Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 125 - Chương 125: Xuân Thu Trùng

Chương 125: Xuân Thu Trùng Chương 125: Xuân Thu Trùng

Sưu!

Bàn chân ngọc của Lâm Sảnh Hàm bỗng nhiên trượt một cái, dáng người như tinh linh nhẹ nhàng nhảy múa lập tức mất đi sự cân bằng.

Một cái chân dài trắng nõn của thiếu nữ nhếch lên hơn chín mươi độ, tà váy màu lam nhạt để lộ ra phong quang kiều diễm ướt át của nàng.

Hình ảnh như thế đối với bất kỳ một nam nhân huyết khí phương cương nào mà nói, là quang cảnh kinh diễm tới bực nào cơ chứ?

La Thiên cũng không ngoại lệ, trên mặt hiện lên vẻ thưởng thức, gần như si mê.

Mắt thấy, Lâm Sảnh Hàm sắp ngã xuống đất mà vẫn tới gần hướng hắn, trong mắt để lộ ra vẻ bất lực và kinh sợ.

- Cẩn thận!

Vẻ si mê trên mặt La Thiên duy trì một lúc lâu, rồi sau đó chuyển thành kinh ngạc khi trở tay không kịp.

Bịch!

Lâm Sảnh Hàm yêu kiều kêu lên một tiếng ngã xuống trên đất.

- Ngươi không sao chứ?

La Thiên ra vẻ ta không kịp phản ứng.

Mà điểm xấu hổ chính là.

Vị trí Lâm Sảnh Hàm ngã xuống cách hắn chưa đủ nửa thước.

Đương nhiên là La Thiên cố ý rồi!

Dù sao cũng là ở trên mặt cỏ, dù có ngã cũng không bị thương.

Đối với Lâm Sảnh Hàm, ấn tượng của hắn chưa thể nói là tốt được, cũng không được xem như là chán ghét.

Trước khi chưa xác nhận thân phận của hắn.

Biểu hiện của nàng tương đối lãnh đạm, thất vọng, cũng không có chủ động như giờ phút này.

La Thiên bởi vì vẻ xinh đẹp động lòng người mà có chút động tâm là chuyện bình thường của mỗi nam nhân.

Nếu nói tới khí chất bên ngoài.

Lâm Sảnh Hàm hơi thua nửa trù so với Vân Tú quận chúa, so với Ninh Tuyết Dao còn kém xa hơn.

Có thể tưởng tượng ra được.

Nếu như La Thiên chỉ là một học viên bình thường, như vậy rất có thể Lâm Sảnh Hàm sẽ tùy thời bỏ qua hắn mà rời đi.

So sánh với nàng, trong ba năm La Thiên thất vọng nhất cô đơn, Ninh Tuyết Dao luôn cẩn thận chiếu cố và làm bạn với hắn không biết còn hơn nàng bao nhiêu lần.

Khi hắn chính thức lớn lên, giai nhân đột nhiên biến mất.

- A ô...

Giữa hai hàng lông mày của Lâm Sảnh Hàm hiện lên vẻ thống khổ, bàn tay như ngọc trắng ôm lấy chỗ chân trần.

La Thiên không khỏi giật mình, chẳng lẽ kế này của nàng không thành lại định ra kế khác hay sao?

- La sư ca, chân của ta bị trật rồi.

Đôi mắt sáng của Lâm Sảnh Hàm đỏ hồng, tràn ngập nước mông lung, có vẻ ủy khuất và bất lực.

Vừa rồi, quả thực nàng đã giẫm lên trên bãi cỏ trơn ướt, mất đi cân bằng.

Dùng tu vi thân pháp của Lâm Sảnh Hàm vốn có thể ổn định lại thân thể, nhưng thấy nam nhân mà nàng sùng bái đang ở trước mắt, cho nên tâm tư thiếu nữ của nàng mới khẽ động.

Có thể đoán ra được, chỉ cần La Thiên là một người nam nhân bình thường thì sẽ thuận tay đỡ nàng một chút.

Nhưng điểm dở khóc dở cười chính là.

La Thiên lại bị phong quang bị lộ ra của nàng hấp dẫn, làm hắn quên đỡ nàng.

Lâm Sảnh Hàm có lòng tin với mỹ mạo của mình, sẽ không nghĩ tới La Thiên đang cố ý.

- Bị trật rồi sao?

Trong lòng La Thiên vốn đã có chút hoài nghi.

Nhưng Linh thức quét qua, quả thực đối phương đã bị trật chân!

Vẻ mặt đau đớn ủy khuất của Lâm Sảnh Hàm giờ phút này không có giả, xem ra là nàng ta đùa mà thành thật.

La Thiên có cảm giác nhức răng không hiểu.

