Hồng Liên động phủ, trong thư phòng.
Mấy người Khâu Việt quốc gắt gao nhìn chằm chằm vào bội kiếm trang trí trên vách tường, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ, kinh ngạc, vui mừng và kích động.
- Trịnh công tử, thanh kiếm này thật là đáng sợ!
Nam tử gầy gò tay cầm cung bằng xương kia lên tiếng, nghĩ lại vẫn còn cảm thấy rùng mình.
Dùng thực lực đệ nhất Nhân bảng của Đông Môn Lâm, toàn lực ra tay mà mới rút bội kiếm ra được chừng nửa tấc.
Chỉ vẻn vẹn bằng vào uy áp kiếm quang toả ra từ nửa tấc thân kiếm mà đã mang tới cho mọi người áp lực hít thở không thông.
Một tia kiếm khí hơi phân hoá ra đã làm cho cả cánh tay của Đông Môn Lâm tan biến.
Nếu như đạo kiếm quang kia còn nguyên vẹn, lại chém tới thì...
Chỉ sợ, tất cả mọi người trong thư phòng đều sẽ tan thành mây khói.
- Thanh Hồng Liên Kiếm này là bội kiếm tùy thân lúc đầu của Hồng Liên Võ Tôn, có Linh tính, không thể cưỡng ép rút ra.
Ánh mắt Trịnh Uy nhấp nháy, trầm giọng nói.
Toàn bộ động phủ, thứ còn lại đều là vật phẩm còn dư lại cùng với mặt hàng rách rưới.
Chỉ có thanh Hồng Liên Kiếm này là có uy năng phẩm cấp vượt quá tưởng tượng, dường như là do Võ Tôn cố ý để lại.
Trịnh Uy hoài nghi, thanh kiếm này liên quan đến truyền thừa và bí mật của Võ Tôn.
- Thần binh thật mạnh mẽ! Đã tới tình trạng thông linh...
La Thiên đứng ở bên ngoài cách đó hai mươi thước, ẩn nấp ở trong một cái góc tối.
Khi thanh Hồng Liên Kiếm kia mới được rút ra nửa tấc thì Phong Tuyết kiếm trên người La Thiên đã phát ra rung động rất nhỏ, dường như đang kính chào Vương giả vậy.
- Trịnh công tử, ngươi có biện pháp thu được thanh kiếm này hay không?
Mị nhãn trong mắt nữ tử mặc áo trắng khẽ hiện.
- Bảo kiếm có linh, chỉ có thể dùng trái tim cảm ứng, người có duyên là có thể có được nó.
Trên mặt Trịnh Uy nở nụ cười, có mấy phần tin tưởng.
Hắn nhận được một cái tàng bảo đồ nào đó, từ đó đào móc ra Hồng Liên động phủ, hiển nhiên cũng có mấy phần duyên phận với nơi này.
Trịnh Uy cất bước, đi tới trước mặt Hồng Liên Kiếm.
Không có giống như Đông Môn Lâm, cưỡng ép rút kiếm.
Hai mắt Trịnh Uy khép hờ, đưa tay nắm lên trên chuôi kiếm, động tác mềm mại, dường như đang chạm vào thân thể của một vị mỹ nữ tuyệt sắc vậy.
- Hồng Liên Kiếm tiền bối tôn quý, nếu như kẻ mạnh như ta và ngươi liên thủ, có thể ngao du thiên địa, gặp hết Võ giả bát phương, chém hết tất cả tà ma và dơ bẩn.
Trịnh Uy khẽ nỉ non, cố gắng lấy tâm linh cảm ứng bội kiếm.
Nhưng mà thanh Hồng Liên Kiếm kia vẫn im lặng, chuôi kiếm kia cũng không rút được nửa tấc.
- Không có phản ứng sao?
Trịnh Uy mở hai mắt ra, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin tưởng được.
- Hồng Liên Kiếm tiền bối, ta là nhi tử của Thân Vương vương triều, nếu như ngươi đi theo ta có thể hưởng hết quyền thế và vinh hoa phú quý trên thế gian, đặc sản mỹ vị, mỹ nữ tuyệt phẩm, toàn bộ đều tùy ngươi chọn.
