Âm tinh thạch bình thường xuất thân từ sâu trong lòng đất, ngưng kết ra được số lượng Địa mạch m khí khổng lồ và tinh thuần.
Một ít Võ giả tu luyện công pháp loại âm hàn, thông qua thu nạp lực lượng của m tinh thạch thì có thể làm tăng tu vi và công pháp lên một khoảng lớn.
Khối m tinh thạch trong tay La Thiên đủ để cho Linh Hải cảnh bình thường tu luyện một hai tháng, dù sao nó cũng có giá trị cực lớn, lên tới mấy trăm Linh Nguyên tệ.
Nhưng mà, U Long Thần Mạch của La Thiên lại không phải là chuyện đùa.
Chỉ vẻn vẹn một ngày, lực lượng của m tinh thạch đã bị hấp thu quá một phần mười.
Vù vù! Ô...ô...n...g!
Trong quá trình hấp thu, La Thiên lại thoải mái không thôi, Thần mạch không trọn vẹn trong cơ thể đang không ngừng lớn mạnh, bộ vị bị thiếu mơ hồ có khuynh hướng được tu bổ và sinh trưởng dài ra.
So sánh với trước kia, lúc trị liệu hấp thu cho Lý Vân Tú thì hắn còn phải suy tính tới vấn đề thừa nhận của thân thể nàng.
Cho nên khi đó mỗi lần hấp thu xong còn phải tính toán thời gian rồi mới lại hấp thu tiếp được.
Hấp thu lực lượng của m tinh thạch thì không có những hạn chế này, tốc độ nhanh hơn, thời gian có thể duy trì liên tục dài hơn.
Chỉ cần cách mỗi hai canh giờ, La Thiên dừng lại một lần, để Thần mạch luyện hóa hấp thu lực lượng của m tinh thạch là được.
Thoáng cái, trong chớp mắt bốn năm ngày đã trôi qua.
Lực lượng của m tinh thạch đã bị hắn hấp thu hơn sáu thành.
U Long Thần Mạch trong cơ thể La Thiên ngày càng trở nên tráng kiện sáng ngời, có một mảng lớn trưởng thành.
Vù vù sưu…
La Thiên khẽ giơ một tay lên, trên mặt ngoài của bàn tay có một tầng vân màu lam óng ánh hiển hiện, còn có một cỗ hàn khí màu lam lạnh thấu xương bốc lên.
Cỗ hàn khí này tản mát ra uy áp gần như đạt tới Linh Hải cảnh.
- Tăng lên rất nhanh! Chỉ bằng vào Hàn lực của Thần mạch là đã có đàn áp được nửa bước Linh Hải, uy lực gần tới Linh Hải cảnh.
La Thiên có chút phấn chấn, kinh ngạc và vui mừng.
Phải biết rằng uy lực của Thần mạch chi lực không thể cân nhắc theo lẽ thông thường, bởi vì nó còn có được thuộc tính thiên phú rất là bá đạo đáng sợ.
- Mở!
La Thiên quát khẽ, U Long Thần Mạch bạo phát.
Vù vù Xoạt!
Một tầng hàn vụ tối tăm tạo thành vòng xoáy xuất hiện, trong thoáng chốc trong vòng phạm vi mười thước chung quanh hắn có sương lạnh ngưng kết, toàn bộ căn phòng như rơi vào trong hầm băng.
Lần này lĩnh vực của hàn lực đã hình thành vòng xoáy, không chỉ có thể giảm tốc độ mà còn có một cỗ hấp lực không nhỏ, ở trong vòng xoáy mơ hồ truyền đến thanh âm giống như là rồng ngâm vậy.
- Không tốt!
La Thiên lập tức thu hồi Thần mạch chi lực, lực lượng của hắn gần như đã ăn mòn đến căn phòng ở cách vách phòng hắn.
Ngoại trừ Thần mạch chi lực ra.
