Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 155 - Chương 155: Long Lân Diệp Thần Kỳ

Chương 155: Long Lân Diệp thần kỳ Chương 155: Long Lân Diệp thần kỳ

Trong nháy mắt, mỹ nhân áo đen Linh Hải cảnh nhị trọng lại bị thiếu niên tóc trắng đánh bay ra ngoài.

Toàn bộ quá trình khá là hời hợt.

Thể xác và tinh thần của Lý Diệu và Liễu Tử Yên đại biến, cảm giác sợ hãi vô hình ở trong lòng bọn họ lan tràn ra chung quanh.

Dưới tình huống bình thường, phải hai người liên thủ mới có thể bất phân thắng bại với mỹ nhân áo đen.

- Thực lực thật là mạnh!

La Thiên chạy ra được mấy trăm thước, nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng kinh hãi không thôi.

Cường giả Linh Hải cảnh thế hệ trước lại bị thiếu niên tóc trắng giơ tay nhấc chân nghiền ép.

Sự mạnh mẽ và quỷ dị của thiếu niên tóc bạc là người đáng sợ nhất mà La Thiên đã từng gặp ở trong những người cùng thế hệ.

Cũng may Tạo Hóa quyết của La Thiên cảm ứng được hung cát, cho nên mới rút lui khỏi nơi đó trước một bước.

Đối với tình cảnh mà Lý Diệu ba người gặp phải, La Thiên không có một chút lòng thương hại nào cả.

Lý Diệu và Liễu Tử Yên đã nhiều lần muốn đẩy hắn vào chỗ chết, mới vừa rồi còn muốn vây giết La Thiên, cướp lấy Long Lân diệp.

Hiện tại bọn họ rơi vào trong tay Khâu Việt quốc cũng là báo ứng.

- Thất hoàng tử chạy mau! Người này là đệ nhất Nhân bảng Đông Môn Lâm của Khâu Việt quốc.

Mỹ nhân áo đen miễn cưỡng đứng dậy, quát lên một tiếng.

Xôn xao sưu!

Trên người nàng bạo phát ra sóng to gió lớn màu lam, thúc giục bí thuật, chặn đường đi của thiếu niên tóc trắng.

- Không ngờ lại biết rõ tên của Đông Môn Lâm ta, ta sẽ ra tay nhẹ một chút với ngươi.

Thiếu niên tóc bạc tên là Đông Môn Lâm kia có chút kiêu ngạo nói.

Vù vù sưu!

Ở tại chỗ xuất hiện vài đạo tàn ảnh màu bạc, bằng vào tốc độ kinh người bao quanh mỹ nhân áo đen, lúc này cơn sóng to chân khí trên người mỹ nhân áo đen kia đột nhiên trở nên ảm đạm.

Oành Phanh...!

Thân thể mềm mại của mỹ nhân áo đen lại một lần nữa bay ra ngoài, một bên ngực bị đánh cho nổ tung, xương sườn bị chặt đứt mấy cái.

- Cầm Di!

Thất hoàng tử kinh sợ tiếng rống lên một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ bi phẫn.

Mỹ nhân áo đen này không chỉ là hộ vệ của hắn mà cũng coi như nửa tình nhân bí mật của hắn.

- Thất điện hạ! Đi mau!

Khuôn mặt của Liễu Tử Yên trở nên tái nhợt, sợ hãi không thôi, tay kéo Lý Diệu dùng tốc độ cực nhanh chạy đi.

- Cầm Di? Nàng rất quan trọng đối với ngươi sao?

Khóe miệng của Đông Môn Lâm nhếch lên.

Tàn ảnh màu bạc lại bắn qua, thân thể mềm mại của mỹ nhân áo đen cứng đờ.

- A......

Một tay của Đông Môn Lâm đang bóp lấy cổ của mỹ nhân áo đen.

Phanh~!

Sau đó hắn lại vỗ một chưởng trúng khí hải của nàng, phế bỏ tu vi của mỹ nhân áo đen, thân thể mềm mại của nàng đổ ập xuống đất.

