Ngoài Tu luyện thất.
Tốc độ mà La Thiên đột nhiên thể hiện ra làm cho người vạm vỡ và thiếu niên áo trắng kia trở tay không kịp.
Quy Nguyên Thủ!
La Thiên lập tức tới gần thiếu niên áo trắng, trên chưởng lực hùng hậu óng ánh màu vàng có một mảnh hàn vụ màu lam nổi lên, lập tức bao phủ lấy hắn.
- Chưởng này...
Thiếu niên áo trắng kinh hãi nghẹn ngào, hàn vụ vừa chạm vào người, máu tươi và chân khí của hắn đã không thoải mái, thân thể lạnh cứng đi ba phần.
Điểm càng đáng sợ hơn chính là.
Bên trong chưởng lực mạnh mẽ hùng hồn kia ẩn chứa một loại khí thế áp bách giống như là núi lớn vậy.
Sau khi cảm ngộ chân ý trên dấu vết chưởng ấn, uy lực của Quy nguyên chưởng của La Thiên cũng đã tăng lên vài phần.
Lại phối hợp thêm một thân man lực, vô cùng mạnh mẽ.
Keng phanh! Rắc rắc!
Thiết Phiến trong tay thiếu niên áo trắng miễn cưỡng ngăn lại trước người, thế nhưng lại bị chưởng lực bá đạo kia đánh cho cánh tay bị bẻ gãy.
Cùng lúc đó chưởng lực tràn ngập hàn khí màu lam đánh tới nửa trước người của thiếu niên áo trắng, trên người hắn lập tức có một tầng sương lạnh ngưng kết ra.
Trong khoảnh khắc máu tươi của thiếu niên áo trắng ngừng chảy, cơ thể cứng ngắc, muốn nhúc nhích cũng phải cố hết sức.
- Cứu ta...
Trên mặt thiếu niên áo trắng hiện lên vẻ sợ hãi, hầu như đã mất đi năng lực phản kháng.
- Thực lực của tiểu tử này!
Trong lòng người vạm vỡ đang đánh tới kia giật mình, khó có thể tin được.
La Thiên chỉ vẻn vẹn xuất ra một chưởng mà đã làm cho thiếu niên áo trắng bị thương nặng, còn khiến cho cơ thể hắn hầu như bị đông cứng.
Phải biết rằng thực lực của thiếu niên áo trắng này gần với ba thứ hạng đầu trên Nhân bảng Thương Vân quốc a.
- Hừ!
Sắc mặt La Thiên lạnh lùng, cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Đông Môn Lâm kia đang dùng tốc độ cực nhanh chạy tới, đối phó với hai người này đương nhiên hắn phải tốc chiến tốc thắng, không thể giữ lại thực lực được.
Một chưởng vừa rồi, ngoại trừ Quy nguyên chưởng lực và man lực của khí lực ra, Thần mạch cũng đã được thúc giục tới bảy tám phần.
Nếu như ngay cả như vậy mà cũng không giải quyết được một người, còn không bằng mau chóng chạy tới Tu luyện thất thì hơn.
Oành Phanh~!
La Thiên thuận thế đánh ra một chưởng, đánh nát lồng ngực của thiếu niên áo trắng, đánh bay hắn ra ngoài.
Điểm trùng hợp chính là thi thể tràn ngập hàn khí của thiếu niên áo trắng kia lại nghênh đón người vạm vỡ đang nhào đầu phóng về phía trước.
Vèo!
Người vạm vỡ biến sắc, không dám đụng vào cỗ thi thể này, thân thể lập tức di chuyển sang bên cạnh.
Oanh!
Thi thể kia bạo tạc rồi nổ tung, tia máu tràn ngập hàn khí bắn ra, có thể so với một kích của Linh Hải cảnh.
- Thật to gan! Không ngờ lại dám giết thiên tài của Thương Vân quốc ta!
Một tiếng quát lạnh truyền đến.
Sưu sưu sưu!
Thiếu niên tóc bạc Đông Môn Lâm hóa thành một đạo tàn ảnh màu bạc, dùng tốc độ không thua La Thiên bao nhiêu nhanh chóng chạy đến.
- Thật tốt quá!
Trong long người vạm vỡ đại hỉ, áp dụng tư thế phòng thủ.
Thực lực mà La Thiên bày ra đã làm cho lòng hắn kinh sợ, hắn tự nhận mình không qua được mấy chiêu của đối phương.
Nhưng hắn chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian nữa mà thôi.
Khi đó đệ nhất Nhân bảng Khâu Việt quốc Đông Môn Lâm đã có thể đi đến cứu giúp hắn rồi.
Đến lúc đó, La Thiên có chắp cánh cũng khó thoát.
- Phòng thủ?
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ trào phúng, thân thể lóe lên, lập tức nhảy đến trên đầu của người vạm vỡ.
- Ta toàn lực phòng thủ, nhiều nhất tiểu tử này cũng chỉ tạo ra được cho ta một vài vết thương nhẹ mà thôi.
Hai tay người vạm vỡ chấn động, một tầng màng khí màu tím đen hùng hậu ngưng kết ra trước người hắn.
PHANG...!
Một đạo kiếm quang trắng như tuyết bắn ra, Phong Tuyết kiếm ra khỏi vỏ.
- Chém!
Phong Tuyết kiếm trong tay La Thiên vẽ ra một đạo kiếm khí màu hồng sáng chói, hàn quang âm u, giống như một ngôi sao, có khí phách mênh mông và hàm ý bao la bát ngát.
Đây chính là cảnh giới viên mãn của Thiên Tinh kiếm pháp, uy thế của cấp độ Tinh Hà.
- Không! Một kiếm này…
Trong con mắt của người vạm vỡ hiện lên một tia hoảng sợ, dường như đang phải đối mặt với một đạo kiếm quang có thể phá nát tinh không, trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé.
- Kiếm pháp cảnh giới Linh cấp viên mãn!
Thiếu niên tóc trắng đang chạy nhanh tới rùng mình.
Bất kỳ một môn vũ kỹ Nhập phẩm nào, chỉ cần đạt đến viên mãn thì đều sẽ có thăng hoa về chất, uy lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Huống chi Thiên Tinh kiếm pháp của La Thiên vô hạn tới gần Linh cấp thượng phẩm, tuyệt đại đa số Linh Hải cảnh lâu năm có dùng cả đời cũng khó mà với tới được cấp độ này.
HƯU...U...U sưu! Oanh!
Màng khí màu tím đen hùng hậu bên ngoài thân thể của người vạm vỡ giống như giấy trắng, lập tức bị xé rách.
- Ta không thể chết được!
Hai mắt của người vạm vỡ đỏ thẫm, hai tay để ngang trước ngực, chân khí toàn lực bạo phát, cố gắng ngăn cản công kích của La Thiên.
Phốc xuy!
Kết quả hai cánh tay của hắn bị chém thành hai đoạn, miễn cưỡng giữ được một cái mạng.
Lúc này người vạm vỡ hối hận muôn phần.
Hắn đã cố gắng phòng thủ, cho La Thiên có cơ hội chuẩn bị toàn lực chém ra một kiếm.
Kiếm pháp của La Thiên đã đạt tới cấp độ Tinh Hà, so với bất kỳ một thức nào trong sáu thức trước cũng có uy lực mạnh hơn.
Một kích lăng không chém vừa rồi, uy lực cực kỳ mạnh mẽ là do hắn đã chuẩn bị đến mức tận cùng.
- La Thiên nhận lấy cái chết!
Đông Môn Lâm hóa thành một đạo tàn ảnh màu bạc, đã tới gần La Thiên trong vòng phạm vi mười thước.