Trịnh Uy hít sâu một hơi, bắt đầu dụ lợi.
Tranh!
Hồng Liên Kiếm réo rắt chấn động kêu lên một tiếng, dường như rất không vui, mặt ngoài của vỏ kiếm có một tia gợn sóng kiếm khí nở rộ, toả ra một cỗ khí tức nguy hiểm.
Trịnh Uy hoảng sợ, vội vã thu tay lại.
- Chẳng lẽ ở mặt nào đó bổn công tử không phù hợp với điều kiện chọn chủ của thanh kiếm này?
Sắc mặt Trịnh Uy âm trầm, vừa phẫn hận lại không cam lòng.
Thanh Hồng Liên Kiếm này bị Hồng Liên Võ Tôn để lại nơi đây, hẳn là chờ đợi người có duyên phù hợp điều kiện với đối phương a.
- Các ngươi cũng thử xem đi.
Trịnh Uy khoát tay nói.
Nữ tử mặc áo trắng và nam tử gầy gò phân biệt tiến lên cảm ứng.
Kết quả đều không có ngoại lệ, Hồng Liên Kiếm không có một chút phản ứng nào cả.
Đông Môn Lâm bị mất một tay cho nên đã có bóng ma trong lòng, hắn cũng không dám đụng vào thanh kiếm này nữa.
- Chúng ta cũng không phải là người có duyên? Chẳng lẽ là băng mỹ nhân của Thương Vân quốc kia?
Trịnh Uy nhướng mày.
Tạo nghệ kiếm đạo của Hạ Băng Nguyệt cực cao, tạm thời lĩnh ngộ được một tia da lông của chân ý kiếm đạo.
Trịnh Uy phân tích, coi như nàng ta không thể lấy đi Hồng Liên Kiếm thì cũng là người có hi vọng thành công nhất.
- Đặng công tử.
Nam tử gầy gò hạ giọng, bàn tay vươn ra, con dị trùng tròn ùng ục kia đang hưng phấn run rẩy.
Nhìn thấy cảnh này.
Lệ mang trong mắt Trịnh Uy lóe lên, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười nghiền ngẫm và kinh ngạc, vui mừng.
- Chia nhau tìm xem, để xem còn có phát hiện gì nữa không.
Trịnh Uy cao giọng nói.
Lúc này ba người Trịnh Uy, nữ tử mặc áo trắng, nam tử gầy gò bắt đầu tìm kiếm ở trong mấy cái phòng gần đó.
Đông Môn Lâm kia thì ngồi xếp bằng chữa thương ở trong thư phòng.
La Thiên đứng ở trong góc, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, hắn cảm thấy chuyện mấy người kia tách ra hành động có chút kỳ lạ.
Nhưng mà đối với thần binh viễn cổ như Hồng Liên Kiếm, La Thiên rất động tâm.
Thân là Võ giả nam nhi, ai mà không mơ mộng bản thân có một kiện tuyệt thế thần binh cơ chứ?
Huống chi, thanh Hồng Liên Kiếm này là do Võ Tôn để lại, rất có thể có quan hệ với y bát truyền thừa của đối phương.
Vấn đề bây giờ là, Đông Môn Lâm lại đang chữa thương trong thư phòng, kỳ thật cũng có ý tứ thủ hộ kiếm này.
Lấy thực lực hôm nay của La Thiên, cho dù Đông Môn Lâm ở thời kì đỉnh phong cũng có thể chính diện chiến thắng một cách thắng, huống chi đối phương đã mất một tay.
Khó ở chỗ là phải không được làm kinh động tới những người khác mà vẫn giải quyết được Đông Môn Lâm.
- Nguy hiểm như thế, đáng giá để thử.
Ánh mắt La Thiên lóe lên, lấy ra cây roi màu đen kia.