Cùng lúc đó Thất hoàng tử và Liễu Tử Yên đang điên cuồng chạy trốn.

Đông Môn Lâm chắp tay mà đứng, không đuổi theo.

Vèo! Vèo!

Nam tử mặc áo đen và người vạm vỡ bên cạnh Đông Môn Lâm chia ra truy kích Liễu Tử Yên và Thất hoàng tử.

Thực lực của hai người tương đương với top năm Nhân bảng Thương Vân quốc, thậm chí còn là ba thứ hạng đầu.

Thời gian trôi qua, Liễu Tử Yên và Thất hoàng tử bị bắt trở về, vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng.

- Chậc chậc! Tư sắc của nữ tử này cũng không tệ.

Nam tử mặc áo đen nắm lấy mái tóc dài của Liễu Tử Yên, đưa tay nâng chiếc cằm thon của nàng lên, trong mắt có một tia tham lam.

- Trịnh công tử đã nói, trừ thành viên trung tâm của hoàng thất ra, giết sạch toàn bộ. Nhưng ngoại trừ mỹ nữ cực phẩm!

Tên có dáng người vạm vỡ kia hừ lạnh nói.

- Dạ dạ!

Nam tử mặc áo đen hậm hực để Liễu Tử Yên xuống, ai bảo địa vị của hắn thấp nhất cơ chứ?

- Khà khà khà...! Các ngươi rất trung tâm, biết rõ bổn công tử thích cực phẩm mỹ nữ.

Phía sau truyền đến tiếng cười to tùy ý.

- Trịnh công tử!

Ba người Đông Môn Lâm đều cung kính hành lễ.

Một gã nam tử mặc áo bào màu vàng có khuôn mặt thô kệch ngẩng đầu bước tới.

- Ngươi... Ngươi là Trịnh Uy?

- Xích Long Vương triều, công tử của Trịnh Thân Vương.

Thất hoàng tử Lý Diệu kinh hãi nghẹn ngào nói một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo bào màu vàng kia. Hắn đã nhận ra thân phận của đối phương.

Hắn từng theo phụ Vương của hắn tới Xích Long Vương triều tiến cống, đã gặp qua người này một hai lần.

- Trịnh công tử, Thất hoàng tử của Thương Vân quốc đã bị chúng ta bắt giữ rồi.

Đông Môn Lâm lại cười nói.

- Thất hoàng tử?

Trịnh Uy nở nụ cười khinh miệt, làm cao nhìn xuống, nói:

- Cho ngươi một cơ hội, khai ra danh sách tất cả thành viên hoàng thất tiến vào bí viên, sau đó lại nghĩ cách liên hệ để bọn họ chạy tới đây cho ta.

- Đừng mơ! Ta sẽ không phản bội hoàng thất.

Sắc mặt Thất hoàng tử đại biến.

Nếu như khai ra việc này, coi như là còn sống trở về thì hắn cũng sẽ bị hoàng thất dùng cực hình.

- Hừ!

Trịnh Uy chộp ra một trảo, hút mỹ nhân áo đen bên cạnh đến bên cạnh mình.

Phốc xuy!

Váy của mỹ nhân áo đen bị xé rách ra, để lộ ra hai bắp đùi trắng như tuyết.

- Ngươi muốn làm gì? Buông Cầm Di ra!

Thất hoàng tử giận dữ hét lớn.

Rắc rắc!

Trịnh Uy nắm hai cái bắp đùi trắng như tuyết của mỹ nhân áo đen lên, sau đó lấy tay trực tiếp bẻ gãy, người sau đau đến mức ngất đi.

- Thưởng cho các ngươi!

Trịnh Uy lại ném mỹ nhân áo đen qua một bên, nam tử mặc áo đen và người vạm vỡ kia bổ nhào qua. Lập tức trong miệng nữ tử mặc áo đen kia phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết như chết đi sống lại.