Mấy ngày nay, La Thiên cũng không bỏ bê tu luyện công pháp và vũ kỹ, hắn vẫn giữ vững tốc độ tinh tiến vững vàng như trước đây.
Tu vi của La Thiên đang ở cực hạn Khai mạch bát trọng đỉnh phong, chỉ cần có một cơ hội là hắn sẽ có thể đột phá lên tới cửu trọng.
Tầng thứ ba của Quy Nguyên chân công đã cũng tới gần đại thành.
Thiên Tinh kiếm pháp và Vân Du bộ, ở trên cơ sở cảnh giới đại thành cũng dần dần đến gần cấp độ viên mãn.
Lúc chạng vạng tối.
- La huynh.
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.
- Tạ huynh.
La Thiên mở cửa ra, người tới là đại lão khu Hoàng kim Tạ Lâm.
- Ngày mai là ngày thịnh hội Võ phủ, Nhạc Phó Phủ chủ triệu tập chúng ta tới để nói chuyện.
Tạ Lâm cười nói.
La Thiên khẽ gật đầu, hắn cũng biết việc này.
Hai người kết bạn đi vào trong một cái đại điện.
Ở trong đại điện.
Nhạc Phó Phủ chủ ngồi ở trên chủ vị.
Theo sát phía sau hắn là ba vị học viên Diệu Nhật, theo thứ tự là:
Kim Phàm học trưởng, Thất hoàng tử Lý Diệu, Từ Mộng Hân.
Trừ bọn họ ra, đám người còn lại là mười bảy vị học viên Hoàng Kim, bao gồm La Thiên và đám người Tạ Lâm, Liễu Tử Yên, Nhạc Tĩnh, Nam Cung Ngọc.
- Học viên Diệu Nhật, chỉ có ba người thôi sao?
La Thiên có chút ngoài ý muốn.
- Lúc đầu có bốn người, còn có vị Trương học trưởng mạnh nhất nữa. Thế nhưng tuổi của hắn đã vượt qua hai mươi tuổi, thoát khỏi thân phận học viên, cũng từ rời khỏi vị trí thứ ba Nhân bảng.
Tạ Lâm truyền âm giải thích cho hắn một câu.
Dù là Nhân bảng hay là học viên của Võ phủ, hạn mức cao nhất của tuổi đều là hai mươi tuổi.
- Tất cả đã tới rồi sao!
Vẻ mặt Nhạc Phó Phủ chủ có chút ngưng trọng, không quá vui vẻ.
Án theo lệ cũ.
Loại thịnh hội Võ phủ ba năm một lần này, hơn phân nửa đều là Phủ chủ dẫn đội.
Nhưng mà học viên dự thi năm nay của Trục Nhật Thánh phủ thật sự là quá yếu!
Sau khi vị Trương học trưởng kia vượt quá hai mươi tuổi.
Học viên có thứ bậc cao nhất trên Nhân bảng của Trục Nhật Thánh phủ chính là Kim Phàm, hắn ta xếp ở vị trí thứ sáu.
Đường đường là Thánh phủ, ở trước năm Nhân bảng lại không thể chiếm được một chỗ để cắm dùi.
Vì thế cho nên. Trục Nhật Phủ Chủ cũng không muốn tới đây để chịu mất mặt. Hắn lấy lý do bế quan để đẩy chuyện xui xẻo này cho Nhạc Phó Phủ chủ.
- Lần thịnh hội Võ phủ này, ta không cầu các ngươi lực đè hai đại Thánh phủ khác. Nhưng vị trí trước hai mươi của thịnh hội Võ phủ, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi!
Nhạc Phó Phủ chủ trầm giọng nói.
Vị trí trước hai mươi trong thịnh hội Võ phủ, có chỗ tốt rất lớn.
Ngoại trừ ban thưởng cho vị trí đoạt được ra còn có kỳ ngộ càng lớn hơn, đó chính là tiến vào bí viên của Hoàng thất.
- Mặt này, Liễu Tử Yên, La Thiên, Nhạc Tĩnh, Tạ Lâm. Các ngươi có thể tranh đoạt một chút.
