Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 187 - Chương 187: Cường Đại Áp Bách (I)

Chương 187: Cường đại áp bách (I) Chương 187: Cường đại áp bách (I)

Thân thể Trịnh Uy nhanh chóng thối lui, trên bề mặt làn da có một tầng ánh sáng màu nâu đậm hiện lên, tăng cường lực phòng ngự của nàng.

SƯU...U...U xùy xùy!

Kiếm quang xinh đẹp giống như tia chớp, lạnh lẽo không ngừng bắn ra, tới gần đám người Trịnh Uy.

Trịnh Uy tức thì rơi vào trong hoàn cảnh xấu, không chỉ thúc giục võ mạch phòng ngự mà một kiện bảo giáp phòng ngự ở bên trong áo bào cũng có một mảnh ánh sáng màu vàng bắn ra, ngăn cản một bộ phận thế công.

Phải biết rằng lần trước La Thiên và Hạ Băng Nguyệt liên thủ mới có thể làm cho Trịnh Uy phải phát động ra thủ đoạn phòng ngự như thế.

- Đi!

Nữ tử mặc áo trắng vung tay áo lên, một mảnh ánh sáng màu hồng từ phía sau tới gần Hạ Băng Nguyệt.

Hạ Băng Nguyệt vô thức muốn tránh.

Phi Long Tại Thiên!

Trịnh Uy kinh sợ quát lên một tiếng, Kim văn trên người lóe lên, giống như một đầu cự long bay nhào về phía Hạ Băng Nguyệt.

Vào lúc mấu chốt Trịnh Uy lấy ra sát chiêu cường đại, làm cho Hạ Băng Nguyệt phải vung kiếm ngăn cản.

SƯU...U...U xùy xùy!

Hạ Băng Nguyệt xuất ra kiếm quang, đánh lui Trịnh Uy, sau đó lại chém vỡ ánh sáng màu hồng bắn tới.

Dị biến xảy ra.

Phốc oanh!

Đám ánh sáng màu hồng kia nổ tung ra, hóa thành một mảnh sương mù màu hồng, hoàn toàn bao phủ Hạ Băng Nguyệt.

- Cái này...

Dung nhan xinh đẹp của Hạ Băng Nguyệt biến sắc, thân thể mềm mại nhoáng một cái, như muốn nhũn ra.

Nàng cố gắng vận chuyển chân khí, xua tán khí tức màu hồng xâm nhập vào trong cơ thể của mình.

Kết quả, gân cốt toàn thân nàng ngày càng trở nên mềm yếu, hoàn toàn không có một chút sức lực nào cả.

- Khanh khách! Trúng Đào phấn túy tiên hương của ta, càng thúc giục chân khí thì nó lại phát tác càng nhanh.

Nữ tử mặc áo trắng nở nụ cười vũ mị.

Bịch!

Thân thể thần tiên của Hạ Băng Nguyệt lung lay như sắp đổ, cuối cùng ngã xuống đất, tay dùng kiếm miễn cưỡng chống đỡ thân thể.

- Khà khà! Làm tốt lắm!

Trịnh Uy phi thân tới, dễ dàng bắt giữ Hạ Băng Nguyệt, sau đó lại phong ấn tu vi của nàng.

- Khanh khách! Trịnh công tử nên hưởng dụng cho tốt, dù là tiên nữ trúng Đào phấn túy tiên hương thì cũng sẽ biến thành dâm nữ.

Nữ tử mặc áo trắng lại cười nói.

- Ha ha ha...! Vị băng tiên nữ này, quả thật là làm cho người ta hưng phấn mà.

Trịnh Uy ôm ngang người Hạ Băng Nguyệt, sau đó đi vào Tu luyện thất.

Toàn thân Hạ Băng Nguyệt trở nên mềm yếu, một cỗ cảm giác không hiểu vọt tới, làm cho thân thể thần tiên băng cơ ngọc cốt của nàng trở nên run rẩy, đỏ hồng.

Trong Tu luyện thất.

Trịnh Uy mang Băng Tâm bồ đoàn kia tới, sau đó lại ném Hạ Băng Nguyệt lên phía trên.

Trong nháy mắt, trên Băng Tâm bồ đoàn có một tia mát lạnh tràn vào trong người Hạ Băng Nguyệt.

Cho dù thân thể của nàng bị lực lượng kia tác quái, thế nhưng linh đài vẫn rất tỉnh táo.

