- Tị nạn?
La Thiên nghe được hai chữ này, trong lòng chấn động.
Hắn chợt nhớ tới, thân thế lai lịch của Ninh Tuyết Dao, dường như cũng có quan hệ với hai chữ tị nạn.
- Nam Cung gia chúng ta đã từng là một trong những gia tộc ẩn thế trên đại lục. Ở dòng đầu tiên của tổ huấn đã có hai chữ tị nạn.
Nam Cung Ngọc do dự một chút, lập tức bổ sung.
Cái này dính đến bí mật của Nam Cung gia.
Nếu không phải tin tưởng nhân phẩm của La Thiên thì hắn sẽ không trò chuyện sâu như vậy.
...
Sau nửa canh giờ.
Người của Trục Nhật Thánh phủ đã đi đến đỉnh Vân Thiên sơn.
Trên đường đi đám người La Thiên gặp phải đội binh vệ Hoàng thành đang canh phòng sâm nghiêm, toả ra khí thế khắc nghiệt.
Ngay cả người của thánh phủ cũng bị kiểm tra.
- Chuyện gì xảy ra?
- Dường như bầu không khí của Vương đô hôm nay rất là áp lực.
Mấy tên học viên đều cảm thấy nghi hoặc.
- Xảy ra chiến sự rồi!
Nhạc Phó Phủ chủ ném ra một cái tin tức rất nặng ký.
- Đại quân của Khâu Việt Quốc xâm lấn, đang giao phong cùng Thương Vân quốc chúng ta ở biên cảnh, Vương đô đang huy động viện binh khẩn cấp.
Chiến sự?
Mấy người La Thiên giật mình, sắc mặt của Lý Diệu lại rất bình tĩnh, dường như hắn đã sớm biết được tin tức này vậy.
Khâu Việt Quốc luôn là địch nhân vốn có của Thương Vân quốc.
Quốc lực của nước này so với Thương Vân quốc còn mạnh hơn một bậc, một trăm năm trước còn xua đại quân đến dưới Vương Đô thành.
Đương nhiên Khâu Việt Quốc cũng giống như Thương Vân quốc, đều phụ thuộc Xích Long Vương triều, mặc dù có quyền độc lập, nhưng hàng năm vẫn phải tiến cống.
- Chuyện này không có liên quan gì tới các ngươi, chiến sự còn xa mới ảnh hưởng được đến Vương đô.
Sắc mặt Nhạc Phó Phủ chủ rất là bình tĩnh.
Khâu Việt Quốc không mạnh mẽ đến trình độ có thể nghiền ép được Thương Vân quốc, một khi chiến sự duy trì thời gian lâu thì có thể mời Xích Long Vương triều tham gia hoà giải.
- Đến rồi!
Lúc này mọi người đã đi tới bên cạnh một ngọn núi xanh đen, phong cách cổ xưa.
Ngọn núi này phần trên không trọn vẹn, dường như đã bị một loại lực lượng nào đó tách ra thành hai đoạn.
Hả?
La Thiên cảm ứng được, ngọn núi màu xanh đen không trọn vẹn này toả ra khí tức thời đại viễn cổ, chất liệu của nó vô cùng kiên cố.
Ở chỗ không trọn vẹn đứt gãy của ngọn núi nhỏ có một cái cửa lớn bằng đồng xanh rộng vài thước, chung quanh có hoa văn trận pháp tối nghĩa cổ xưa lan tràn ra.
- Ngọn núi nhỏ này chính là nơi cửa vào của bí viên Hoàng thất sẽ được mở ra.
Nhạc Phó Phủ chủ giới thiệu.
La Thiên đã xem qua tin tức của Nam Cung gia.
Ngọn núi màu đen này xuất phát từ một vật đặc thù nào đó ở bên trong bí viên Hoàng thất, có khả năng làm môi giới, nối liền với không gian của bí viên Hoàng thất.
Không bao lâu sau, học viên của Vân Thiên Thánh phủ và Vũ Khôn Thánh phủ nhao nhao đến bên cạnh ngọn núi có phong cách cổ xưa này.
Nhưng mà mấy vị Trưởng lão hoàng thất và cao tầng của thánh phủ còn chưa tới, bí viên hoàng thất cũng chưa được mở ra.