Ánh mắt của Nhạc Phó Phủ chủ đảo qua bốn vị đại lão Hoàng kim.
- Tử Yên sẽ dùng hết toàn lực.
Khuôn mặt Liễu Tử Yên đỏ lên, hạ thấp người đáp lại, dường như cũng có mấy phần tin tưởng.
Nàng đã tu luyện tới cửu trọng đỉnh phong, lại thêm dị lực võ mạch và công pháp vũ kỹ không tầm thường, thực lực tới gần Linh Hải cảnh.
- Được!
Câu của Nhạc Tĩnh và Tạ Lâm trả lời thì lại không có được tự tin lớn như vậy.
- Trước hai mươi, ta sẽ tranh đoạt một vị trí.
La Thiên bình thản đáp.
Dùng thực lực bây giờ của hắn, không thua các học viên có danh xưng Thiên Kiêu một chút nào, cho nên cũng không cần thiết phải quá khiêm tốn.
Học viên Thiên Kiêu.
Ba Đại Thánh phủ cộng lại cũng chỉ có hơn mười người, nhất định đều là người có thể giết vào trước hai mươi.
La Thiên vừa nói ra thành lời thì...
Các học viên trong đại điện, bao gồm cả ba vị học viên Diệu Nhật đều ném ánh mắt kinh ngạc về phía hắn.
Trong mắt Thất hoàng tử và Liễu Tử Yên hiện lên vẻ khinh thường.
Muốn giết vào trước hai mươi trong thịnh hội Võ phủ, không có chiến lực tới gần thậm chí là chống lại Linh Hải cảnh thì gần như là chuyện không có khả năng.
La Thiên còn chưa tấn chức Khai mạch cửu trọng, khó khăn lắm mới có thể tiến vào ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng, vị trí như thế đã là cực hạn rồi.
Muốn giết vào top hai mươi sao?
Mỗi một vị trí, càng lên cao thì lại càng khó như lên trời.
- Có lòng tin là chuyện tốt, nhưng tự cao tự phụ lại là đại kỵ của Võ giả chúng ta.
Nhạc Phó Phủ chủ dùng lời thấm thía nói một câu.
Theo hắn thấy, Liễu Tử Yên có năm thành nắm chắc giết vào trước hai mươi.
Về phần La Thiên, có lẽ đối phương đã bị thành tích gần đây làm cho choáng váng, đã đánh giá sai vị trí của bản thân mình.
La Thiên có chút đau răng.
Rõ ràng là hắn đang khiêm tốn nói thật, không ngờ lại bị chụp cho cái mũ tự cao tự đại.
- La huynh, ta khá là coi trọng ngươi a.
Thấy mọi người đều lắc đầu, Tạ Lâm có chút không đành lòng an ủi hắn.
Nhưng Tạ Lâm nói vậy thế nhưng lại là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ở trong đại điện.
Chỉ có Nam Cung Ngọc là khác với mọi người, trong mắt hắn có tinh quang lóe lên, ít nhất cũng đã tin được bảy phần.
...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Nhạc Phó Phủ chủ dẫn đội, mọi người đi thẳng đến một đỉnh núi lớn ở trong Vương đô.
Toàn bộ Vương đô được thành lập trên một ngọn núi lớn.
Trong này, Hoàng Cung và Vân Thiên Thánh phủ đều ở khu vực đỉnh núi.
- Thịnh hội Võ phủ của tổ chức ở Huyền Vũ quảng trường giữa Hoàng Cung và Vân Thiên Thánh phủ.
Nhạc Phó Phủ chủ nói.
Sau nửa canh giờ.
Người của Trục Nhật Thánh phủ đã đi tới Huyền Vũ quảng trường.
Toàn bộ quảng trường, tính cả những cửa hàng bằng đá thô kệch cũng đã chiếm diện tích trên trăm mẫu.
- Quảng trường này thật là lớn a!