Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 128 - Chương 128: Tranh Của Võ Giả Thiên Cấp (Ii)

Chương 128: Tranh của Võ giả Thiên cấp (II) Chương 128: Tranh của Võ giả Thiên cấp (II)

Năm đó, nếu như hắn có trân tài này tương trợ, có lẽ không cần phí thời gian ba năm như vậy nữa.

Không tốn bao lâu thì ba gốc Huyết Liên ngẫu đã bị tranh đoạt không còn, giá cả đạt tới mỗi gốc hơn mười miếng, trên cơ bản đều bị các thế lực lớn thu mua.

Một ít vật phẩm đấu giá trước đó chỉ là món ăn khai vị, cấp độ không cao.

Trưởng công chúa và La Thiên đều không tham dự vào trong tranh đoạt.

- Thứ sẽ đấu giá tiếp theo là một bức danh họa.

Lão giả mặc áo bào màu tím nở nụ cười thần bí.

Lúc này có hai vị thị nữ tiến lên, cẩn thận mở ra một bức họa.

- Nghe nói bức họa này là do Võ giả Thiên cấp Tiêu Dao Kiếm Quân ba trăm năm trước để lại. Có lẽ trong tranh của hắn sẽ ẩn chứa chân ý kiếm đạo của Võ giả Thiên cấp.

Cường giả Thiên cấp a!

Toàn bộ đấu giá hội trở nên xôn xao chấn động.

Ở trong phân cấp của các Võ giả.

Khai Mạch cảnh chỉ là mới bước vào bậc cửa Võ giả mà thôi.

Linh Hải cảnh được là Võ giả Linh cấp.

Địa Nguyên cảnh được xưng là Võ giả Địa cấp.

Thiên Trì cảnh được xưng là Võ giả Thiên cấp.

...

Nhưng mà, linh khí thiên địa ở trong Đông Thần đại lục này đã chậm rãi trở nên mỏng manh.

Chịu ảnh hưởng từ bố cục thiên địa cho nên võ mạch cấp cao muốn mở ra sẽ có độ khó lớn hơn.

Võ giả cấp cao cũng càng khó có thể sinh ra được.

Mấy trăm năm gần đây.

Cao thủ Thiên cấp đã tuyệt tích, trở thành truyền thuyết.

Chính là bởi vì như vậy cho nên giờ phút này tranh vẽ của Võ giả Thiên cấp xuất hiện mới có thể dẫn tới chấn động như thế.

La Thiên và Trưởng công chúa cũng sinh ra hứng thú.

Một khi đến cấp độ Võ giả Thiên cấp, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có thể dẫn động uy tự nhiên của thiên địa, có khả năng tranh của đối phương có chứa chân lý Võ đạo nào đó a.

- Đương nhiên, Tử Vi thương hội chúng ta không thể bảo đảm nhất định trong tranh này có ẩn chứa huyền cơ hoặc là chân ý. Chúng ta chỉ có thể xác nhận, bức họa này xuất phát từ tay của Tiêu Dao Kiếm Quân, trải qua nhiều vị Đại sư xem xét đã xác nhận đây là tác phẩm của hắn.

Lão giả mặc áo bào màu tím vừa giải thích vừa nói.

Nghe vậy, sự nhiệt tình ở trong đấu giá hội đã lạnh đi vài phần.

Tiêu Dao Kiếm Quân vẽ tranh có thể chia ra thành các thời kỳ khác nhau.

Có thể là sau khi hắn tấn chức Thiên Trì cảnh để lại, cũng có thể là lúc Linh Hải cảnh, thậm chí là tác phẩm của hắn lúc còn là Khai Mạch cảnh.

Càng có khả năng hơn chỉ là một bức tranh tiện tay vẽ ra mà thôi.

Ô...ô...n...g!

Trên đấu giá hội xuất hiện một cái trận pháp to lớn, thể hiện tình tiết trên bức tranh kia.

Đây là một bức tranh sơn thủy, ngoại trừ sơn thủy ra còn có chút bóng người mông lung, toả ra vài phần hàm ý mờ ảo tiêu sái, nhưng không nhìn ra được có huyền cơ đặc biệt gì cả.

- Ba vị Đại sư, các ngươi có ý kiến gì không?

Trong mắt Trưởng công chúa lóe lên dị sắc, ánh mắt của nàng nhìn về phía La Thiên cùng với Đặng Đại sư và Mi Đại sư.

- Lão hủ không hiểu thi họa.

Mi Đại sư lắc đầu nói, sở trường của hắn là y đạo.

Đặng Đại sư là Đại sư giám bảo, hắn vuốt râu mỉm cười nói:

- Bức họa này, mặc dù không có ẩn chứa chân ý của Võ giả Thiên cấp, thế nhưng chỉ bằng vào giá trị sưu tầm của nó, chỉ cần cái giá không cao hơn một nghìn Linh Nguyên tệ thì cũng đáng để mua.

- Dù sao thứ mà Võ giả Thiên cấp để lại càng ngày càng ít nha.

