- A!
Đám kiến bay màu đỏ kia có thể nói rất là kinh khủng, chân khí hộ thể của Chu Thanh Vũ căn bản không ngăn được chúng nó.
Trong nháy mắt cánh tay của Chu Thanh Vũ bị gặm một mảng lớn máu thịt.
- Nhanh cứu biểu ca!
Dung nhan xinh đẹp của Lý Vân Tú biến sắc, bàn tay trắng như ngọc điểm ra một mảnh chỉ ấn màu trắng, lập lòe tỏa sáng.
Nhưng mà công kích của nàng chỉ có thể đánh rơi một chút kiến bay màu đỏ mà thôi.
Ô...ô...n...g! Vù vù!
Mấy trăm đầu kiến bay màu đỏ hóa thành những điểm máu dày đặc đánh úp về phía Lý Vân Tú.
- Không tốt!
Sắc mặt Lý Vân Tú trắng bệch, không ngăn cản được bọn chúng.
Dường như những con kiến bay màu đỏ kia có kháng tính tự nhiên đối với chân khí.
- Đừng dùng chân khí! Dùng lực lượng võ mạch đi.
La Thiên khẽ quát một tiếng.
Vù vù Phanh~!
Hắn xuất ra một chưởng, hàn khí lạnh lẽo khuếch tán ra, làm cho những con kiến bay màu đỏ này bị đóng băng, từng đầu kiến bay rơi xuống đất.
- Mở!
Lý Vân Tú thúc giục dị lực võ mạch, phía sau nàng có một đóa hoa sen trắng nõn hiển hiện.
Phanh!
Một đạo lưu quang màu trắng thánh khiết lao đến, đánh bay những con kiến bay kia rơi xuống đất.
Dưới sự yểm hộ của hai người, Chu Thanh Vũ chật vật không chịu nổi rời xa mảnh thổ nhưỡng màu đỏ, cuối cùng cũng đánh lui được những con kiến bay màu đỏ quái dị kia.
Nhưng mà Chu Thanh Vũ cũng phải bỏ ra một cái giá lớn đó là một nửa cánh tay.
- La đại ca, đại ca biết lai lịch của kiến bay hay sao? Nếu như không phải có đại ca nhắc nhở, chỉ sợ Vân Tú sẽ phải chịu thua thiệt.
Lý Vân Tú nghĩ lại mà vẫn còn cảm thấy rùng mình.
- Đây là Thị Huyết Phi Nghĩ, chính là một loại vật chủng Viễn cổ, có năng lực thông qua việc gặm nhất máu thịt mà làm bản thân lớn mạnh.
La Thiên đáp.
Bình thường, chân khí của Võ giả trộn lẫn với tinh huyết chi khí trong cơ thể, cho nên đám Thị Huyết Phi Nghĩ kia không sợ.
- Ngươi thật ác độc! Biết rõ lai lịch Phi Nghĩ mà không nói trước với ta.
Trên mặt Chu Thanh Vũ tràn ngập vẻ oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu như La Thiên nhắc nhở hắn sớm một chút thì hắn cũng sẽ không bị mất một nửa cánh tay.
Thậm chí hắn còn phỏng đoán, La Thiên cố ý giấu giếm, muốn mượn đám phi trùng này để diệt trừ mình.
- Ta cũng vừa mới nhớ lại lai lịch của Phi Nghĩ mà thôi.
La Thiên nể mặt của Lý Vân Tú cho nên mới giải thích.
Lúc hắn nhìn thấy Phi Nghĩ thì đã để cho Thiên Thư suy diễn một chút, nào biết Chu Thanh Vũ lại vội vã như vậy chứ.
- Biểu ca!
Lý Vân Tú than nhẹ, khuyên nhủ một câu:
- La đại ca đã sớm nhắc nhở qua biểu ca có tai kiếp bên người, cần phải cẩn thận làm việc. Nếu như biểu ca nghe La đại ca thì đã không có này kết quả rồi.
La Thiên khuyên bảo.
Dù là Chu Thanh Vũ nghe vào một nửa thì cũng sẽ không phải chịu chuyện tai bay vạ gió này.
- Ta không tin hắn giả thần giả quỷ!