Theo như bối phận, Lâm Sảnh Hàm là nửa sư muội của hắn, hiện giờ hắn không thể không quản được.

- Cho ta nhìn xem một chút.

La Thiên âm thầm thở dài, ngồi xổm người xuống.

- Được.

Trong mắt Lâm Sảnh Hàm có một tia hạnh phúc, bàn chân nhỏ dưới làn váy của thiếu nữ hiện lên trước mắt La Thiên.

La Thiên đưa tay cởi vớ giày của Lâm Sảnh Hàm, cầm lấy bàn chân ngọc trắng như tuyết tràn ngập xúc cảm mát lạnh và trơn mềm.

Chỗ chân trần kia quả thật có một tia máu ứ đọng và sưng đỏ.

- Thiên Thư.

Ý thức của La Thiên tiến vào Tạo Hóa Thiên thư, ở trong một khắc ngắn ngủi đã suy diễn ra một môn pháp môn xoa bóp, ôn dưỡng khí huyết.

Môn pháp môn này tương đối thấp, tiêu hao không đáng kể.

Nhưng mà, ở trong mắt của Lâm Sảnh Hàm, ánh mắt của La Thiên ngây ngốc nhìn mình chằm chằm vào chân ngọc, của nàng làm cho nàng nổi giận.

Trong thoáng chốc, khuôn mặt của nàng trở nên kiều diễm ướt át, thở ra như khói.

La Thiên nhận được pháp môn xoa bóp khí huyết, ánh mắt sáng ngời, rồi sau đó lại cảm thấy khí tức và mùi thơm ngát trên người thiếu nữ tỏa ra.

- Ta sẽ xoa bóp cho ngươi một chút.

La Thiên nghiêm mặt, thi triển một tia chân khí, sau đó khẽ chạm vào bàn chân ngọc của thiếu nữa. Tiếp đó bắt đầu xoa bóp cho nàng, cảm giác khá là tuyệt vời.

Ở trong quá trình này, ánh mắt của Lâm Sảnh Hàm ngày càng mông lung, phát ra từng đợt tiếng hừ nhẹ, giống như đau muốn khóc vậy.

- Rất đau sao?

La Thiên nhìn về phía nàng, thuật xoa bóp có được từ Thiên Thư không đến mức kém như vậy chứ?

- Không... Không có...

Lâm Sảnh Hàm thẹn thùng không chịu nổi, khó có thể mở miệng ra nói nguyên do được.

Đúng là rất đau, nhưng ngược lại lại làm cho người ta cảm thấy rất là thư thái.

Một lát sau.

La Thiên chấm dứt xoa bóp, chỗ máu ứ đọng sưng đỏ trên bàn chân trần của Lâm Sảnh Hàm tiêu tan một cách thần kỳ, da thịt như ngọc của nàng đã khôi phục.

- Quá thần kỳ, La sư ca cũng tinh thông y thuật sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Sảnh Hàm đổ hồng, hai mắt có những ngôi sao nhỏ lóe lên, ngày càng có chút sùng bái nhìn về phía La Thiên.

- Hơi đọc lướt qua một chút.

La Thiên khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy.

Lâm Sảnh Hàm vẫn còn nằm ở trên bãi cỏ, hai gò má đỏ bừng, vốn đang cờ La Thiên đi giày, sau đó đỡ nàng.

Đáng tiếc La Thiên không hiểu phong tình, nàng có chút thất vọng, tự mình đi giày lại rồi đứng lên.

- La sư huynh, ngươi có thể tiếp tục chỉ điểm kiếm pháp cho ta hay không?

Hai mắt của Lâm Sảnh Hàm ẩn chứa kỳ vọng rất lớn.

La Thiên lập tức cảm thấy đau đầu, chỉ điểm thân pháp đã gây ra chuyện này, nếu là luyện kiếm, không biết sẽ gây ra lửa thiêu thân gì nữa.

Đúng lúc này, một gã người hầu của Dược phường vội vàng chạy đến.

- La công tử, một gã thị vệ hoàng gia đang chờ ngươi ở bên ngoài cửa, nói là Trưởng công chúa mời công tử vào cung.

Người hầu kia vội vàng nói.

- Trưởng công chúa? Ta sẽ đi ngay.

Trong lòng La Thiên có chút vui vẻ.

Chợt, hắn lập tức đưa ra lời cáo từ với Lâm Sảnh Hàm.

- La đại ca, lúc rảnh rỗi cứ đến Dược phường, Sảnh Hàm có rất nhiều vấn đề cần thỉnh giáo đại ca.

Lâm Sảnh Hàm nở nụ cười yếu ớt, má lúm đồng tiền lại hiện ra.

Vẻ thanh thuần kia làm cho người hầu bên cạnh nhìn thấy vậy mà ngẩn người.

