Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 152 - Chương 152: Thế Lực Mới Xuất Hiện! (I)

Chương 152: Thế lực mới xuất hiện! (I) Chương 152: Thế lực mới xuất hiện! (I)

Sắc mặt La Thiên có mấy phần ngưng trọng.

Thuật quan khí của hắn chỉ vội vàng quét qua mà đã phát hiện ra đại bộ phận người ở đây, hoặc nhẹ hoặc nặng, tất cả đều dính tai kiếp.

Lý Vân Tú xem như là người bị tương đối nhẹ.

Hắn rất muốn nhìn mệnh cách vận thế của Hạ Băng Nguyệt, thế nhưng đã không còn kịp nữa.

Sau khi Hạ Băng Nguyệt tiến vào.

Ánh mắt âm lãnh tàn khốc của Vương Thiên xẹt qua La Thiên, mang theo vẻ bá đạo bước chân vào thông đạo.

- Cũng được.

La Thiên thả lỏng nghi hoặc trong đầu, một chân bước vào thông đạo vặn vẹo màu bạc, thân thể biến mất ở trên Vân Thiên sơn trong Vương đô.

Khi năm mươi tên thiên tài tiến vào đc hơn nửa thì...

Ô...ô...n...g!

Trong cánh cửa lớn bằng đồng xanh bỗng nhiên có ánh sáng đỏ như máu hiển hiện, lan tràn ra chung quanh ngọn núi không trọn vẹn kia.

- Không tốt!

Các Trưởng lão hoàng thất và Phủ chủ thánh phủ ở đây đồng thời biến sắc, vỗ chân khí càng thêm chói mắt vào trong, làm ổn định thông đạo cửa vào.

- Thật là ác độc! Không ngờ lại dùng thuật huyết tế, dựa thế để xây dựng thông đạo bí cảnh.

Độc Long Phủ chủ của Vũ Khôn Thánh phủ gầm lên một tiếng.

- Ai lại lớn gan như thế! Không ngờ lại cưỡng ép đi vào bí viên Hoàng thất.

Nhạc Phó Phủ chủ tức giận không thôi.

- Còn có ai nữa? Thuật huyết tế cần một lượng lớn máu huyết, chỉ có chiến trường ở tiền tuyến mới có.

Vẻ mặt Vân Thiên Phủ chủ âm trầm, hàn ý lạnh lẽo tỏa ra.

- Chiến trường tiền tuyến? Khâu Việt quốc!

Trong lòng các cao tầng chấn động.

- Có chút phiền phức rồi!

Một gã Trưởng lão hoàng thất râu trắng thở dài một hơi nói.

- Điểm may mắn duy nhất chính là, Khâu Việt quốc không có môi giới và trận cơ để ổn định cửa vào, cho nên không thể đưa quá nhiều người vào bí viên Hoàng thất.

...

Cùng lúc đó.

Ở chỗ biên giới của Thương Vân quốc và Khâu Việt quốc.

Cả sơn cốc bị đại quân phong cấm, thi thể chất như núi, máu chảy thành sông.

Trong sơn cốc có một tòa tế đàn đỏ tươi do xương trắng chất đống mà thành, máu tươi chung quanh chảy vào, hỏa diễm màu đỏ bốc lên, một màn u ám khát máu này làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Ở giữa Tế đàn có một khối đá lớn màu xanh đen, hỏa diễm màu đỏ vặn vẹo ở phía trên trở thành một cái cánh cổng ánh sáng.

- Rất hay! Có cửa vào do hoàng thất Thương Vân quốc xây dựng trước đó, hàng rào của không gian bí cảnh lại càng dễ phá vỡ hơn nữa!

Một gã trung niên mặc áo dài, khuôn mặt tuấn lãng, vuốt râu cười nói.

Nếu như La Thiên và Trưởng công chúa ở đây thì có thể nhận ra được người này chính là quốc sư Khâu Việt quốc đã từng xuất hiện qua ở trên đấu giá hội.

Ở trước tế đàn có mười tên thiếu niên hoặc thanh niên tu vi Linh Hải cảnh, khí tức trên thân mỗi người đều không thua gì top năm Nhân bảng của Thương Vân quốc.

Mà hai người cầm đầu.

Một gã thiếu niên và một vị nữ tử áo trắng chân trần, khí tức trên người bất định không rõ ràng, lại làm cho tám gã thiên tài còn lại sinh lòng sợ hãi.

Hai người là người đứng thứ nhất và thứ hai trên Nhân bảng Khâu Việt quốc, tu vi đều đạt tới Linh Hải cảnh nhị trọng.

- Nhân thủ của các ngươi cũng không nhiều, cần phải xuất kỳ bất ý, ra một kích như sấm sét, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ

Khâu Việt quốc sư nói một câu.