Đông Môn Lâm mất một một cánh tay, thương thế tuyệt đối không nhẹ, tạm thời phải phân ra tinh lực để chữa thương.
Giờ phút này hai người cách xa nhau một cái cửa thư phòng, cách hai mươi mấy thước.
La Thiên ẩn nấp ở trong góc tối, đang ở trong trạng thái ẩn thân.
Đông Môn Lâm xếp bằng ở giữa thư phòng, trong phòng có Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng nhu hòa chiếu rọi chung quanh.
Một người ở ngoài sáng, một ở trong tối.
Ô...ô...n...g!
Tinh Thần lực và Thần mạch chi lực của La Thiên rót vào bên trong, trên cái roi kia đột nhiên có ánh sáng âm u tràn ra, bành trướng dọc theo người hắn.
Sưu vèo!
Cái roi kia giống như rắn độc, đột nhiên tập kích Đông Môn Lâm, cái móc to lớn dẫn đầu móc thẳng vào cơ thể của hắn.
Trong chốc lát hiệu quả ẩn thân của La Thiên bị bài trừ.
- Hả?
Đông Môn Lâm sinh ra lòng cảnh giác, bắt được cái roi và móc lớn giống như cái bóng kia, lúc này cái móc kia đã hầu như sắp chạm vào người hắn.
Tóc gáy của hắn dựng đứng, sợ tới mức run lên.
Bên trên người của Đông Môn Lâm có tia sáng bạc trắng lóe lên, hắn vô thức nghiêng về bên cạnh, muốn né tránh cái móc này.
Nhưng mà thân thể của hắn vừa mới động thì lại tác động tới thương thế.
Chỗ cụt tay cháy đen kia truyền đến một cỗ cảm giác thống khổ do bị thiêu đốt.
Vết thương mà Hồng Liên Kiếm để lại cũng không đơn giản như vậy.
Giờ khắc này, dù là tốc độ phản ứng, hay là hành động của cơ thể Đông Môn Lâm đều chậm hơn vài phần so với ngày thường.
Phốc!
Cái móc to lớn, đen kịt kia chuẩn xác chộp vào trên cơ thể của Đông Môn Lâm.
- Mở cho ta!
Trên người của Đông Môn Lâm bạo phát ra một tầng chân khí màu bạc như sóng lớn, thế nhưng ảnh hưởng tới cái roi bé kia lại rất bé nhỏ.
Thứ này dường như là một cái móc tới từ Minh vực vậy!
Vật chất khó có thể sinh ra tác dụng ngăn cản, cản trở cái móc này.
Đông Môn Lâm muốn phát ra tiếng kinh hô.
- A......
Cái móc kia khóa lại khí huyết trên người hắn, ngay cả ý thức cũng đã bị phong cấm.
Tiếp theo Đông Môn Lâm bị kéo đến một nơi hẻo lánh bên ngoài.
- Là ngươi... La Thiên...
Vẻ mặt Đông Môn Lâm rất là kinh hãi, trong lòng phẫn hận, khuất nhục, lại có chút không cam lòng.
Hắn đường đường là đệ nhất Nhân bảng Khâu Việt quốc, không ngờ lại bị La Thiên dùng cái binh khí quỷ dị này ám toán và bắt giữ.
Nếu như không bị thương thì chưa chắc La Thiên đã có thể đắc thủ được một cách đơn giản.
- Khi các ngươi ra tay với thiên tài Thương Vân quốc thì cũng nên chuẩn bị tâm lý bị giết.
La Thiên cười lạnh, không hề có một chút thương cảm nào cả.
Rắc rắc!
Hắn tự tay bóp nát cổ họng của Đông Môn Lâm, giấu thi thể ở trong cây cỏ gần đó.
Một đời thiên kiêu thủ lĩnh Nhân bảng, không ngờ lại uất ức chết đi một cách như vậy.
La Thiên không khỏi cảm khái, Ám Ảnh phi phong phối hợp với cái roi này, quả thực là lợi khí giết người cướp của hoàn mỹ.
Mãi tới khi Đông Môn Lâm chết đi, mấy người Trịnh Uy ở trong phạm vi trăm thước cũng không phát hiện ra được.
Sưu!
La Thiên mượn Ám Ảnh phi phong, giống như một đạo Quỷ ảnh tiến vào trong thư phòng.
- Hồng Liên Kiếm!
La Thiên nhìn qua tuyệt thế thần binh ở gần trong gang tấc, trong lòng có vài phần nóng bỏng.
Hắn vươn tay, đặt lên trên chuôi kiếm, lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức nóng bỏng.
Linh thức của La Thiên dung nhập vào trong Hồng Liên Kiếm, tản mát ra một tia da lông của chân ý kiếm đạo mà hắn lĩnh ngộ ra.
Tranh!
Một tia da lông kiếm ý này chấn động làm cho Hồng Liên Kiếm sinh ra một tia hô ứng rất nhỏ, truyền đến tiếng kiếm minh.
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ vui mừng.
Xem ra, lĩnh ngộ da lông của chân ý kiếm đạo là có thể gia tăng trình độ tán thành của kiếm này.
Thế nhưng, sau khi Hồng Liên Kiếm kêu lên một tiếng, sau đó lại khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, không còn có chút phản ứng nào nữa.
- Lấy tư chất của ta, lại thêm lĩnh ngộ da lông kiếm ý, không ngờ lại không phù hợp với điều kiện chọn chủ của thanh kiếm này?
La Thiên cảm thấy ngoài ý muốn.
Hay là chỉ là đơn thuần vô duyên với thanh kiếm này mà thôi?
- Thiên Thư, suy diễn điều kiện chọn chủ của Hồng Liên Kiếm.
Ý thức của La Thiên dung nhập vào trong đầu.
Loại suy diễn này cũng không phải là lăng không phỏng đoán.
Từ lúc La Thiên tiến vào Hồng Liên động phủ đến bây giờ đã được biết đủ nhiều tin tức và manh mối.
Huống chi, bây giờ tay hắn cũng đặt ở bên trên Hồng Liên Kiếm.
Những chuyện này làm cho Thiên Thư có rất nhiều căn cứ và điểm môi giới, hạ thấp độ khó suy diễn đi rất nhiều.
- Chỉ có hậu duệ huyết mạch của Hồng Liên Võ Tôn mới có thể được Hồng Liên Kiếm tán thành.
- Võ giả có võ mạch, thể chất, công pháp thuộc tính Viêm dương, thiên tài tuyệt hảo lĩnh ngộ da lông của chân ý thì có cơ hội thu được Hồng Liên Kiếm.
Thiên Thư tiêu hao mười mấy trang lực lượng, cuối cùng cũng đưa ra đáp án.
- Thì ra là thế!
La Thiên bừng tỉnh, thở dài một hơi.
Thanh Hồng Liên Kiếm này, chỉ sợ thực sự có quan hệ với truyền thừa y bát của Hồng Liên Võ Tôn.
Nhưng mà phần cơ duyên này Hồng Liên Võ Tôn nhằm vào hậu duệ của mình, hoặc là thiên tài có duyên cực kỳ phù hợp với truyền thừa của hắn mà thôi.
Tư chất? La Thiên có đủ.
Nhưng mà, võ mạch và thuộc tính công pháp của hắn lại không phù hợp với truyền thừa của Hồng Liên Võ Tôn.
Không chỉ có La Thiên không phù hợp.
Coi như là Hạ Băng Nguyệt tới đây thì tình huống cũng sẽ không sai biệt lắm. Bởi vì công pháp của Hạ Băng Nguyệt thiên về thuộc tính băng tuyết.
Có thể nói tất cả mọi người tiến vào Hồng Liên động phủ đều vô duyên với Hồng Liên Kiếm.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì thanh Hồng Liên Kiếm này sẽ lẳng lặng nằm trong động phủ, chờ đợi một thời khắc nào đó sau này, chờ một người có duyên chính thức phù hợp với nó.
Trên mặt La Thiên hiện lên một tia không cam lòng.