- Tinh thần bí thuật? Đây chính là đòn sát thủ của ngươi hay sao?
Hàn ý trong mắt Thất hoàng tử lóe lên.
Hắn xuất thân từ hoàng thất, kiến thức rộng rãi, cho nên cũng có hiểu rõ nhất định đối với tinh thần bí thuật.
Nói chung, chỉ có Võ giả thiên phú dị bẩm thì mới có thể tu thành tinh thần bí thuật, có được năng lực quỷ dị làm cho Võ giả cùng giai phải kiêng kỵ.
- Thất hoàng tử, La Thiên cường đại như thế, làm sao có thể chế ngự được hắn đây?
Trong lòng Liễu Tử Yên rất là kinh hoảng.
- Yên tâm! Chi tiết của La Thiên, bản Hoàng Tử đã tìm hiểu được không sai biệt lắm rồi.
Trên mặt Thất hoàng tử hiện lên vẻ tin tưởng.
- Huống chi, trận chiến vừa rồi, hắn vượt cấp chiến đấu đã bị tiêu hao không nhỏ.
Nghe được lời ấy.
Liễu Tử Yên khẽ thở dài một hơi.
Trong các học viên Thiên Kiêu, Từ Mộng Hân được xem như là tồn tại ở dưới cùng.
Mà Thất hoàng tử thì lại là học viên Thiên Kiêu đứng thứ bảy Nhân bảng, thực lực vượt xa Từ Mộng Hân.
Thời gian trôi qua.
Tỷ thí vòng thứ tư đã kết thúc, cũng đã đào thải được một đám học viên Võ phủ thực lực yếu kém.
Đến giờ phút này, người có thể duy trì mạch thắng bốn trận liên tiếp, đã ít càng thêm ít.
Tăng thêm ba vị Linh Hải cảnh như Hạ Băng Nguyệt, Lý Diệu, Tịch Sơn thì số lượng cũng không cao hơn hai bàn tay.
Bởi vì vòng thứ nhất phân chia trận để thi đấu này, bản chất của nó là vòng đấu loại.
Dựa theo quy định, người thắng liên tiếp có điểm tích lũy cao sẽ phải gặp người có cùng thành tích như mình.
Mà giữa những người bị thua cũng sẽ lần nữa đấu võ với nhau.
Vòng thứ năm, rất nhanh đã bắt đầu.
Hạ Băng Nguyệt mặc áo trắng như tuyết, đẹp tới mức làm cho phàm trần rung động lần nữa lên võ đài.
Lần này đối thủ của nàng cũng không đơn giản.
- Hạ Băng Nguyệt đấu với Tịch Sơn!
Đài số 1, rất nhiều học viên đều có vẻ hứng thú quan sát.
Trước vòng này, đối thủ của Hạ Băng Nguyệt đều là dưới Linh Hải cảnh, bị đánh bại trong vòng một chiêu, thật sự quá là nhanh.
Tịch Sơn thì lại là thiên tài Linh Hải cảnh đứng thứ mười tám Nhân bảng.
Lần này, có lẽ có thể mở mang kiến thức một chút, xem thực lực chân chính của Hạ Băng Nguyệt ra sao.
- Hạ tiên tử, xin mời.
Tịch Sơn cười khổ rồi nói một tiếng.
Trận chiến này, hắn không hy vọng xa vời tới việc mình thắng lợi, chỉ cầu đừng mất mặt, bị thua quá nhanh mà thôi.
Tam Tuyệt chưởng!
Khí thế Linh Hải cảnh cường đại của Tịch Sơn bạo phát, tay đánh ra một đạo chưởng quang ba màu giống như sóng lớn, bá đạo mà lại to lớn.
Chưởng này vừa ra.
Khuôn mặt Thất hoàng tử Lý Diệu có chút rung động.
Từ Mộng Hân vừa mới bị đánh bại có chút kinh nghi bất định.
- Tịch Sơn này, không ngờ lại che giấu thực lực, thực lực so với Từ Mộng Hân chỉ mạnh chứ không yếu hơn a.
Tinh mang trong mắt La Thiên lóe lên.
Tịch Sơn là thiên tài đứng thứ mười tám Nhân bảng, nghe nói gần đây mới tấn chức Linh Hải cảnh, hiển nhiên Nhân bảng đã đánh giá thấp thực lực của hắn.
Ngay khi Tịch Sơn xuất thủ.
Hạ Băng Nguyệt cũng động.
PHANG...! SƯU...U...U!
Một thanh bảo kiếm màu trắng như ngọc ra khỏi vỏ, một đạo kiếm minh réo rắt vang vọng trên Võ Đấu đài, tản mát ra khí tức kiếm đạo vô cùng sắc bén.
- Kiếm này...
Tâm linh của Tịch Sơn run lên, trong mắt hiện lên một đạo kiếm quang sáng lên rực rỡ như là cầu vồng.
Ở bên ngoài Võ Đấu đài.
Chỉ thấy có một đạo kiếm khí màu trắng như thiểm điện, tràn ngập tầm mắt và không gian, làm cho tất cả mọi vật xung quanh trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Phốc sưu!
