Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 186 - Chương 186: Hồng Liên Kiếm Quang Thời Đại Viễn Cổ

Chương 186: Hồng Liên Kiếm Quang thời đại viễn cổ Chương 186: Hồng Liên Kiếm Quang thời đại viễn cổ

Trong thư phòng.

La Thiên không cam lòng, cũng không vứt bỏ.

Hắn không hoàn toàn tin tưởng cái gọi là có duyên và vô duyên.

Thử nghĩ mà xem, giả như La Thiên có thực lực của Võ giả Thiên cấp, thậm chí là Võ Tôn. Hồng Liên Kiếm chỉ là một kiện vũ khí, khó có thể phản kháng được, sẽ rơi vào tay cường giả gặp nó.

- Thiên Thư, có phương pháp nào mưu lợi, lách qua được quy tắc hạn định của kiếm này hay không?

La Thiên hỏi.

- Thiên Thư chi lực chưa đủ.

Thiên Thư ảm đạm trả lời.

Tuy rằng Tạo Hóa Thiên thư có thể suy diễn được vạn vật, được xưng là không chỗ nào không hiểu, nhưng cần phải trả một cái giá đủ lớn.

La Thiên đành phải mang đống chiến lợi phẩm thu được từ chỗ Đông Môn Lâm, một đống lớn trân tài và Linh Nguyên tệ đều bị ném vào, tiêu hao.

Tức thì, trên Thiên Thư tràn ngập một hai trăm trang lực lượng, đã đủ để suy diễn.

Không bao lâu sau một trăm mấy mươi trang lực lượng đã bị tiêu hao không còn.

Thiên Thư cung cấp hai phương án có thể làm được, tuy rằng không chắc chắn có thể thành công trăm phần trăm, thế nhưng ít ra cũng có bốn năm thành cơ hội.

Thứ nhất phương án, lừa gạt và lừa bịp.

La Thiên mượn Hồng Liên quả, mô phỏng khí tức công pháp giả dối phù hợp với truyền thừa của Hồng Liên Võ Tôn, phối hợp với da lông kiếm ý mà bản thân hắn lĩnh ngộ ra, như vậy sẽ có cơ hội gạt được Hồng Liên Kiếm.

Dù sao, Hồng Liên Kiếm chỉ là một kiện vũ khí, dù là có Linh tính, thế nhưng lại không có trí tuệ chính thức.

Phương án thứ hai, hợp ý, hứa hẹn với nó.

- Vậy thì chọn phương án thứ hai đi.

La Thiên lập tức loại bỏ phương án thứ nhất.

Có thể không lừa gạt là tốt nhất.

La Thiên không thích gạt người, cho dù là đối với một kiện vũ khí cũng thế.

- Hồng Liên Kiếm.

Tay La Thiên cầm chuôi kiếm, Linh thức rót vào trong đó, thông qua Thông Linh bí thuật mà truyền đạt ý nghĩ của mình.

Lúc trước La Thiên đã dùng Thông Linh bí thuật, câu thông với Thụy Thú, đạt thành hứa hẹn.

- Nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta, La mỗ hứa hẹn, sau này sẽ tăng phẩm chất của ngươi lên.

La Thiên chậm rãi nói.

Tranh ô...ô...n...g!

Hồng Liên Kiếm lập tức rung động mãnh liệt, có vài tia kiếm khí giống như rặng mây đỏ nhảy lên, có mấy phần tung tăng.

Hiển nhiên cái hứa hẹn này của La Thiên khiến nó hết sức động tâm.

Truy cứu về nguyên nhân, Hồng Liên Kiếm là vũ khí mà Hồng Liên Võ Tôn sử dụng ở giữa giai đoạn nhân sinh.

Khi vị Võ Tôn này đạt tới đỉnh phong trong nhân sinh, tay đã có được Thần Binh càng mạnh hơn nữa, từ đó về sau rất ít khi dùng nó, thậm chí là đặt ở thư phòng quanh năm.

Kết quả là trong lòng Hồng Liên Kiếm sinh ra một tia chấp niệm, muốn cho mình trở nên càng mạnh hơn nữa, đi theo chủ nhân cùng nhau chinh chiến.

Hứa hẹn của La Thiên rất phù hợp với chấp niệm của Hồng Liên Kiếm.

Nhưng mà, sau khi Hồng Liên Kiếm rung động mãnh liệt và tung tăng trong ngắn ngủi lại trở về như cũ.

- Hứa hẹn thứ hai.