Một lát sau lại có hai ba mươi người đi tới trước ngọn núi nhỏ, tu vi từ Khai Mạch cảnh cửu trọng đến Linh Hải cảnh sơ giai.
Trong này, La Thiên nhìn thấy Vân Tú quận chúa, đôi mắt đẹp của người sau khẽ chuyển, khi nhìn thấy La Thiên thì trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và vui mừng, đồng thời còn có chút nhu tình nhè nhẹ.
- Kỳ thật danh ngạch bí viên Hoàng thất có năm mươi. Trong đó có hai mươi cái là của top hai mươi thịnh hội Võ phủ, ba mươi danh ngạch khác sẽ do hoàng thất tiêu hóa, hoặc là do các đại thế gia có quan hệ và bối cảnh trả một cái giá lớn để mua vào.
Thấy La Thiên nghi hoặc, Kim học trưởng giải thích một câu.
La Thiên không khỏi tỉnh ngộ.
Thương Vân hoàng thất nắm giữ cửa vào bí cảnh, đương nhiên bọn họ sẽ không công khai toàn bộ danh ngạch mà phải muốn suy tính sự phát triển của bản thân hoàng thất cùng với việc tranh thủ lợi ích lớn nhất cho hoàng thất nữa.
Dù sao mỗi lần mở bí viên Hoàng thất ra, hoàng thất Thương Vân quốc sẽ phải tiêu hao nhân lực và tài lực rất lớn.
- Bái kiến Thất điện hạ!
Một mỹ nhân mặc áo đen tu vi Linh Hải cảnh, dáng người sung mãn nhẹ nhàng nhảy đến trước mắt Thất hoàng tử Lý Diệu, sau đó hạ thấp người hành lễ.
- Nàng là...
Liễu Tử Yên nhíu mày, có chút không thoải mái.
- Đây là cao thủ do gia tộc của mẫu phi ta phái tới, nàng sẽ trợ giúp bản điện làm việc trong bí viên.
Trên mặt Lý Diệu hiện lên vẻ tự mãn, ánh mắt dừng lại trong chốc lát ở trên bộ ngực đầy đặn của mỹ nhân áo đen.
Ở bên trong bí viên hoàng thất, kỳ ngộ và hung hiểm cùng tồn tại.
Mỹ nhân áo đen này xem như là bảo tiêu của Thất hoàng tử.
- La đại ca.
Lý Vân Tú xinh đẹp động lòng người, mang theo một gã thanh niên tóc xõa tu vi Linh Hải cảnh đi tới.
- Vân Tú, đã lâu không gặp.
La Thiên mỉm cười.
Lúc trước hắn đang cảm thấy kỳ quái, vì sao Lý Vân Tú không tới tham gia thịnh hội Võ phủ, hoá ra là nàng đi đường tắt.
- Gần đây Vân Tú đang bế quan, chuẩn bị cho bí viên Hoàng thất. Chờ tiến vào bí viên, mong La đại ca trông nom ta một ... hai ....
Khuôn mặt Lý Vân Tú ửng đỏ, khẽ thở ra.
Hiện nay tu vi của nàng cũng đã gần tới cửu trọng đỉnh phong.
- Vân Tú! Có biểu ca ta hộ tống, cần gì phải làm phiền người khác chứ?
Ở sau lưng Quận chúa, tên thanh niên tóc xõa tu vi Linh Hải cảnh kia nhíu mày, ánh mắt xẹt qua La Thiên, có mấy phần địch ý và khinh thường.
Chỉ là một tên tiểu tử Khai mạch cửu trọng, không ngờ lại dám đi lại gần như vậy với biểu muội?
- Đây là biểu ca Chu Thanh Vũ của ta, là phụ thân sắp xếp tới đây để bảo hộ ta...
Con mắt phượng của Lý Vân Tú khẽ chuyển, vội vã giải thích.
Nàng lo lắng La Thiên sẽ hiểu lầm quan hệ giữa mình và Chu Thanh Vũ.
Chu Thanh Vũ nghe vậy tức giận tới mức sắp nổ tung mũi.
Lần này hắn tới đây làm bảo tiêu của Lý Vân Tú cũng có vài phần suy nghĩ muốn theo đuổi nàng.
Nào có thể đoán được.
Dường như vị biểu muội quận chúa ngày càng cao quý xinh đẹp này lại vừa ý tên tiểu bạch kiểm không dùng được này.