Chưởng ấn mà Tịch Sơn toàn lực bạo phát lại giống như tờ giấy trắng, bị xé tan, ngay cả một chút tác dụng cũng không tạo ra được.
Ngay sau đó hai gò má của hắn mát lạnh, một sợi tóc bị chặt đứt.
Một đạo kiếm khí lạnh như băng lóe lên rồi biến mất ở gần cổ họng của Tịch Sơn.
- Ta thua rồi sao?
Tịch Sơn bị thua tâm phục khẩu phục.
- Hạ tiên tử không hổ là đệ nhất Nhân bảng. Trong các thiên tài cùng thế hệ, chỉ sợ không ai có thể xứng đôi được với tiên tử.
Tịch Sơn xuống đài, hắn dùng vẻ mặt phức tạp nỉ non nói.
Vị tiên tử tuyệt mỹ da trắng này là tiên tử ở trong giấc mơ của hắn.
Trước đó, trong lòng Tịch Sơn mơ mộng, phấn đấu khổ luyện, muốn đánh bại Hạ Băng Nguyệt, cưới vị tiên tử này làm thê tử.
Nhưng mà, thiên tài có suy nghĩ như vậy ở trên Nhân bảng có rất nhiều, số lượng cũng không ít, khó hơn lên trời.
- Mạnh mẽ! Thật là mạnh.
Ở bên ngoài, La Thiên nhìn thấy Tịch Sơn bị một kiếm đánh bại, trong lòng rung động lắc lư.
Linh Giác cảm ứng của Tạo Hóa quyết lúc trước quả thật không sai.
Hiện tại, ở trên Nhân bảng Hạ Băng Nguyệt này chính là một kiếm nhất tuyệt, thiên hạ vô song, độc cô cầu bại.
La Thiên phỏng đoán, coi như mình toàn lực ứng phó, có thể sống qua được một hai kiếm có lẽ đã đến cực hạn rồi.
- Rất mạnh!
Trên đài số 2, sắc mặt Vương Thiên ngưng trọng, nhưng lại chiến ý ngập trời, không mất đi sự tin tưởng trong lòng hắn.
- Nếu có thể chiến thắng được tuyệt đại mỹ nữ như vậy, lại lấy nàng thê tử thì mới có cảm giác thành tựu...
Đài số 3, hai mắt của Vũ Văn Huyền sáng rực rỡ như là sao, trong lòng tràn ngập kỳ vọng.
Phóng mắt khắp thịnh hội Võ phủ cũng chỉ có Vương Thiên và Vũ Văn Huyền là có một tia hy vọng, có thể đánh bại được Hạ Băng Nguyệt.
...
Đài số 1 tuyệt đối là tổ tử vong.
Tỷ thí vòng thứ năm theo Hạ Băng Nguyệt lên võ đài cũng được tiến hành hừng hực khí thế.
- Hạ Băng Nguyệt luân phiên ra sân, Từ Mộng Hân và Tịch Sơn đều bị thất bại. Nhiều nhất ta chỉ gặp phải Thất hoàng tử Lý Diệu mà thôi.
La Thiên thầm phân tích trong lòng.
Đến lúc này, người còn giữ vững tình tích thắng liên tiếp cơ hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không đợi quá lâu đã đến phiên La Thiên ra sân.
- Số 66 đối với số 33.
Trọng tài tuyên bố.
Đối thủ lần này làm cho La Thiên cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.
Ở phía trước Võ Đấu đài.
Một vị thiếu nữ cao gầy dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, dáng người ưu mỹ đang đứng lặng ở phía trước, mái tóc dài phủ xuống, con mắt lạnh như nước mùa thu.
- Liễu Tử Yên.
Sắc mặt La Thiên trở nên lạnh lẽo, lộ ra vẻ đăm chiêu.
Hắn không để ý đến việc Liễu Tử Yên cũng là một trong những người duy trì được tành tích thắng liên tiếp.
- La Thiên!
Ở chỗ sâu trong đôi mắt đẹp của Liễu Tử Yên hiện lên sự oán hận khắc cốt ghi tâm, đồng thời còn có một tia kiêng kỵ.
Nhớ ngày đó, ở trong Thanh Phong Học phủ.
Dưới sự gợi ý của nàng, La Thiên nhận hết khuất nhục và chèn ép, tinh thần sa sút hơn ba năm.
Khi đó, trong lòng nàng vô cùng khuây khoả, giống như thiên kiêu chi nữ đang quan sát một con chó chật vật rơi xuống nước vậy.
Nàng chưa từng ngờ tới, lúc này mới qua mấy tháng ngắn ngủn mà tên thiếu niên đã từng bị nàng coi rẻ kia đã trưởng thành đến tình trạng như thế.
Nàng lần lượt tính toán mưu hại, toàn bộ đều bị thất bại.
Giờ này khắc này, gặp lại ở trên thịnh hội Võ phủ, Liễu Tử Yên không còn có bất kỳ ưu thế nào nữa.