Vẻ mặt Chu Thanh Vũ tràn ngập hận ý, còn có một tia hung ác lộ ra.
Hắn hận mình không cẩn thận, hận La Thiên cố ý giấu giếm, thế nhưng hắn cũng không tin tai kiếp mà La Thiên nói đến.
La Thiên lại liếc mắt nhìn Chu Thanh Vũ.
Chỉ thấy, cây cột thanh khí trên đỉnh đầu của hắn bị huyết quang bao phủ, còn có vài tia tử khí tỏa ra.
- Trên người của ngươi đã xuất hiện tử khí, nếu như lại chấp mê không tỉnh, chỉ sợ...
La Thiên thở dài một hơi, không nói thêm nữa.
- Ít nói nhảm đi! Nếu như ngươi có bản lĩnh thì đi thu Huyết Lê Quả đi.
Chu Thanh Vũ cười lạnh nói.
Huyết Lê Quả ở trên cổ mộc, chung quanh lại bị một mảng lớn Phi Nghĩ bao vây.
Đám Thị Huyết Phi Nghĩ công kích vừa rồi vẫn chưa tới một phần trăm số lượng của bọn chúng.
Coi như là đệ nhất Nhân bảng đích thân tới đây thì cũng không thể tránh được, khó có thể hái được Huyết Lê Quả xuống.
- La đại ca, nếu như không có biện pháp thì không cần miễn cưỡng.
Trong mắt Lý Vân Tú hiện lên vẻ ân cần.
- Muốn giết chết đám Phi Nghĩ này, quả thực rất khó. Nếu như chỉ là lấy quả, lại tương đối đơn giản.
La Thiên mỉm cười nói.
- Thật sự có biện pháp sao?
Trong con mắt phượng của Lý Vân Tú hiện lên dị sắc, nàng rất tín nhiệm La Thiên.
Chu Thanh Vũ cười nhạo, không tin tưởng lời của La Thiên.
- Xuống đây.
La Thiên đột nhiên vẫy tay một cái.
Vù vù Sưu~!
Một con quạ đen cháy đen bốc hơi từ bên trên bầu trời hạ xuống.
- Cạc cạc... Chỉ là một đám Phi Nghĩ nho nhỏ, không làm khó được bản thần.
Quạ đen vênh váo tự đắc nói.
Ở bên trong Thú triều, Lý Vân Tú đã gặp qua quạ đen cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Vù vù Sưu~!
Theo quạ đen vung cánh, từng sợi khói cháy sém màu đen bay vào bên trên thổ nhưỡng màu đỏ.
- Khục khục!
Chu Thanh Vũ vừa ngửi thấy được một tia, thiếu chút nữa đã bị choáng váng.
Hương vị của khói cháy sém kia quá là khó khăn ngửi, giống như mùi của chân thối ba năm chưa rửa vậy.
Lý Vân Tú không khỏi cảm thấy buồn nôn, lấy tay che mặt, ngừng thở.
Lúc này một màn kinh người xuất hiện.
Bên trên thổ nhưỡng màu đỏ, khu vực bị khói cháy sém màu đen bao phủ, những đầu Phi Nghĩ kia giãy giụa, thống khổ không chịu nổi.
Rất nhanh, Phi Nghĩ ở trong khu vực bị khói cháy sém màu đen bao phủ đã mất đi chiến lực vốn có.
Đương nhiên, dùng năng lực của quạ đen, đám khói cháy sém màu đen kia chỉ có thể bao phủ và thao túng một khu vực nhất định mà thôi.
- Không tệ.
La Thiên điềm tĩnh bước lên khu vực được khói cháy sém màu đen bao trùm.
Người khác không thể chịu đựng được khói cháy sém màu đen, thế nhưng thứ này với La Thiên lại không có bất kỳ ảnh hưởng gì cả.
Huyết khí trên người La Thiên đã dẫn tới đám Phi Nghĩ chung quanh công kích.
Nhưng mà, khi đám Phi Nghĩ kia vừa tới gần đám khói cháy sém màu đen thì đã bị làm cho sặc khói, từng đầu một rơi xuống đất.