Khi nói xong lời cuối cùng, Đặng Đại sư cười khà khà.

- Lời ấy có lý.

Trưởng công chúa cúi đầu, tràn ngập sự đồng cảm.

- La đại sư, thấy thế nào?

Nàng lại lễ phép nhìn về phía La Thiên.

Tiểu tử này sao?

Lỗ mũi của Đặng Đại sư hếch lên.

Một tiểu tử miệng còn hôi sữa, có thể có được bao nhiêu học thức cơ chứ, có thể đánh giá được bức họa của Võ giả Thiên cấp hay sao?

- Trong ba nghìn Linh Nguyên tệ, có thể mua được.

La Thiên nhìn bức tranh sơn thủy kia vài lần, bình thản nói.

Ba nghìn Linh Nguyên tệ?

Trưởng công chúa và hai vị Đại sư đều có chút giật mình.

- Thật sự là nực cười!

Đặng Đại sư lắc đầu cười nói:

- Nếu như khi Võ giả Thiên cấp vẽ tranh sáp nhập chân ý vào trong, như vậy bức họa này sẽ phải toả ra uy áp của Thiên cấp. Nhưng nếu là tác phẩm tiện tay vẽ ra thì sẽ để lại hàm ý, trải qua mấy trăm năm, nhiều nhất cũng chỉ lĩnh ngộ được vũ kỹ chiêu thức cấp độ Linh cấp mà thôi.

Hắn nói có lý có cứ.

Trưởng công chúa và Mi Đại sư không khỏi gật đầu một cái.

Nhưng nếu chỉ lĩnh ngộ được mấy chiêu vũ kỹ cấp độ Linh cấp, như vậy dù giá cả có cao hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ có một hai trăm Linh Nguyên tệ mà thôi. Còn chưa đủ để nói tới giá trị sưu tầm.

- Ta chỉ nói ra cái nhìn của mình mà thôi.

La Thiên không để bụng chuyện này.

- Giá khởi điểm tám trăm Linh Nguyên tệ, mỗi lần tăng giá không cao hơn năm mươi Linh Nguyên tệ.

Lão giả mặc áo bào màu tím nói.

- Ta ra chín trăm!

- Chín trăm năm mươi!

- Một nghìn!

Bức tranh kia cạnh tranh qua nghìn, lúc này tốc độ báo giá mới chậm lại.

Hiển nhiên không ít người đều hiểu rõ, vượt qua cái giá một nghìn, giá cả sẽ là hơi cao với giá trị thực của nó.

- Một nghìn hai.

Trưởng công chúa báo giá.

Toàn trường im lặng một chút.

- Một nghìn ba.

Một người chột mắt báo ra giá tiền cao hơn, trên người hắn tản mát ra áp lực kinh khủng của nửa bước Địa Nguyên cảnh.

- Hóa ra là Độc Long Phủ chủ của Vũ Khôn Thánh Phủ.

Trưởng công chúa cười một tiếng.

Một nghìn hai đã là cực hạn mà nàng có thể tiếp nhận được rồi.

Hơn nữa đối phương lại có thực lực nửa bước Địa Nguyên cảnh, coi như là hoàng thất cũng cần phải tôn kính.

- Một nghìn ba trăm năm mươi.

Nhạc Phó Phủ chủ bỏ thêm năm mươi Linh Nguyên tệ, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười nghiền ngẫm.

Võ khôn Thánh Phủ ở trong Thương Vân quốc xếp ở vị trí thứ hai, hơn nữa lại là Võ phủ có lịch sử lâu dài nhất, trước khi Thương Vân quốc thành lập đã tồn tại rồi.

Từ trước cho tới nay, Trục Nhật Thánh phủ luôn bị Võ Khôn Thánh Phủ đè một đầu.

Nhạc Phó Phủ chủ thêm năm mươi Linh Nguyên tệ là muốn trêu chọc Độc Long Phủ chủ một chút.

- Hừ! Một nghìn năm trăm!

Độc Long Phủ chủ lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhạc Phó Phủ chủ.

- Tặng cho ngươi đi.

Nhạc Phó Phủ chủ cười một chút, cũng không dám cứng rắn cùng vị nửa bước Địa Nguyên cảnh này.

Sau cùng bức họa kia được Độc Long Phủ chủ dùng cái giá một nghìn năm trăm Linh Nguyên tệ lấy đi.

Đám người Đặng Đại sư, không khỏi lắc đầu, cảm thấy Độc Long Phủ chủ vừa làm giao dịch lỗ vốn.

- Lấy ra cho ta xem!

Độc Nhãn Long Phủ chủ giao nộp Linh Nguyên tệ tại chỗ, lại cách không chộp ra một trảo.

Vù vù!

Bức tranh bay xuống tay của Độc Long Phủ chủ.

Ra!

Trong mắt của hắn lóe lên tinh mang, nhìn về phía bức tranh, sau đó điểm một cái.

Đinh một tiếng.