Chống lại La Thiên, phần thắng của nàng chưa được nổi ba thành.
- Tử Yên, y nguyên kế hoạch mà làm việc!
Thất hoàng tử truyền âm nói.
- Được.
Trong mắt Liễu Tử Yên hiện lên hàn ý lạnh lẽo.
Ô...ô...n...g Xoạt!
Chín cái khí mạch bạo phát của Liễu Tử Yên, phía sau nàng tạm thời có một mảnh quang ảnh mông lung màu tím hiển hiện, bên trong dường như có những con bướm màu nhộn nhạo, xinh đẹp mà lộng lẫy.
Một cỗ khí tức cường đại gần bằng Linh Hải cảnh bạo phát.
- Dị lực Võ mạch? Toàn lực bạo phát!
Tất cả mọi người bên ngoài kinh hãi không thôi.
Liễu Tử Yên vừa vào trận đã toàn lực ứng phó, không giữ lại một chút nào.
Vù vù xùy xùy…
Liễu Tử Yên lăng không nhảy dựng lên, tay đánh ra từng mảnh ánh sáng chói mắt màu tím như trăng lưỡi liềm, sáng lạn rực rỡ về phía La Thiên.
Những đạo ánh sáng màu tím như trăng lưỡi liềm kia, mỗi một đạo đều có uy lực vượt qua nửa bước Linh Hải.
Từng mảnh túm tụm kéo tới, ngay cả Linh Hải cảnh cũng không thể khinh thường.
Quy Nguyên Thủ!
La Thiên thi triển Nguyên chân công, trên bàn tay ngưng kết ra một tầng khí thể vàng óng ánh hùng hậu, mang theo áp lực nặng nề, gào thét đập về phía trước.
Oanh Oanh! Phốc phốc!
Những đạo ánh sáng như trăng lưỡi liềm kia tới gần người hắn đột nhiên vỡ vụn thành từng mảnh.
Mặt của Liễu Tử Yên không đổi sắc, khí tượng võ mạch màu tím ở sau lưng nàng càng thêm chói mắt.
Ánh sáng màu tím quay chung quanh công kích La Thiên ngày càng trở nên cường thịnh, số lượng cũng càng ngày càng nhiều hơn trước đó.
- Nàng ta muốn làm ta tiêu hao sao?
Trong lòng La Thiên thầm suy đoán.
Quy Nguyên thủ của hắn sở trường phòng ngự, thế công của Liễu Tử Yên khó có thể công phá được phòng ngự của hắn.
- Nhiên Huyết thuật!
Liễu Tử Yên quát lên một tiếng, trên khuôn mặt đẹp hiện lên một tia tàn nhẫn.
Ô...ô...n...g vù vù!
Trên người thiếu nữ này có một cỗ huyết khí bộc phát, dị tượng võ mạch màu tím phía sau lưng nàng cũng bị một tầng huyết sắc bịt kín.
Nhiên Huyết thuật là bí thuật mà Trục Nhật Thánh phủ cất giữ, tương đối thực dụng cho nên Liễu Tử Yên cũng lựa chọn tu luyện nó.
Mà điểm càng trùng hợp hơn chính là Nhiên Huyết thuật có tăng thêm rất nhiều đối với võ mạch chi lực của nàng.
Trong chốc lát toàn thân Liễu Tử Yên bị một mảnh ánh sáng màu đỏ tím bao phủ, chiến lực đạt tới trình độ của học viên Thiên Kiêu.
Đây là đòn sát thủ lớn nhất giúp nàng tự tin đi tới thịnh hội Võ phủ chuyến này!
Sắc mặt La Thiên khẽ biến, không ngờ hắn lại phải đối mặt với Từ Mộng Hân thứ hai.
Thiên Tinh Kiếm Pháp, Thất Tinh Liên Châu!
Phong Tuyết kiếm của La Thiên ra khỏi vỏ, lại được hắn dung nhập mấy phần Thần mạch chi lực, một mảnh kiếm quang to lớn chói mắt bện trở thành một tấm võng kiếm lạnh lẽo.
Mặc dù như thế, thế nhưng La Thiên chỉ hóa giải được thế công của Liễu Tử Yên mà thôi, không có cách nào lấy được áp chế quá rõ ràng.
- La Thiên! Ta muốn làm ngươi tiêu hao đó thì sao chứ?
Trên khuôn mặt của Liễu Tử Yên tràn ngập chiếu Tử Huyết chi khí đẹp đẽ, có vài tia dữ tợn và đắc ý.
Khác với Từ Mộng Hân, Liễu Tử Yên không cầu thắng lợi, chỉ nghĩ tới việc tiêu hao La Thiên mà thôi.
Liễu Tử Yên ở dưới loại trạng thái này không có chỗ sơ hở, càng khó chơi hơn nữa. Nếu ngươi muốn đánh bại nàng thì sẽ phải tiêu hao thật lớn, hoặc là trả giá thật nhiều.
- Không tệ!
Thất hoàng tử Lý Diệu nở nụ cười như đã tính trước.