La Thiên không quá gấp gáp, trên mặt hiện lên nụ cười, nói:

- Tương lai ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm chủ nhân mới phù hợp với truyền thừa y bát của Hồng Liên Võ Tôn. Chuyện này so với ngươi cứ ở trong một động phủ, bí cảnh thế này, xác xuất thành công sẽ cao hơn gấp trăm ngàn lần.

Lời vừa nói ra.

Tranh PHANH...!

Tay cầm chuôi Hồng Liên Kiếm của La Thiên đột nhiên rút ra dài nửa xích.

Trong chốc lát một đạo kiếm quang sán lạn như rặng mây đỏ chiếu rọi toàn bộ thư phòng, cũng chiếu lên trên khuôn mặt của La Thiên.

Trong lòng La Thiên phấn chấn, đại hỉ không thôi.

Hứa hẹn thứ nhất phù hợp với chấp niệm của Hồng Liên Kiếm.

Nhưng cái này còn xa không đủ.

Hồng Liên Kiếm còn có sứ mạng mà Hồng Liên Võ Tôn để lại, đó chính là tìm được truyền nhân thích hợp.

Ở trong lòng Hồng Liên Kiếm, sứ mạng mà chủ nhân để lại luôn được đặt ở vị thứ nhất.

Bởi vậy khi La Thiên đưa ra hứa hẹn thứ hai đã lập tức nhận được sự ủng hộ lớn nhất của Hồng Liên Kiếm.

Giờ khắc này La Thiên đã rút Hồng Liên Kiếm ra được nửa xích, được coi như là thành công một nửa.

Đối với đám người Trịnh Uy mà nói, chuyện này không thể tưởng tượng được.

Chẳng qua cánh tay cầm kiếm của La Thiên đã cảm nhận được một tia lực cản cuối cùng, không thể hoàn toàn rút Hồng Liên Kiếm ra được.

Hai cái hứa hẹn, hiển nhiên đã đả động được Hồng Liên Kiếm.

Nhưng hứa hẹn cuối cùng chỉ là hứa hẹn.

Hồng Liên Kiếm vẫn còn một tia băn khoăn cuối cùng.

Ánh mắt La Thiên lóe lên, chỉ cần đột phá được một điểm cuối cùng là có thể được Hồng Liên Kiếm hoàn toàn tán thành.

Ngay tại đó, trong một căn phòng cách đó hơn mười thước.

- Trịnh công tử! Đã tìm được Tu luyện thất của Hồng Liên Võ Tôn rồi.

Nam tử gầy gò kinh hô lên một tiếng.

Hắn đang ở trong một gian tĩnh thất lịch sự tao nhã.

Trong phòng, ở giữa có đặt một cái bồ đoàn hình dáng như hoa sen, lớn bằng một cái giường lớn phổ thông.

- Đây là Băng Tâm bồ đoàn trong truyền thuyết!

Nam tử gầy gò trợn tròn mắt, hắn đã nhận ra được cái bồ đoàn này.

Băng Tâm bồ đoàn bắt đầu thịnh hành từ thời đại thượng cổ, dùng tài bảo trân quý như Băng Tằm Ti vạn năm và Huyền Băng Tuyết Liên để chế tạo ra bồ đoàn tu luyện.

Bồ đoàn này có hiệu quả tĩnh tâm kỳ diệu, có thể gia tăng tốc độ tu luyện và tốc độ cảm ngộ tạm thời.

Bình thường chỉ có Võ giả Thiên giai trở lên mới có thể được dùng Băng Tâm bồ đoàn.

- Cái bồ đoàn này có thể di chuyển!

Nam tử gầy gò đưa tay thử một lần, trong lòng phấn chấn không thôi.

Tuy rằng giá trị của Hồng Liên Kiếm cao hơn, thế nhưng bọn họ lại không có cách nào thu được nó.

Mà cái Băng Tâm bồ đoàn này rõ ràng có thể thu đi được.

Đúng lúc này.

Vèo sưu!

Một đạo bóng hình xinh đẹp màu trắng nhẹ nhàng nhảy vào Tu luyện thất của Võ Tôn.

- Hạ... Hạ Băng Nguyệt!

Nam tử gầy gò nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.

Đôi mắt sáng như sao của Hạ Băng Nguyệt khẽ chuyển, rơi lên bên trên Băng Tâm bồ đoàn, đưa tay trực tiếp lấy nó đi.

