn lãng cười khà khà, trong mắt để lộ ra hàn mang.
...
Ngày thứ hai.
Vương đô vẫn phồn hoa như cũ, sóng êm gió lặng.
Thanh Xà bang và Đằng Long Dược các phải nhận lỗi với Đông Xuyên dược phường, tin tức khiến cho người ta kinh sợ chỉ lưu truyền ở bên trong vòng tròn nhỏ hẹp mà thôi.
Chuyện làm ăn của Đông Xuyên dược phường quay về quỹ đạo vốn có của nó.
Vốn La Thiên đã chuẩn bị cáo từ, thế nhưng lại bị Lâm Đông Xuyên thịnh tình giữ lại, thậm chí còn lấy lý do truyền thụ vũ kỹ cho nữ nhi của hắn.
Sáng sớm La Thiên đã nhận được lời mời của Lâm Sảnh Hàm, cùng tu luyện vũ kỹ với nàng.
Địa điểm, vẫn là trên bãi cỏ ngày hôm qua.
Điểm khác nhau chính là tình cảm của song phương đã khác.
- La sư ca, thân pháp ngày hôm qua của ngươi rất lợi hại, lát nữa nhất định phải chỉ điểm một chút cho Sảnh Hàm a.
Lâm Sảnh Hàm nở nụ cười rất là xinh đẹp.
Ngày hôm nay Lâm Sảnh Hàm cố ý ăn mặc một chút, khuôn mặt đẹp đẽ như giống như tuyết trắng, trắng nõn lại có chút ửng hồng, lông mày giống như là bức tranh vừa được phác hoạ vậy.
Đôi mắt sáng kia giống như làn thu thủy, thể hiện ra vẻ thanh thuần tới tận xương của thiếu nữ, vẻ xấu hổ mang theo sự e sợ nhìn về phía La Thiên.
Nhất là bộ váy màu lam nhạt dài tới đầu gối của nàng, để lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc, vẻ sáng bóng trắng nõn mê người nổi lên.
- Ừm.
Hai mắt của La Thiên cũng không tỏa sáng và cảm giác kinh diễm như trước đây nữa.
Ngay sau đó, dáng người uyển chuyển của Lâm Sảnh Hàm, hai chân thon dài trắng như tuyết, hết lần này tới lần khác bắt đầu vờn theo chiều gió, giống như tinh linh bên dưới tia nắng ban mai vậy.
- Thân pháp tạm được.
La Thiên không thể không thừa nhận, thân pháp của Lâm Sảnh Hàm ở trong đám người đồng lứa cũng không tệ, nhất là thanh âm của nàng nhu hòa lại càng tăng thêm vài phần mê người.
Sưu!
Chân ngọc của Lâm Sảnh Hàm bỗng nhiên khẽ trượt, giẫm lên trên bãi cỏ còn chưa khô.
Không tốt!
Lâm Sảnh Hàm yêu kiều kêu lên một tiếng, thân thể xinh đẹp bất ổn, tà váy bay tán loạn, để lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, sắp ngã xuống trên đất.
A?
Dưới sự cảm ứng Linh thức của La Thiên, chuyện Lâm Sảnh Hàm trượt chân là do nàng.
Đỡ hay là không đỡ đây?
Trong lòng La Thiên có chút giãy giụa.
- - -
Truyện cùng dịch giả, mong được các huynh đệ, tỷ muội ủng hộ: Vô Thượng Sát Thần (Dịch) - Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn <3