Ở trước mặt mọi người có một nam một nữ, phân biệt chiếm cứ một dấu vết.
Hạ Băng Nguyệt mặc một bộ y phục trắng như tuyết, xinh đẹp như tiên, đang ngồi xếp bằng ở trước mặt một vết kiếm.
Nam Cung Ngọc thì lại ngồi xếp bằng ở trước một vết chưởng ấn.
Hai người đều đang cảm ngộ dấu vết ở trên Thông Thần Cổ Bích, cảm ngộ chân ý Võ Đạo của đại năng viễn cổ.
- La Thiên?
Nam Cung Ngọc đã cảm ngộ hoàn tất cho nên lúc này mới đứng lên.
Khi hắn nhìn thấy La Thiên ở sau lưng, sắc mặt của hắn đại biến.
Ánh sáng năm màu trên người La Thiên lấp lánh đẹp mắt, có thể nói là trấn áp toàn trường!
- Người để lại ấn ký trên cả năm bia... Là ngươi? !
Trong mắt Nam Cung Ngọc hiện lên vẻ kinh sợ, lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc trước hắn lo lắng người để lại dấu vết trên năm tấm bia đá là thiên tài của Khâu Việt quốc, không ngờ lại không để ý đến nhân vật tà dị đã từng nhiều lần tạo ra kỳ tích như La Thiên.
- Năm bia tán thành? La Thiên?
Hạ Băng Nguyệt cũng bị kinh động, trên dung nhan xinh đẹp hiện lên vẻ không thể tin tưởng được.
Từ trên mặt của Hạ Băng Nguyệt, lần đầu tiên La Thiên nhìn thấy được vẻ kinh ngạc và xúc động, làm cho trong lòng hắn có một loại cảm giác thoải mái.
Hai người nhìn nhau, ở trong đôi mắt đẹp trống không sâu thẳm của Hạ Băng Nguyệt Băng có dị sắc lóe lên, vẻ mặt rấ tlaf phức tạp.
La Thiên trừng mắt nhìn về phía nàng. Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Băng Nguyệt khẽ đảo, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng do xấu hổ.
- Bên ngoài Huyền Linh sơn có sát kiếp, các ngươi không cần ra ngoài làm gì.
La Thiên truyền âm nói với hai người Nam Cung Ngọc và Hạ Băng Nguyệt.
- Ta không có ý định ra ngoài, ta chuẩn bị đi tới Huyền Linh điện trên đỉnh để tu luyện tới khi nào bí viên Hoàng thất chấm dứt thì mới thôi.
Nam Cung Ngọc đáp một câu, sau đó lại đi thẳng đến đỉnh núi.
Suy nghĩ của Hạ Băng Nguyệt lại trở về trước kiếm ấn ở trên vách núi cổ, cũng không biết có nghe lọt vào tai lời của La Thiên hay không.
Sau khi Nam Cung Ngọc rời đi.
Vị trí cảm ngộ chưởng ấn kia lập tức trống không.
La Thiên hơi chần chờ một chút, sau đó cũng đi tới.
Tuy rằng hắn cũng muốn cảm ngộ chân ý từ trong vết kiếm, thế nhưng Hạ Băng Nguyệt vẫn còn đang cảm ngộ a.
Quy Nguyên chân công của La Thiên đã ẩn chứa bản lĩnh chưởng pháp Quy Nguyên Thủ, cho nên hắn cũng có thể thử lĩnh ngộ chân ý của chưởng pháp xem sao.
- Tránh ra!
Một đạo thanh âm bá đạo và lãnh khốc truyền đến.
Trên mặt Vương Thiên hiện lên vẻ sát khí, cũng chạy về phía cảm ngộ chưởng ấn vừa mới trống.
- Người nên tránh ra là ngươi mới đúng.
La Thiên không chút khách khí đáp lại.
Hai người đồng thời tranh đoạt một vị trí.