Mặc dù có một đầu Phi Nghĩ tinh anh miễn cưỡng tới gần người được, thế nhưng quanh thân La Thiên lại toả ra hàn vụ màu lam, lại đóng băng, làm cho nó rơi xuống đất.
Trong mấy hơi thở La Thiên đã đi tới trước cổ mộc, hái bốn khỏa Huyết Lê Quả xuống.
- Không ngờ hắn ta lại thành công thật!
Chu Thanh Vũ ngây ngốc, khó có thể tin được, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Ánh mắt ôn nhu của Lý Vân Tú tràn ngập dị sắc.
Mắt thấy La Thiên dễ dàng hái quả trở về.
- Bốn khỏa Huyết Lê Quả, ta muốn một nửa!
Chu Thanh Vũ đột nhiên mở miệng, dùng vẻ mặt cường thế nói.
- Biểu ca! Huyết Lê Quả làdo La đại ca hái a.
Lý Vân Tú khẽ kêu, có chút bất mãn nói.
- Ta phải trả giá một nửa cánh tay, được chia một nửa Huyết Lê Quả thì có gì sai cơ chứ?
Chu Thanh Vũ gào thét, trên mặt hiện lên một tia dữ tợn và tham lam.
Hắn tự biết chuyện truy cầu Lý Vân Tú là vô vọng, cho nên hắn mới vạch mặt như vậy.
La Thiên nhíu mày, đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên…
Tạo Hóa quyết sinh ra cảm ứng, cảm giác lạnh sống lưng xuất hiện.
- Cẩn thận!
La Thiên khẽ quát một tiếng.
Vừa dứt lời.
Sưu sưu sưu SƯU...U...U ——
Tiếng xé gió chói tai kinh hồn đột nhiên bao phủ ba người, uy áp lạnh lẽo cường hãn toả ra.
Phốc sưu!
Cơ thể của Chu Thanh Vũ cứng đờ, một mũi tên màu trắng xuyên qua lưng hắn, lập tức có một lượng lớn máu tươi tràn ra.
- Ta...
Vẻ mặt Chu Thanh Vũ tràn ngập sự sợ hãi và giãy giụa, trong mắt hiện lên một tia hối hận.
Phốc sưu!
Một mũi tên màu trắng khác đã đâm trúng Lý Vân Tú.
Nhưng mà, ngay khi được La Thiên nhắc nhở thì Lý Vân Tú đã có đề phòng, vì vậy nàng cũng trốn tránh bản năng.
Mũi tên bằng xương kia chỉ đâm trúng bờ vai thơm của nàng của nàng mà thôi.
Đinh! Rắc rắc!
Trong lòng bàn tay của La Thiên có một vòng ánh sáng màu vàng hiện ra, trực tiếp đập mũi tên bằng xương trắng đang bắn về phía mình thành hai đoạn.
Sau khi phục dụng Long Lân diệp, sức lực của hắn vô cùng lớn.
Lại phối hợp với Quy Nguyên chân công có sở trường phòng ngự cho nên đã có thể trực tiếp dùng tay không đánh tan công kích của đối phương.
- Vì sao...
Tính mạng của Chu Thanh Vũ đang trôi qua, nhìn thấy một màn này, ngoài tuyệt vọng ra, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác hối hận rất rõ ràng.
La Thiên và Lý Vân Tú đều hóa giải được tử kiếp.
Chỉ có hắn là khó có thể xoay chuyển trời đất mà thôi.
Đột nhiên Chu Thanh Vũ nhớ tới mấy lần khuyên bảo của La Thiên.
Tai kiếp liên quan tới tính mạng hắn chính là chỗ này.
Nếu như hắn nghe lọt tai, đề phòng cẩn thận thì sẽ không bị Phi Nghĩ gặm mất một cánh tay, trong lòng sẽ không điên cuồng, cũng không mất đi sự tỉnh táo và đề phòng của mình.
Chỉ vì bước sai một bước này mà làm cho hắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Bịch một tiếng.
Chu Thanh Vũ ngã xuống đất, tuyệt khí bỏ mình, trong khóe mắt có nước mắt đỏ tươi chảy ra, trên mặt tràn ngập vẻ hối hận.