- Quốc sư yên tâm! Chúng ta đều là thiên tài nổi bật của Nhân bảng Khâu Việt quốc, đối phó với đám gà yếu Thương Vân quốc kia, còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao?

Thiếu niên dẫn đầu kia tự tin nói.

- Vương Thiên đứng thứ hai Thương Vân quốc kia lại còn là bại tướng dưới tay a. Lần này ta cũng muốn xem thực lực của Hạ Băng Nguyệt một chút.

Nữ tử chân trần áo trắng cười khanh khách không ngừng, thanh âm yêu mị làm cho các thiên tài Linh Hải cảnh ở đây tâm loạn hồn mê.

- Trịnh công tử!

Khâu Việt quốc sư cung kính nói, lại tiến lên nghênh đón một người đang đi tới.

Đạp! Đạp!

Một gã nam tử khôi ngô khuôn mặt thô kệch mặc áo bào màu vàng, bước đi mạnh mẽ và uy vũ đi tới.

Nam tử này ném ánh mắt khinh miệt, đảo qua cả đám thiên tài của Khâu Việt quốc.

- Khí tức thật là đáng sợ!

Cả đám thiên tài của Khâu Việt quốc, bao gồm thiếu niên và nữ tử áo trắng đứng thứ nhất thứ hai Nhân bảng đều cảm thấy kinh hãi không thôi.

- Vị này chính là công tử của Trịnh Thân Vương Xích Long Vương triều, Trịnh Uy.

Khâu Việt quốc sư hạ mình xuống rất thấp.

Xích Long Vương triều! Nhi tử của Thân Vương?

Các thiên tài ở đây đều không khỏi hít sâu một hơi.

Xích Long Vương triều chính là bá chủ của Đông vực Đông Thần đại lục, hàng năm Khâu Việt quốc, Thương Vân quốc đều phải tiến cống bọn họ.

Đối với Xích Long Vương triều mà nói, quốc gia như Khâu Việt, Thương Vân giống như là hương thôn nhỏ mà thôi, chỉ cần lật tay là có thể huỷ diệt được bọn họ.

Thân Vương có thực quyền của Vương triều, uy thế và năng lực hơn xa quốc quân bình thường.

- Sau khi tiến vào bí cảnh, tất cả hành động của các ngươi phải nghe Trịnh công tử sắp xếp.

Khâu Việt quốc sư phân phó một câu.

- Vâng! Tất cả đều nghe theo Trịnh công tử sắp xếp!

Mười tên thiên tài của Khâu Việt quốc đều khom mình hành lễ.

Sưu! Sưu! Sưu!

Trịnh Uy bước lên trên cánh cổng ánh sáng của tế đài, đám người thiếu niên và nữ tử áo trắng đi theo sát phía sau hắn.

...

Xuyên qua cánh cửa lớn bằng đồng xanh.

La Thiên bước lên thông đạo màu bạc vặn vẹo kia, lập tức có cảm giác không gian hỗn loạn và mất cân bằng, tư duy và ý thức trở nên hỗn loạn.

Sưu!

Cơ thể của hắn bỗng nhiên dừng lại.

La Thiên giẫm lên bên trên một đoạn cành cây, xuất hiện ở trong một mảnh không gian cổ xưa bao la mờ mịt, linh khí viễn cổ vô cùng nồng đậm phả vào mặt.

Rắc một tiếng.

Cành cây dưới chân La Thiên bị giẫm gãy, cơ thể hắn rơi xuống bên dưới.

Vừa nhìn qua, tóc gáy toàn thân La Thiên bắt đầu dựng lên, nơi nay không ngờ lại là ở trên không trung cao tới một hai trăm thước, ngang với một cái lầu cao sáu bảy mươi tầng.

Không hổ là lâm viên Viễn cổ được bảo tồn nguyên vẹn, cho nên mới có cổ mộc lớn như vậy.

Vèo!

La Thiên thi triển Du Thân bộ, mượn lực ở trong hư không bước ra một bước, đáp xuống một đoạn cành cây tráng kiện.

Quả thực là xúi quẩy!

La Thiên khẽ thở dài một hơi, dưới tình huống bình thường, người được truyền vào mảnh không gian này đều được tiếp xúc cùng với vật chất có thực thể.

Vận khí của hắn khá kém, lại xuất hiện ở trên đỉnh một gốc đại thụ cao như vậy.

Đương nhiên, độ cao ở nơi này càng có lợi cho việc quan sát địa hình hơn.

- Có lẽ hiện giờ ta đang ở bên ngoài bí viên Hoàng thất.

La Thiên quan sát một lát, đưa ra kết luận.