Chuyện này làm cho các thiên tài Thương Vân quốc ở gần đó nổi lên hứng thú nồng đậm.
- Hắn muốn tranh với Vương Thiên đứng thứ hai Nhân bảng sao?
- La Thiên có thành tựu năm bia tán thành, có lẽ hắn đã bị thành tựu này làm cho mờ mắt rồi.
- Năm bia tán thành chỉ có thể đại biểu cho tư chất và tiềm lực, không thể dùng để cân nhắc thực lực được.
Các thiên tài đứng ngoài quan sát có chút hả hê nhìn về phía hai người.
Thành tựu năm bia tán thành của La Thiên vốn đã làm cho trong lòng mọi người có chút ghen ghét.
Hành động bây giờ của Vương Thiên rõ ràng là bới móc, ngấp nghé cơ duyên ở trên người La Thiên a.
La Thiên không ẩn nhẫn mà còn đối chọi gay gắt, đúng là không khôn ngoan chút nào!
- Có ý tứ.
Khóe miệng Tam hoàng tử Lý Dịch nhếch lên, nở một nụ cười.
Trải qua cuộc chiến ở tháp cao Lý Dịch đã biết rõ thực lực của La Thiên, so với top năm của thịnh hội còn mạnh hơn không ít, chưa chắc đã không thể chiến một trận cùng với Vương Thiên.
Hai người đánh nhau, nếu như lưỡng bại câu thương thì Tam hoàng tử sẽ có cơ hội cướp lấy đại kỳ ngộ năm bia tán thành kia nha.
- Dám tranh giành vị trí với ta, ngươi chán sống rồi sao?
Vẻ mặt của Vương Thiên rất là bá đạo, thanh âm lạnh lẽo có chút sát cơ lạnh thấu xương tràn ra.
Nếu như La Thiên đấu với hắn thì là đối phương tự nguyện chịu thiệt a.
Thất Sát Chưởng!
Vẻ mặt Vương Thiên lạnh lẽo đánh ra một đạo chưởng ảnh tối tăm như cối xay gió, dẫn theo một tầng gió lốc bằng sát khí, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân!
Cùng một loại vũ kỹ, so với thịnh hội Võ phủ lúc trước còn mạnh hơn vài phần.
- La đại ca cẩn thận!
Lý Vân Tú và Kim học trưởng muốn giúp một chút, thế nhưng lại có thành viên hoàng thất ngăn hai người lại.
Quy Nguyên Thủ!
La Thiên vẫn bình thản tự nhiên không sợ hãi, tay đánh ra một chưởng, chưởng ảnh hùng hậu màu vàng óng ánh bộc phát ra tiếng nổ vang nặng nề, chính diện đối chiến với đối phương.
Phanh oanh!
Hai cỗ chưởng lực va chạm vào một chỗ tạo ra kình phong rất là đáng sợ.
- Quá mạnh mẽ!
Lỗ tai của đám người đang xem cuộc chiến run run, khí huyết sôi trào.
Khó có thể tưởng tượng ra được La Thiên lại có thực lực có thể chính diện cứng rắn va chạm với Vương Thiên.
Bụi bặm tản đi, hai đạo thân ảnh hiện ra.
phanh!
Một đạo thân ảnh màu đen trong đó lùi lại vài bước, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Một gã thiếu niên anh tuấn khác thì đứng lặng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
- Điều này sao có thể?
Thân ảnh phải lui về phía sau kia chính là Vương Thiên.
Đám người bên ngoài kinh hô, mà đây cũng là tiếng nói trong lòng của Vương Thiên.
Đạp đạp đạp!
Vương Thiên lùi lại vài bước thì thân thể mới đứng vững được, cánh tay của hắn run lên, còn có một tầng sương lạnh ngưng kết ở trên cánh tay của hắn.
- Sao ngươi có thể đánh ra chưởng lực mạnh như thế được chứ?