- Tốt.

Lúc này La Thiên đã lách mình rời đi.

- Trưởng công chúa? Hình như là công chúa chưa gả, liệu có thể có ý nghĩ với La đại ca hay không...

Đôi mi thanh tú của Lâm Sảnh Hàm hơi nhí lại, thể hiện ra sự đa nghi của nữ nhân.

Trong lúc bất tri bất giác, cách gọi của nàng đối với La Thiên đã đổi thành La đại ca.

...

Bên ngoài Dược phường, La Thiên mới vừa đi ra.

- La đại sư, Trưởng công chúa mời ngài đi quý phủ làm khách.

Một gã thanh niên thị vệ hơn ba mươi tuổi, cung kính nói.

- Được rồi.

La Thiên gật đầu, đưa tầm mắt nhìn qua, khá lắm, thị vệ hoàng gia Khai mạch cửu trọng.

Vừa nhìn xa hơn ra bên ngoài thì có một cỗ xe ngựa xa hoa điêu khắc đồ án Kim Phượng, được hai thớt Đại Ngưu nhất tinh đỉnh cấp kéo đang đỗ ở bên ngoài Dược phường, dẫn tới không ít người vây xem ở bên ngoài.

- Không ngờ lại là tọa giá của phủ Trưởng công chúa!

Trước Đông Xuyên dược phường, phụ tử ba người Lâm gia cũng bị kinh động, đồng thời cũng không dám đến gần.

Dưới sự dẫn dắt của thị vệ hoàng gia.

La Thiên đi tới trước xe ngựa, một bàn tay trắng như ngọc nhấc rèm lên.

- Trưởng... Lý cô nương?

Vẻ mặt của La Thiên có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn đã nhìn thấy một vị mỹ nhân mặc cung trang, đoan trang lạnh lùng.

Chính là Trưởng công chúa Lý Mạn Thanh.

La Thiên không nghĩ tới Trưởng công chúa lại đích thân tới đón mình.

- Lên đây đi.

Trưởng công chúa khẽ mỉm cười, nhường chỗ cho La Thiên đi vào.

Sau đó chiếc xe ngựa Kim Phượng này nhanh chóng rời khỏi nơi này, mang theo một trận bụi bặm, đồng thời cũng để lại một mảnh ánh mắt kinh sợ và ngây ngốc.

Sau nửa canh giờ xe ngựa đã đi đến phủ của Trưởng công chúa.

La Thiên có cảm giác như tiến vào một mảnh lâm viên của hoàng gia, có đủ loại cảnh quan kiến trúc thể hiện rõ vẻ cao quý lịch sự và tao nhã của hoàng gia.

Ở trong một mảnh lầu các thơm ngát.

Trưởng công chúa tự mình châm trà cho La Thiên, bắt đầu đàm đạo.

Đầu tiên là biểu đạt lòng biết ơn với La Thiên.

Nếu như không có Trưởng công chúa, đối mặt với hai cửa ải Định Viễn Hầu cùng với Trưởng lão Chấp pháp, La Thiên không thể nào nhẹ nhàng vượt qua được như vậy, hơn nữa còn hung hăng đả kích địch nhân của hắn.

- Đây là sự tôn kính mà đại sư nên có được.

Trên dung nhan lạnh lùng của Trưởng công chúa nở một nụ cười, trong mắt có một tia kính ý phát ra từ tận đáy lòng.

Không bao lâu sau La Thiên đã tiến vào chủ đề chính, hắn hỏi:

- Lý cô nương lần này có lời mời, có phải là có chỗ cần dùng tại hạ hay không?

Từ lúc Thú triều chấm dứt tới nay.

La Thiên cũng cảm giác được vị Trưởng công chúa này còn có chuyện gì đó cần cầu mình.

Lần này vừa vặn, La Thiên muốn trả một chút nhân tình.

- Quả thực là có chuyện cần La đại sư ra tay.

Trưởng công chúa nghiêm mặt nói.

- Mấy ngày nữa, Vương đô của Thương Vân quốc sẽ có một lần đấu giá hội tương đối cao, do Tử Vi thương hội đứng phía sau Võ thị tổ chức.

Đấu giá hội?

Trong lòng La Thiên khẽ động, Bích Linh đan trong tay hắn cũng nên bán ra rồi.

- Lần này ở bên trên đấu giá hội này sẽ có mấy vật phẩm thần bí, trong đó có dược liệu hiếm thấy như Xuân Thu Trùng, có thể làm cho người ta phản lão hoàn đồng, làm cho bản thân trẻ ra, tràn ngập tinh lực.

Trưởng công chúa dừng một chút.

Xuân Thu Trùng?

Làm cho người ta phản lão hoàn đồng hay sao?