Hắn có tin tức về bí viên của thánh phủ và Nam Cung gia, sau đó lại để cho Thiên Thư suy diễn và chỉnh hợp ra hình dáng địa đồ mơ hồ. Cho nên mới có thể xác định vị trí như vậy.

- Khà khà... khí tức của thời đại Viễn Cổ, nhanh để bản thần ra ngoài.

Trong Thiên Thư truyền đến thanh âm hưng phấn của quạ đen.

- Xuất hiện đi.

La Thiên đang muốn để Ô Nha ra ngoài hít thở không khí.

Đoạn thời gian trước, bởi vì nguyên nhân Yêu Đế cốt cho nên hắn không để cho quạ đen ra ngoài.

Nhưng ở trong bí viên Hoàng thất thì lại không cần kiêng kị tới điểm ấy.

Sưu sưu!

Một con quạ toàn thân cháy đen xuất hiện ở giữa không trung, có chút hứng thú dò xét bốn phía.

- Chậc chậc! Bản thần rất thích nơi này! Linh khí đầy đủ, tài nguyên phong phú, so với nơi rách nát lúc trước còn mạnh hơn nhiều.

Quạ đen vung chân múa tay, không ngừng nhảy nhót.

La Thiên cũng phát hiện ra, Linh khí ở đây hơn xa Đông Thần đại lục.

Dù là tu luyện ở chỗ này thì hiệu quả cũng vượt xa mười mấy lần bên ngoài.

Chỉ có điều thời gian tiến vào bí viên Hoàng thất chỉ có bảy ngày mà thôi.

La Thiên phải tranh thủ tìm được trước một ít trân tài Viễn Cổ và kỳ ngộ tương ứng thì mới có thể suy tính tới vấn đề tu luyện.

Vèo! Sưu sưu!

La Thiên thi triển Vân Du bộ, nhanh chóng mượn lực ở giữa nhánh cây, chỉ trong chốc lát đã rơi xuống mặt đất.

- Mau nhìn! Bên kia có rất nhiều Linh thảo.

Quạ đen vung vẩy cảnh.

La Thiên ghé mắt nhìn qua, lập tức nhìn thấy một mảnh Linh thảo cao hai ba thước.

- Khá lắm! Linh thảo lớn như vậy, không hổ là lâm viên Viễn Cổ.

La Thiên không khỏi líu lưỡi nói một tiếng.

Linh khí thiên địa của Đông Thần đại lục mỏng manh cho nên Linh thảo bình thường cũng chỉ cao một hai xích mà thôi.

Linh thảo cao hai ba thước, đặt ở bên ngoài đủ để kinh thế hãi tục, ít nhất có thể dùng làm tài liệu phụ luyện chế Linh Đan nhị tinh.

Phốc phốc sưu!

La Thiên vung vẩy Phong Tuyết kiếm, dùng tốc độ cực nhanh, thu hoạch một mảng lớn Linh thảo.

- Đáng tiếc, không gian của Giới chỉ lại có hạn.

La Thiên thu được một mảnh đã phải buông tha.

Một người một chim đi đến trung tâm của bí viên Hoàng thất.

Bên ngoài bí viên thuộc về khu vực hoang dã, có thiên tài địa bảo, cũng có rất nhiều Yêu thú, thậm chí còn cả dị thú nữa.

Quạ đen bay ở giữa không trung, con mắt đen nhánh quay tròn nhìn về bốn phía.

Sau nửa canh giờ.

- Cạc cạc... Mau nhìn bên kia!

Vẻ mặt quạ đen có chút hưng phấn, chỉ về một vách núi đá.

Trên vách đá kia có từng mảnh lá cây tràn ngập lân văn vàng óng ánh đang sinh trưởng.

- Đây là... Long Lân diệp?

La Thiên cảm thấy lá cây này bất phàm, cho nên mới để cho Thiên Thư suy diễn, ai ngờ nó lại đưa ra kết luận kinh người.

Long Lân diệp.

Đây là vật trong truyền thuyết đã tuyệt tích trên Đông Thần đại lục.

Ở trong sách cổ có ghi chép, có phàm phu tục tử phục dụng Long Lân diệp, sau đó có được thần lực, đao thương bất nhập.

Cho dù Long Lân diệp chính thức không có khoa trương như tin đồn, thế nhưng quả thực loại Linh thảo này có thể tăng cường thể chất và lực lượng lên trên diện rộng, hơn nữa rất thích hợp để cho người Luyện thể sử dụng.

Phóng mắt nhìn lại.

Long Lân diệp trên vách đá kia có sáu bảy mảnh đã thành thục.

Một người một chim nhanh chóng tiến đến vách đá.

- Không cần hao tâm tổn trí suy nghĩ nữa!

Bình Luận (0)
Comment