Vẻ mặt Vương Thiên rất là kinh hãi, nổi giận gầm lên một tiếng, không có cách nào tin tưởng được chuyện này.
Một chưởng vừa rồi, mặc dù hắn không vận dụng tuyệt kỹ độc môn Thất Sát Tâm Kinh, thế nhưng dị lực võ mạch của La Thiên cũng không toàn lực bạo phát.
Những thiên tài nhìn có chút hả hê, xem kịch vui kia, vẻ mặt của từng người một rất là đặc sắc, trong lòng lại hết sức khó chịu.
- Tại sao có thể như vậy được chứ?
Khuôn mặt của Tam hoàng tử Lý Dịch trở nên căng cứng.
Chuyện này so với kết cục mà hắn đoán trước không quá giống nhau.
Vốn hắn tưởng rằng, nhiều nhất La Thiên cũng đã có thể chiến một trận với Vương Thiên, thế nhưng vẫn bị áp chế.
Nào có thể đoán ra được, trải qua một kích liều mạng thì La Thiên lại chiếm thế thượng phong a.
- Vương Thiên! Nếu như ngươi tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn như vậy thì đừng trách kỳ ngộ Huyền Linh sơn này không có duyên với ngươi.
La Thiên chắp tay mà đứng, hừ lạnh một tiếng.
Chuyện một chưởng áp chế đối phương vừa rồi cũng năm trong dự đoán của hắn.
Sau khi hấp thu hai gốc Long Lân diệp, tăng thêm sự mạnh mẽ của bản thân thân thể Thần mạch, một chưởng kia hắn chỉ dùng lực lượng thân thể là đã có thể so với Linh Hải cảnh phổ thông rồi.
Quy Nguyên chân công của La Thiên đạt tới tầng thứ ba đại thành, tu vi gần đây cũng tinh tiến vững chắc. Một khi bạo phát ra Quy Nguyên Thủ, chiến lực sẽ không thua gì Linh Hải cảnh cả.
Hai thứ này cộng lại có thể nghiền ép học viên Thiên Kiêu bình thường a.
Huống chi La Thiên lại rót vào trong đó năm thành Thần mạch chi lực, cho dù là Vương Thiên đứng thứ hai Nhân bảng cứng rắn va chạm với hắn thì cũng sẽ bị hắn chính diện áp chế.
- Thất Sát Tâm Kinh!
Sắc mặt Vương Thiên trở nên tối tăm phiền muộn, khí tức trên người tăng vọt, một tầng gợn sóng vặn vẹo màu đen nhạt bay thẳng về phía La Thiên.
Ban đầu ở thịnh hội Võ phủ.
Vương Thiên từng dùng tuyệt kỹ này đánh bại Vũ Văn Huyền, uy hiếp được Hạ Băng Nguyệt.
- Đây là do ngươi gieo gió gặt bão đó, đừng có trách ta!
La Thiên không khỏi lắc đầu.
Muốn chiến thắng Vương Thiên ở dưới loại trạng thái đáng sợ này, nhất định hắn phải toàn lực bạo phát Thần mạch, đồng thời còn phải trải qua một phen đánh nhau chết sống, đây là chuyện không thể tránh được.
La Thiên cũng không muốn tiêu hao một cách vô vị, để cho những người còn lại ngồi làm ngư ông đắc lợi.
- Ta lấy danh nghĩa Huyền Linh sơn, trục xuất ngươi!
Ánh mắt của La Thiên bỗng nhiên trở nên mãnh liệt.
Sưu!
Trên lòng bàn tay của hắn có một cái lệnh bài năm màu hiện lên, một cỗ ánh sáng rực rỡ năm màu lập tức bao trùm lấy thân thể của Vương Thiên.
- A! Không…
Vương Thiên kinh sợ gào rú lên, ánh sáng năm màu trên người, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng ảm đạm và tiêu tán.