- La đại ca, đây là linh tê ngọc bội, chờ tới lúc tiến vào bí viên, ở trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được vị trí của song phương.
Trên khuôn mặt xinh đẹp nho nhã tuyệt luân của Quận chúa hiện lên rặng mây đỏ.
Nàng lấy ra một đôi ngọc bội, sau đó lại tách ra, đưa một nửa cho La Thiên.
- Tốt.
La Thiên tiếp nhận một khối linh tê ngọc bội, hắn không nhận thấy được một tia thẹn thùng và vui sướng ở trong mắt của Lý Vân Tú.
Cái linh tê ngọc bội này, ở giữa các đại thế gia có ý nghĩa là ghép thành đôi.
- Không ngờ biểu muội lại đi thích tên mặt trắng nhỏ này! Chờ tiến vào bí viên, ta sẽ làm cho gia hỏa này đẹp mắt!
Chu Thanh Vũ xanh cả mặt, trong lòng thầm hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Bỗng nhiên ánh mắt của La Thiên nhíu lại, nhìn về phía Chu Thanh Vũ, có một tia quái dị khó nói thành lời.
- Ngươi xem cái gì!
Chu Thanh Vũ tức giận nói.
- Ta thấy các hạ có huyết quang tai ương, chỉ sợ sẽ có tai kiếp , cho nên phải cẩn thận làm việc một chút.
La Thiên nghiêm túc trả lời.
Bởi vì người này là biểu ca của Lý Vân Tú cho nên hắn mới có ý tốt nhắc nhở như thế.
- Giả thần giả quỷ! Cố làm ra vẻ huyền bí! Chấm dứt việc này đi cho ta.
Trên mặt Chu Thanh Vũ hiện lên vẻ xem thường.
Tên mặt trắng nhỏ này, chỉ sợ là một tên thần côn, lừa gạt tình cảm cc biểu muội quận chúa hắn mà thôi.
Ồ!
Thuật quan khí của La Thiên xẹt qua một số người chung quanh.
Hắn phát hiện ra đám người Thất hoàng tử, Tam hoàng tử, thậm chí là Liễu Tử Yên, cây cột trên người đều có sát khí huyết quang dây dưa.
Hiển nhiên, tai kiếp vận thế thực sự không phải chỉ có một mình Chu Thanh Vũ bị trúng.
- Có chuyện gì xảy ra?
Trái tim của La Thiên trực nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một đống lớn người đều có tai kiếp, chẳng lẽ thuật quan khí của Tạo Hóa quyết xảy ra sai sót hay sao?
- Mở cửa vào ra!
Một tiếng hét lớn như sấm sét truyền đến.
Vài tên Trưởng lão hoàng thất và mấy vị cường giả cấp Phủ chủ rót chân khí vào trong ngọn núi nhỏ không trọn vẹn, phong cách cổ xưa kia.
Một cỗ uy áp to lớn vô biên làm cho rất nhiều học viên ở đây không thở nổi.
Oanh ô...ô...n...g!
Ngọn núi nhỏ phong cách cổ xưa kia bắn ra một mảnh ánh sáng năm màu chói mắt, có một mảng lớn hoa văn trận pháp di chuyển, hội tụ lại ở trên một cánh cửa bằng đồng xanh không trọn vẹn trên ngọn núi nhỏ kia.
Trong chốc lát, cửa lớn bằng mở ra, một thông đạo âm u màu bạc giống như một con đường vặn vẹo xuất hiện.
Đây chính là thông đạo cửa vào của bí viên Hoàng thất, cực hạn thừa nhận của nó là Linh Hải cảnh nhất nhị trọng, nếu không thì sẽ có nguy cơ bị hỏng.
Vèo! Vèo!
Trong năm mươi người ở đây, thanh thiếu niên chiếm đa số, cả đám nhao nhao nhảy vào cánh cửa bằng đồng xanh, bước lên thông đạo âm u vặn vẹo kia.
Hạ Băng Nguyệt giống như một đóa hoa sen trắng như tuyết tiến về phía trước, nàng là người thứ nhất bước vào thông đạo, sau đó lập tức biến mất không thấy gì nữa.
La Thiên vận dụng thuật quan khí, muốn nhìn tình huống của Hạ Băng Nguyệt, nhưng không còn kịp nữa.