- Nếu như ngươi không đáp thì sẽ đến phiên nàng ta.

Nụ cười của Trịnh Uy bình thản, ánh mắt xẹt qua Liễu Tử Yên đang ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy kinh diễm.

Liễu Tử Yên sợ tới mức mặt không còn một chút máu, không dám nhìn kết cục thê thảm như đặt mình trong địa ngục của mỹ nhân áo đen.

- Trịnh công tử!

Liễu Tử Yên khẽ cắn hàm răng trắng tinh, mị nhãn như tơ nói:

- Tiểu nữ tử chính là người có võ mạch Địa giai, ta tình nguyện hầu hạ công tử, đồng thời cũng khai ra danh sách thành viên hoàng thất.

- A? Võ mạch Địa giai?

Trịnh Uy có một tia hứng thú, nữ tử này chẳng những mỹ mạo như hoa mà bản thân còn có giá trị không tầm thường.

- Liễu Tử Yên! Ngươi không thể làm như vậy!

Thất hoàng tử kinh sợ quát lên một tiếng.

Liễu Tử Yên không để ý tới hắn.

Nàng cởi bỏ váy, để lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết mê người, nửa quỳ rúc vào dưới đầu gối của Trịnh Uy, bắt đầu hầu hạ.

- Không sai! Ta thích nữ nhân thông minh như ngươi.

Trịnh Uy khá là vừa lòng.

Không bao lâu sau, Liễu Tử Yên không chỉ khai ra tất cả tin tức mà ngay cả chuyện liên quan tới Long Lân diệp cũng cùng nói ra.

- Long Lân diệp?

Trên mặt Trịnh Uy hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng.

Đây chính là vật trong truyền thuyết, một khi ăn vào thực lực sẽ tăng vọt.

Hơn nữa Trịnh Uy còn biết, Long Lân diệp có năng lực tăng cường mặt kia của nam nhân lên trên diện rộng.

Nếu như hiến thứ này cho Hoàng đế Xích Long Vương triều, tất nhiên sẽ là một đại công lớn.

- Đáng tiếc, thứ này đã bị La Thiên ngắt đi.

Trên mặt Liễu Tử Yên hiện lên vẻ tiếc nuối.

Trong đáy mắt của nàng hiện lên một tia âm nhu và oán độc, coi như mình biến thành đồ chơi thì cũng không thể để cho La Thiên dễ chịu được.

Trả thù La Thiên là chấp niệm lớn nhất trong lòng nàng, dù là dâng ra tất cả cũng vậy.

- Rất tốt! Bắt đầu từ bây giờ, ngoại trừ nhiệm vụ trước đó, các ngươi phải nhanh giết chết tiểu tử kia, sau đó đoạt Long Lân diệp về cho ta.

Trên mặt Trịnh Uy hiện lên vẻ tàn khốc, phân phó một câu.

- Vâng, Trịnh công tử.

Ba người Đông Môn Lâm, cung kính đồng ý.

...

Một lúc lâu sau, ở bên ngoài bí viên, trong một cái sơn động được một mảnh cỏ cây che giấu.

Quạ đen đang lười biếng canh gác.

Trong sơn động La Thiên khoanh chân ngồi xuống, tay lấy ra một gốc Long Lân diệp, khuôn mặt có vẻ kỳ vọng.

Vừa rồi sau khi quạ đen ăn Long Lân diệp vào, khí tức chỉnh thể đã tăng lên không ít, cơ bắp khung xương của nó lập tức trở nên kiên cố có lực.

Ăn vào Long lân diệp vàng óng ánh tràn ngập lân phiến xong lập tức có một cỗ khí tức nóng bỏng, giống như là núi lửa bạo phát ở trong cơ thể của La Thiên.

Ngay sau đó một cỗ cảm giác đau quặn kịch liệt lan tràn khắp toàn thân, làm cho hắn đau đến mức phát ra tiếng kêu rên.

- Dược lực mạnh như vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment