Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 173 - Chương 173: Vô Lễ

Chương 173: Vô lễ Chương 173: Vô lễ

- Phòng tu luyện? Chẳng lẽ tiểu tử kia không đi ra luôn nữa hay sao?

Trịnh Uy hừ lạnh một tiếng.

La Thiên để lại ấn ký trên năm tấm bia, trên người có lưu quang năm màu khổng lồ, nếu như chỉ đứng ở trong phòng tu luyện thì sẽ lãng phí lần kỳ ngộ này.

Huống chi kỳ ngộ của bí viên hoàng thất cũng không chỉ ở một chỗ như Huyền Linh sơn không thôi.

- Đông Môn Lâm, ba người các ngươi nhìn chằm chằm vào những phòng tu luyện này, bổn công tử sẽ đi một vòng xem xét.

Trịnh Uy phân phó một câu.

- Vâng.

Ba người Đông Môn Lâm khoanh chân ngồi xuống ở bên ngoài những phòng tu luyện kia.

Trịnh Uy một thân một mình, bắt đầu đi dạo ở bên trong Huyền Linh điện, tìm kiếm kỳ ngộ.

Trên không của đại điện có bảo vật trôi nổi lơ lửng, làm cho Trịnh Uy tham lam tới mức đỏ mắt.

Nhưng mà những bảo vật này đều phải tiêu hao một lượng lớn lưu quang năm màu.

- Đợi giết chết tiểu tử kia xong là có thể gỡ trọng bảo xuống rồi!

Trịnh Uy khắc chế mình, sát ý đối với La Thiên càng ngày càng mãnh liệt hơn nữa.

Lúc này Trịnh Uy đã đi đến trước một că phòng, trên tấm biển có ba chữ Tĩnh ngộ thất.

- Cũng tốt! Bổn công tử vừa mới thu được cảm ngộ ở trên Thông Thần Cổ Bích, cần tiêu hóa một chút.

Trịnh Uy bước chân vào Tĩnh ngộ thất.

Tĩnh ngộ thất là một căn phòng có công năng nửa đóng.

Bên trong này chia ra thành từng khu vực một.

Trong mỗi một căn phòng đều có một cái bồ đoàn, cảm ngộ ở bên trong sẽ làm cho tâm tình yên tĩnh, tư duy càng nhanh nhẹn và lưu loát hơn nữa.

- Hả?

Trịnh Uy phát hiện ra bên trong có một thiếu nữ áo trắng đang ngồi xếp bằng.

Có người?

Trịnh Uy nghiêng người nhìn, hai mắt trợn lên.

Nữ tử kia băng cơ ngọc cốt, mái tóc như thác nước, vẻ mặt lạnh lùng mà trắng muốt, giống như tiên tử không nhiễm bụi trần vậy.

Thật là xinh đẹp!

Quả thực là tiên tử mà!

Trịnh Uy tự nhận đã duyệt qua vô số nữ nhân, thế nhưng vẫn chưa từng thấy qua mỹ nữ không ăn khói lửa nhân gian như vậy.

So sánh với nàng, Liễu Tử Yên vốn đã được coi như là mỹ nữ cực phẩm lại trở nên vô vị.

- Xin hỏi quý tính đại danh của cô nương?

- Bổn công tử chính là nhi tử của Trịnh Thân Vương Xích Long Vương triều, không biết chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chuyến hay không?

Trịnh Uy ra vẻ phóng khoáng đại khí tiến lên gõ cửa.

Tĩnh ngộ thất, mỗi một khu vực tương đối độc lập.

Nếu không có sự cho phép của đối phương thì không có cách nào xâm nhập vào Tĩnh ngộ thất của người khác ở bên cạnh được.

Hạ Băng Nguyệt khoanh chân ngồi đó, đôi mắt sáng như sao khép hờ, vẻ mặt tuyệt mỹ như sông băng vạn năm, không để ý tới tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

Loại xinh đẹp cao ngạo này làm cho trong lòng Trịnh Uy ngứa ngáy, làm khơi dậy cảm giác chinh phục của hắn càng mạnh hơn nữa.

- Cô nương là Hạ tiên tử đệ nhất Nhân bảng Thương Vân quốc hay sao?

Trịnh Uy hơi suy nghĩ một chút, lập tức nhận ra thân phận của thiếu nữ.

- Trịnh mỗ thề với trời, tuyệt đối không có ác ý, ta chỉ muốn lĩnh giáo kiếm đạo của Hạ tiên tử một chút mà thôi.

Trịnh Uy ra vẻ chính nghĩa, đúng bệnh hốt thuốc.

Hắn từng nghe nói, Hạ Băng Nguyệt là một vị kỳ tài kiếm đạo, cực kỳ si mê kiếm đạo.

Nghe vậy, cuối cùng đôi mắt đẹp lạnh lùng của Hạ Băng Nguyệt cũng mở ra, nhìn Trịnh Uy đang ở bên ngoài một cái.

Trịnh Uy như mở cờ trong bụng.

Chỉ cần lừa gạt Hạ Băng Nguyệt ra ngoài thì hắn sẽ xuất thủ như sấm sét, làm cho vị tiên tử cao ngạo này thần phục ở dưới háng của mình.

Khi trong lòng Trịnh Uy đang sốt ruột chờ nàng ra thì...

Xoạt!

Bàn tay trắng như ngọc của Hạ Băng Nguyệt bắn ra, mảnh ghép giữa các phòng khép lại, ngăn cách ánh mắt của hai người.

- NGAO!

Trịnh Uy như bị rót một gáo nước lạnh, làm cho dục hỏa trong lòng hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Oành!

Trịnh Uy chộp một trảo lên trên tấm ván gỗ ngăn cách giữa hai phòng, đủ để giết chết học viên Thiên Kiêu, nhưng ván gỗ lại không bị tổn thương chút nào.

Ô...ô...n...g!

Chỉ là lưu quang năm màu trên chính người của hắn lại mờ đi hai phần.

- Đáng giận!

Trong lòng Trịnh Uy vừa ngứa ngáy lại vừa hận.

Thân là nhi tử Trịnh Thân Vương, thân phận của hắn siêu nhiên, dạng nữ nhân gì mà hắn không chiếm được cơ chứ?

Nhưng giờ phút này, vị tiên tử trước mắt lại làm cho hắn thèm chảy tới mức nước miếng mà lại không có phương pháp dâm loạn.

- Hừ! Ngươi không đi ra thì ta vẫn sẽ chờ ở bên ngoài.

Trịnh Uy khôi phục lại vẻ tỉnh táo.

Tĩnh tu ở trong Tĩnh ngộ thất cũng sẽ tiêu hao lưu quang năm màu, so với phòng tu luyện còn có tiêu hao lớn hơn vài lần.

Kết quả là Trịnh Uy bắt đầu tử thủ ở bên ngoài Tĩnh ngộ thất.

Trong phòng tu luyện, La Thiên thông qua hình ảnh trên màn ánh sáng, đã nhìn thấy hết được mọi chuyện.

- Hạ Băng Nguyệt này quả thật là, không chịu tu luyện ở trong kia đi.

La Thiên không khỏi cười khổ.

Hắn đã tới báo tin Khâu Việt quốc đột kích.

Nhưng Hạ Băng Nguyệt rất cứng cỏi, lại có tín niệm kiếm đạo mạnh mẽ, thà bị gãy chứ không chịu cong, sẽ không bởi vì một chút khốn cảnh mà lựa chọn lùi bước.

Còn có một chút nguyên do khác nữa, Hạ Băng Nguyệt đã đánh giá thấp thực lực của địch nhân, điều này cũng làm cho nàng rơi vào hiểm cảnh.

Giờ phút này, cả Huyền Linh điện to lớn bị hai gã thiên tài Khâu Việt quốc canh giữ cửa vào.

Một mình Trịnh Uy canh giữ ở bên ngoài Tĩnh ngộ thất.

Đông Môn Lâm và hai gã thiên tài Khâu Việt quốc khác thì canh giữ ở mấy gian Tu luyện thất.

Ngoài ra, ở lối vào của Huyền Linh sơn, nữ tử mặc áo trắng cũng mang theo hai người, giết chết bất kỳ thiên tài Thương Vân quốc nào ra vào nơi này.

- Hừ! Khâu Việt quốc vọng tưởng muốn dùng một mẻ hốt gọn thiên tài, nhân thủ phân tán ở các nơi, quả thực là kiêu ngạo.

Lệ mang trong mắt La Thiên lóe lên.

Nếu như nhân thủ của Khâu Việt quốc hội tụ lại ở trong Huyền Linh điện.

Như vậy La Thiên chỉ có thể co lại, tu luyện tới khi hành trình bí viên chấm dứt mà thôi.

Nhưng dã tâm của Khâu Việt quốc lại quá lớn.

Vừa muốn giết La Thiên lại muốn diệt trừ những người khác, hiện tại lại nhìn chằm chằm vào Hạ Băng Nguyệt.

Tu luyện nửa ngày, cái khí mạch thứ chín của La Thiên đã được xây dựng đến hơn một nửa, Linh Quỳnh dịch cũng đã tiêu hao không ít.

Sưu ô...ô...n...g!

La Thiên lần nữa điều động hình ảnh ở các nơi trong Huyền Linh điện.

Hạ Băng Nguyệt sắp kết thúc tiềm tu, chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng nàng băng tuyết thông minh, biết bên ngoài có hung hiểm cho nên cũng không tùy tiện ra ngoài.

Ngoài Tu luyện thất, thiếu niên tóc trắng Đông Môn Lâm kia đi tới thư phòng cách đó không xa, đang tìm đọc sách cổ.

- Cơ hội tốt!

Ánh mắt La Thiên sáng lên.

Cứ như vậy, ngoài Tu luyện thất chỉ còn lại hai gã thiên tài Khâu Việt quốc trấn thủ mà thôi.

Hành động của thiếu niên tóc bạc cũng không tính làsơ sẩy.

Bởi vì thư phòng ở bên cạnh đó, rất gần, có thể tùy thời chạy tới.

Két..!

La Thiên nghênh ngang mở cửa Tu luyện thất đi ra ngoài.

Cảnh này làm cho hai gã thiên tài Khâu Việt quốc trấn thủ ở gần đó không khỏi sững sờ.

- La... La Thiên!

Một tên nam tử bưu hãn trong đó liếc mắt đã nhận ra được La Thiên.

Hai ngày trước, lúc hắn đi theo Đông Môn Lâm bắt giữ Thất hoàng tử và Liễu Tử Yên đã từng nhìn thấy thân ảnh La Thiên bỏ chạy.

Về sau La Thiên thần không biết quỷ không hay, bắt giữ hắn và nam tử mặc áo đen, làm cho cả Khâu Việt quốc chấn động.

- Bắt lấy hắn!

Nam tử bưu hãn gầm lên một tiếng, hóa thành một đạo bóng đen tràn ngập sát khí đánh về phía La Thiên.

Chiến lực mà hắn thể hiện ra không thua gì Vũ Văn Huyền đứng thứ ba Nhân bảng Thương Vân quốc, so với Vương Thiên còn yếu hơn nửa trù.

Một gã thiếu niên áo trắng khác cũng không kém cỏi bao nhiêu, tay cầm một thanh Thiết phiến, bắn thẳng về phía La Thiên.

Ô...ô...n...g!

Hai người vừa mới động thủ thì lưu quang năm màu trên người bắt đầu ảm đạm, tốc độ tiêu hao có thể nhìn được bằng mắt thường.

- Cái này...

Nam tử bưu hãn và thiếu niên áo trắng chấn động.

Khóe miệng La Thiên nhếch lên, chiến đấu ở trong Huyền Linh điện cũng sẽ tiêu hao lưu quang năm màu.

Dù sao, đây là trọng địa then chốt của cả Huyền Linh sơn, nhất định sẽ có một chút hạn chế.

La Thiên động thủ cũng bị tiêu hao, nhưng lại nhỏ hơn một nửa so với mọi người.

Lại thêm, hắn lấy một đấu hai, chênh lệch tiêu hao rất lớn nha.

Thừa dịp hai người sững sờ.

Sưu sưu sưu!

Ám Ảnh phi phong phía sau lưng của La Thiên chấn động, Vân Du bộ được phát động, dùng tốc độ làm cho người ta cực kỳ sợ hãi lướt vào vị trí giữa hai người.

- Tốc độ thật nhanh!

Hai người sợ hãi kêu lên một tiếng.

Dưới sự gia trì của Ám Ảnh phi phong, tốc độ thân pháp của La Thiên đã đạt tới tình trạng có thể nghiền ép hai người này.

Bình Luận (0)
Comment