Băng Tâm bồ đoàn có hiệu quả tĩnh tâm, tăng tốc độ tu luyện và cảm ngộ đối với người khác, đối với nàng mà nói, nó còn có ích lợi lớn hơn nhiều.

- Đừng mơ!

Nam tử gầy gò quát lên một tiếng chói tai, cái xương cung trong tay bắn ra một mảnh cung ảnh trắng toát, cố gắng ngăn cản Hạ Băng Nguyệt.

Hắn là tồn tại thứ ba Nhân bảng Khâu Việt quốc, chỉ cần hơi kiềm chế Hạ Băng Nguyệt một chút, chờ đám người Trịnh Uy, Đông Môn Lâm chạy đến thì bọn hắn có thể dễ dàng bắt nàng a lại.

PHANG... SƯU...U...U!

Hạ Băng Nguyệt chém ra một đạo kiếm qunag rực rỡ sáng trắng như tuyết, có một loại hàm ý trên đỉnh núi tuyết, uy lực hơn xa lúc còn ở thịnh hội Võ phủ.

Oành! Phốc xuy!

Nam tử gầy gò kêu thảm một tiếng, bị một kiếm chém cho bay ngược về phía sau.

Một vết kiếm từ trên cao chém xuống, hầu như muốn phanh ngực của hắn ra ngoài.

- Nàng ta... không ngờ lại mạnh mẽ như vậy.

Vẻ mặt của nam tử gầy gò đắng chát, ngã vào trong vũng máu, khí tức ảm đạm.

Lúc hắn ngã xuống đất, trong lòng bàn tay mở rộng ra, để lộ ra một con trùng mập màu xanh lá, trong miệng có chứa một mảnh vải màu trắng.

- Mảnh vải màu trắng này?

Khuôn mặt của Hạ Băng Nguyệt biến sắc, mảnh vải màu trắng ở trong miệng con trùng này là thứ ở trên bộ váy màu trắng nàng mặc lúc trước, có khí tức cơ thể của nàng.

Chẳng lẽ nói, mình truy tung đến đây đã bị người của Khâu Việt quốc biết rõ từ lâu hay sao?

- Ha ha ha...! Tiểu mỹ nhân, ngươi mắc câu rồi!

Trịnh Uy cười dài một tiếng, người hóa thành một đạo thân ảnh như đại bàng đi đến.

Trong tay của hắn còn đang nắm một khối lụa mỏng màu trắng, đặt ở chóp mũi say mê, nghiền ngẫm ngửi một cái.

Khối lụa mỏng này là thứ hắn giật xuống từ trên ngực của Hạ Băng Nguyệt lúc hai người chiến đấu trong Huyền Linh điện.

Trịnh Uy thông qua thủ đoạn truy tung của nam tử gầy gò, cố gắng tìm cơ hội, bắt Hạ Băng Nguyệt lại.

Trước đó bọn họ chia nhau tìm kiếm chính là muốn dẫn Hạ Băng Nguyệt mắc câu.

Sưu sưu!

Hạ Băng Nguyệt thi triển Khinh Thân Thuật, định thoát khỏi chốn thị phi này.

- Khanh khách! Tiểu mỹ nữ chạy đi đâu?

Một vị nữ tử mặc áo trắng vũ mị hiện thân ở một chỗ khác, ngăn cản đường đi của Hạ Băng Nguyệt.

Phi Long Trảo!

Một đạo kim văn nổi bật sắc bén giống như móng vuốt giao long vẽ ra một mảnh quang ngấn cực lớn, đánh về phía Hạ Băng Nguyệt.

Uy lực của một trảo này vượt xa Đông Môn Lâm đệ nhất Nhân bảng Khâu Việt quốc.

Vù vù Xoạt!

Ống tay áo trắng như tuyết của Hạ Băng Nguyệt lật qua lật lại, ở trong đôi mắt sáng như sao có hình ảnh kiếm quang hiện lên.

Tranh SƯU...U...U!

Hạ Băng Nguyệt chém ra một đạo kiếm quang xinh đẹp lạnh lẽo, dẫn động linh khí thiên địa xung quanh cộng minh, còn có một cỗ kiếm thế lạnh lẽo giống như sông băng vọt tới.

Oành! Phốc xuy!

Đạo kiếm quang kia mạnh mẽ chém vỡ trảo ấn màu vàng sắc bén của Trịnh Uy, uy lực còn lại không tiêu tan mà nổ tung ở quanh thân Trịnh Uy.

- Nữ tử này! So sánh với lần trước còn mạnh hơn nhiều!

Bình Luận (0)
Comment