Uy thế mạnh mẽ của đệ nhất Nhân bảng Khâu Việt quốc đánh tới.
Trong lòng La Thiên rùng mình, làn da bên ngoài thân lập tức cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo.
Sưu một tiếng.
Lưu quang màu bạc trong hư không lóe lên, lập tức cắt về phía cổ họng của La Thiên.
Thật nhanh! Thật là quỷ dị!
Nếu không phải phản ứng của La Thiên cực nhanh, tốc độ thân pháp tăng nhanh thì đã có một loại ảo giác không thể tránh né được.
Sưu!
Đạo lưu quang màu bạc kia xẹt sát qua cổ áo của La Thiên, mơ hồ để lại mộ vết ngấn màu trắng.
- Phản ứng cũng không tệ!
Đông Môn Lâm hừ lạnh một tiếng, thân thể hóa thành vài đạo tàn ảnh màu bạc, phiêu hốt bất định bao phủ lấy người La Thiên.
Phốc sưu sưu!
Lại là vài đạo lưu quang màu bạc quỷ dị khó lường hiện lên, phân chia bắn tới các nơi trên cơ thể La Thiên.
- Tốc độ và công kích quỷ dị, đáng tiếc ngươi lại gặp phải ta.
La Thiên bình thản tự nhiên không sợ hãi.
Thân thể hắn lóe lên, giống như một làn khói mơ, giao thoa ở một chỗ với thân pháp quỷ dị của Đông Môn Lâm.
Leng keng! Phốc phốc!
La Thiên vung vẩy Phong Tuyết kiếm, chặn từng đạo công kích quỷ dị của Đông Môn Lâm lại.
- Tiểu tử này! Không ngờ lại có cảm quan mạnh mẽ như thế!
Đông Môn Lâm có chút giật mình.
Võ mạch của hắn rất đặc thù, có một tia thuộc tính không gian hiếm thấy.
Quỹ tích công kích của hắn quỷ dị khó lường, tốc độ nhanh tới mức khó có thể đề phòng được.
Coi như phải đối mặt với đệ nhất Nhân bảng Thương Vân quốc như Hạ Băng Nguyệt thì Đông Môn Lâm cũng có lòng tin thắng lợi.
Nhưng không nghĩ tới lĩnh vực của sở trường lại bị La Thiên mơ hồ khắc chế.
La Thiên không chỉ có phản ứng cực nhanh mà còn có cảm quan mạnh mẽ và khứu giác nhạy cảm, tất cả mọi thứ cộng lại làm cho đối phương hầu như có thể cảm giác được mối đe doạ từ công kích của hắn.
- La Thiên này, không ngờ lại có thể quần nhau với Đông Môn Lâm một phen.
Người vạm vỡ đã mất đi hai tay kia kinh hãi không thôi.
Top năm Nhân bảng binh thường, hoặc là thiên tài trong ba thứ hạng đầu, ở trước mắt Đông Môn Lâm, trên cơ bản đều không hề có lực chống đỡ.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ của La Thiên này, không ngờ lại có thể thong dong ứng phó như thế.
- Thiên Tinh thất thức, Tinh Diệu Cửu Thiên!
La Thiên bỗng nhiên phát động phản kích, bảo kiếm trong tay bắn ra ánh sáng, nương theo hàn vụ màu lam chém ra một đạo kiếm quang sáng lạn.
Một kiếm này như có tinh không vô tận dựa vào, toả ra một loại khí thế mênh mông to lớn.
Thiên Tinh kiếm pháp đạt tới viên mãn, tăng thêm nội tình tổng hợp cũng được tăng lên.
Cho nên làm cho chiêu Tinh Diệu Cửu Thiên này so với lúc đối phó với Hạ Băng Nguyệt trước đó còn mạnh hơn gấp đôi.
- Kiếm này thật là mạnh mẽ!
Đồng tử của Đông Môn Lâm nheo, bàn tay trắng nõn từ từ rạch một cái lên trên hư không.