Bức họa bằng gỗ kia truyền đến thanh âm thanh thúy dễ nghe, hơn nữa còn có dấu vết tróc ra.

- Khà khà...

Độc Long Phủ chủ cười lớn một tiếng, dung nhập chân khí vào bên trên cây trục của bức tranh.

Vù vù ô...ô...n...g!

Cây trục nhìn như bình thường kia lại có một tia điện văn màu tím nổi lên, đồng thời còn có tiếng đùng đùng không dứt truyền đến, uy áp kinh người tràn ra.

- Cái này chính là Lôi Minh Mộc nghìn năm!

Nhạc Phó Phủ chủ chấn động.

Lôi Minh Mộc chính là tài bảo thuộc tính Lôi, thậm chí còn là tài liệu có thể dùng để luyện chế Bảo khí thượng phẩm a.

Hả?

Lão giả chủ trì đấu giá kia sững sờ, sau đó nở nụ cười đắng chát, nói:

- Chúc mừng Vũ Khôn Phủ Chủ.

- Lôi Minh Mộc?

Trên mặt Trưởng công chúa và Mi Đại sư hiện lên vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt La Thiên rất là bình tĩnh, cũng không cảm thấy kinh ngạc vì kết quả này.

Chri là vẻ mặt của Đặng Đại sư lại rất khó coi.

Vừa rồi, định giá của hắn đối với bức họa này nhiều nhất cũng chỉ đáng giá một nghìn mà thôi.

- La đại sư, vừa ngươi mới nói trong ba nghìn Linh Nguyên tệ thì có thể mua, có phải ngươi đã nhìn ra được chất liệu của cây trục hay không?

Trưởng công chúa có chút hối hận, nhìn về phía La Thiên.

- Ta chỉ nhìn ra một chút manh mối mà thôi.

La Thiên cười nói.

- Hừ! Nếu thật là Lôi Minh Mộc thì giá trị không chỉ có ba nghìn Linh Nguyên tệ mà thôi.

Đặng Đại sư cảm thấy La Thiên hẳn là mèo mù phải chuột chết a.

- Không! Giá trị nhiều nhất cũng chỉ có ba nghìn mà thôi.

La Thiên tự tin nói.

- Bởi vì sau khi Lôi Minh Mộc thoát khỏi mẫu thụ thì sẽ trở thành cây cối không rễ, không trải qua bảo tồn đặc thù, trải qua mấy trăm năm, Lôi Lực linh vận trong đó sẽ tiêu tan hơn phân nửa, giá trị cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Nghe xong phân tích này...

- Cái này...

Đặng Đại sư không khỏi cà lăm, sắc mặt tức thì đỏ lên, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Hắn nóng vội nhất thời, không ngờ lại quên đi vấn đề bảo tồn Lôi Minh Mộc.

Trưởng công chúa và Mi Đại sư đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới ở trên phương diện giám bảo, dường như kiến thức của La Thiên này lại có thể đàn áp được Đặng Đại sư một đầu.

Sau khi xảy ra chuyện kinh ngạc vui mừng như Lôi Minh Mộc.

Toàn bộ đấu giá hội trở nên nóng bỏng, các thế lực khắp nơi đua tranh cướp đoạt vật phẩm đấu giá.

Thỉnh thoảng Trưởng công chúa sẽ xuất thủ mua một vài kiện vật phẩm.

La Thiên thì lại không có ý tứ xuất thủ.

- Các vị, mời xem.

Lão giả mặc áo bào màu tím khua tay nói.

- Vật phẩm đấu giá này là âm tinh thạch đến từ sâu trong lòng đất, ngưng kết ra Địa mạch m khí, vô cùng có ích lợi đối với có chút phương pháp tu luyện âm hàn.

Một vị thị nữ bưng khay lên, phía trên có một viên tinh thạch âm u.

m tinh thạch?

Vào khoảnh khắc khi vật này xuất hiện, U Long Thần Mạch trong cơ thể La Thiên bắt đầu run rẩy một cách khó hiểu, còn có mấy phần rục rịch.

- Chẳng lẽ, vật này có ích lợi đối với Thần mạch của ta hay sao?

Trong lòng La Thiên có chút vui vẻ.

Lúc này hắn đang hỏi thăm Thiên Thư, đáp án nhận được là nhất trí với phán đoán của hắn.

- m tinh thạch, thứ này cực kỳ hiếm thấy, giá khởi điểm sáu trăm Linh Nguyên tệ, mỗi lần tăng giá không ít hơn năm mươi mai.

Lão giả mặc áo bào màu tím nói.

- Sáu trăm năm mươi.

- Ta ra bảy trăm!

Trên đấu giá hội xuất hiện một ít người đấu giá lẻ tẻ, người tham dự cũng không nhiều.

Sau khi giá cả đạt tới tám trăm thì người tăng giá đều do dự.

- Chín trăm!

Lần đầu tiên La Thiên xuất thủ đấu giá.

Bình Luận (0)
Comment