Trong lòng La Thiên ngạc nhiên không thôi, thế gian này lại có vật hiếm thấy như thế hay sao?

- Như vậy chẳng phải là có thể làm cho người ta trường sinh bất lão sao?

La Thiên hỏi một câu.

- Không, Trùng này không có tác dụng làm mệnh thọ mệnh, mà nó chỉ có thể làm cho người ta trở về trạng thái thanh thiếu niên trong một khoảng thời gian ngắn, đồng thời còn phải trả một cái giá khá lớn.

Trưởng công chúa giải thích qua một phen.

- Quan trọng là, bên đấu giá không dám bảo đảm vật hiếm thấy này thực sự là Xuân Thu Trùng, bởi vì vật này cực kỳ giống một loại đông trùng hạ thảo, cần có học thức y đạo cực cao thì mới có thể phân biệt ra được.

- Được, việc này ta sẽ xuất thủ.

La Thiên đã đồng ý.

Trưởng công chúa có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ tới La Thiên lại đồng ý quyết đoán như thế, vốn nàng còn định mời sư tôn của hắn xuất mã.

- Lý cô nương yên tâm, nếu như chỉ phân biệt rõ thiệt giả, ta có chín thành nắm chắc.

La Thiên cười nói.

- Quả thực quá tốt.

Trưởng công chúa tương đối tin tưởng lời nói của La Thiên.

Đồng ý xong việc này.

Trưởng công chúa lại nhẹ nhàng vừa gõ cái bàn.

Rất nhanh đã có một nha hoàn thanh tú bưng tới hộp ngọc một cái.

- Đây là ban thưởng của quốc quân cho ngươi.

Trưởng công chúa lại cười nói.

La Thiên tiếp nhận hộp ngọc, dưới sự ra hiệu của công chúa, hắn lập tức mở nó ra.

Hả?

Trong hộp ngọc có một cái giới chỉ màu bạc, toả ra kỳ lạ khí tức đang nằm đó.

- Đây là? Đạo cụ trữ vật không gian sao?

La Thiên có chút kinh ngạc.

- Không sai, ngươi dung nhập chân khí vào mà xem.

Trưởng công chúa cười nói.

La Thiên dung nhập chân khí vào trong giới chỉ màu bạc, cảm nhận được minh văn không gian đặc thù trong đó.

Sau một khắc La Thiên đã cảm ứng được một cái không gian lớn bằng tủ treo y phục, còn một đống Linh Nguyên tệ để đó, cùng với một cái Yêu bài.

Đống Linh Nguyên tệ này có hơn một nghìn mai.

Về phần Yêu bài là phong thưởng tước vị Tử tước cho hắn.

Tử tước, ở trong Thương Vân quốc này nó là tước vị gần với Vương Hầu, được coi là quý tộc, hưởng thụ đủ loại đặc quyền.

- Lý cô nương có lòng rồi.

La Thiên biểu đạt lòng biết ơn của mình.

Phong tước vị đã thay đổi thân phận bình dân của La Thiên.

Không gian giới chỉ và Linh Nguyên tệ đều là vật mà La Thiên rất cần hiện tại.

Đặc biệt là giới chỉ có thể thu thập đủ loại vật phẩm lẫn lộn, về sau không cần đeo túi làm gì.

- Lý cô nương, như vậy La mỗ sẽ mắc nợ cô nương nhiều hơn.

La Thiên có chút bất đắc dĩ, vốn hắn đang nghĩ muốn trả lại nhân tình cho Lý Mạn Thanh, không ngờ mình lại chiếm được tiện nghi lớn tới như thế.

- Nếu như ngươi tình nguyện, ở đây còn có hai cuốn sách cổ mà hoàng thất cất giữ, rất nhiều y sư tài giỏi đều bất lực.

Trưởng công chúa cười cười, nói một câu.

Nàng buông tay một cái, đột nhiên có hai cuốn sách cổ tức thì xuất hiện.

La Thiên tiếp nhận, vừa nhìn qua, đây là một loại văn tự cực kỳ cổ xưa, có một chút bộ phận còn mơ hồ không rõ.

Trưởng công chúa cũng không ôm hy vọng quá lớn, hai cuốn sách cổ này mấy trăm năm qua chưa từng có người nào có thể diễn dịch ra được.

- Suy diễn.

Ý thức của La Thiên nhanh chóng tiến vào trong thiên thư .

Rất nhanh, cuốn sách cổ thứ nhất đã được suy diễn ra, là một đan phương trú nhan.

Cuốn sách cổ thứ hai chỉ suy diễn được một bộ phận nội dung, Thiên Thư chi lực không đủ.

Nhưng mà, bộ phận nội dung suy diễn ra lại làm cho trái tim của La Thiên chấn động, mừng rỡ không thôi.

Bình Luận (0)
Comment