Sưu!
Một đạo lưu quang màu bạc sáng rực rỡ hiện lên, đột nhiên bành trướng ra phạm vi vài thước, hoàn toàn yểm hộ thân thể của Đông Môn Lâm.
Sưu sưu phốc phốc!
Đạo kiếm quang sán lạn kia như gặp phải một cái lỗ đen, bị không ngừng phân hoá và thôn phệ, sau cùng tất cả bị chôn vùi.
- Thủ đoạn phòng ngự thật là mạnh mẽ!
Sắc mặt La Thiên trở nên nghiêm túc.
Khác với công kích có trình độ cao nhất của Hạ Băng Nguyệt.
Công kích của Đông Môn Lâm này rất mạnh mẽ, vả lại còn thêm hai chữ quỷ dị, thủ đoạn phòng ngự cũng cực kỳ kinh người.
Nếu như Hạ Băng Nguyệt như lúc còn ở thịnh hội Võ phủ, một khi gặp phải Đông Môn Lâm thì sẽ phải ăn quả đắng, không có được một chút chỗ tốt nào cả.
- Tiếp tục đánh?
La Thiên và Đông Môn Lâm giao phong đã làm kinh động đến Trịnh Uy ở bên ngoài tĩnh ngộ thất.
- Chẳng lẽ La Thiên đã xuất hiện?
Trên mặt Trịnh Uy hiện lên vẻ vui mừng, đứng dậy, chuẩn bị đi qua trợ giúp.
- Ở lại đây cho ta!
Trịnh Uy vừa mới quay người thì một tiếng quát lạnh lẽo đã từ bên trong Tĩnh ngộ thất truyền đến.
SƯU...U...U xùy!
Một đạo kiếm quang màu bạc như là cầu vồng, giống như là cực quang, trong chớp mắt đã chém tới phần lưng của hắn.
Hạ Băng Nguyệt luôn cơ hội.
Giờ phút này, cuối cùng nàng cũng đã xuất thủ.
- Khà khà! Ta đã sớm đề phòng ngươi rồi!
Trịnh Uy cười lớn một tiếng, lật tay ra chộp một cái.
Sưu!
Một đạo trảo ấn màu vàng rực rỡ bành trướng lên, giống như Long trảo màu vàng, toả ra uy thế đáng sợ.
Uy năng của ột kích nà, so với lúc đối phó với Vương Thiên còn mạnh hơn bốn năm phần.
Nói tới đánh chính diện, Đông Môn Lâm cũng không bằng Trịnh Uy.
Keng!
Một kiếm mà Hạ Băng Nguyệt chém ra bị đánh lui, một cỗ uy năng bá đạo mạnh mẽ lập tức đẩy lui nàng về phía sau vài bước.
- Người này thật là tâm cơ thâm trầm...
Hạ Băng Nguyệt biến sắc, trên cổ tay trắng ngần sinh ra cảm giác đau nhức, thiếu chút nữa bảo kiếm đã rời khỏi tay.
Nàng không nghĩ tới lòng dạ của Trịnh Uy lại sâu như vậy, đột nhiên đánh lại một đòn hồi mã thương, làm cho nàng phải chịu thua thiệt.
- Băng mỹ nhân của ta!
Trịnh Uy nở nụ cười như được như ý, lấy chỗ sơ hở khi bị đẩy lui của Hạ Băng Nguyệt, người giống như một con rồng bay, hung ác và ngang tàng bạo ngược đi tới gần Hạ Băng Nguyệt.
Keng!
Kiếm thứ hai của Hạ Băng Nguyệt mới nâng lên một nửa thì đã bị một trảo thô bạo của Trịnh Uy đánh bay, thân thể mềm mại không khỏi bay ngược ra, thiếu chút nữa đã phun ra máu tươi.
Thế công của Trịnh Uy bá đạo tàn nhẫn, căn bản không cho nàng có cơ hội thở dốc.