- Rất tốt! Bổn công tử muốn cho ngươi duy trì sự tỉnh táo, tư duy rõ ràng để hưởng thụ cảm giác bị chinh phục.

Trịnh Uy nhe răng cười, nước miếng chảy ròng, đưa tay tới bộ váy trắng như tuyết của Hạ Băng Nguyệt.

Một cỗ thân thể như ngọc dần dần xuất hiện ở trước mắt hắn.

...

Cùng một lúc.

Trong thư phòng cách đó năm mươi thước.

- Hồng Liên Kiếm, ngươi có thể cảm nhận được cỗ khí tức này không?

- Không sai! Đây là khí tức của Yêu Đế cốt. Có thứ này tương trợ, ta có thể làm cho phẩm chất của ngươi tăng lên một mảng lớn.

La Thiên hơi cởi bỏ phong ấn của Thiên Thư, lại phóng thích ra một luồng khí tức của Yêu Đế cốt.

PHANG...!

Thân kiếm màu đỏ nhạt kia được rút ra hai phần ba.

Ngay sau đó La Thiên lại cố ý phóng thích một tia khí tức Thần mạch, ngạo nghễ nói:

- Đây là tư chất Thần mạch còn cường đại hơn so với chủ nhân Hồng Liên Võ Tôn của ngươi.

- Thành tựu tương lai của ta, thậm chí sẽ siêu việt chủ nhân của ngươi, ngươi còn lo lắng lời hứa của ta không thể thực hiện được nữa không?

Tranh! PHANG... SƯU...U...U!

Hồng Liên Kiếm hoàn toàn được rút ra!

Tiếng kiếm minh to rõ, réo rắt vang vọng trong toàn bộ động phủ!

SƯU...U...U oanh ——

Một đạo kiếm quang màu đỏ như tới từ viễn cổ phá tan thư phòng, mang theo xu thế mạnh mẽ bắn thẳng lên trên trời!

...

Hồng Liên động phủ, trong Tu luyện thất.

Trịnh Uy nhe răng cười, trên mặt hiện lên vẻ tham lam, hưng phấn, cuồng hỉ, đủ loại cảm xúc.

Dường như đang đối mặt với một kiện báu vật nghệ thuật vậy.

Hắn mở áo ngoài trên bộ váy trắng như tuyết của Hạ Băng Nguyệt, để lộ ra thân thể thần tiên, trắng như ngọc của nàng.

Hạ Băng Nguyệt cảm thấy hổ thẹn, thế nhưng toàn thân lại mềm yếu vô lực, trên da thịt trắng như tuyết nổi lên một tia hồng nhạt, có cảm giác như không có cách nào tự kiềm chế được cảm giác khô nóng kia.

Hết lần này tới lần khác nàng lại nằm ở trên Băng Tâm trên bồ đoàn, vẫn duy trì được tư duy thanh tịnh tỉnh táo.

- Khà khà! Hưởng dụng tiên nữ như thế, cho dù giảm thọ mười năm cũng có giá trị.

Trịnh Uy liếm liếm môi, trên mặt hiện lên vẻ si mê.

Điểm càng hay chính là Hạ Băng Nguyệt lại là người có hi vọng được Hồng Liên Kiếm tán thành.

Chinh phục nàng ta là có cơ hội đạt được thanh Hồng Liên Kiếm cương quyết bướng bỉnh kia.

Thật sự là một lần hành động trúng nhiều mục đích nha!

Trịnh Uy duỗi một tay ra, định cởi bỏ áo ngực của Hạ Băng Nguyệt, tay nắm đôi nhũ phong mềm mại, kiêu ngạo của nàng.

Đúng lúc này một tiếng kiếm minh réo rắt to rõ vang lên bên tai hắn.

Hả?

Khóe mắt Trịnh Uy liếc qua, nhìn thấy bên ngoài tràn ngập ánh sáng màu đỏ rực rỡ.

Cách nhau rất xa, thế nhưng lại có một cỗ khí tức nóng bỏng đập vào mặt.

Ngay sau đó toàn bộ Hồng Liên động phủ mơ hồ chấn động, nham thạch nóng chảy dưới lòng đất không ngừng cuồn cuộn.

Mà nhiệt độ ở trong động phủ cũng tăng vọt lên một đoạn.

- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Hồng Liên Kiếm xuất hiện biến cố gì đó hay sao?

Trịnh Uy chấn động.

- Mau tới đó nhìn xem!

Trịnh Uy nói với nữ tử mặc áo trắng trước mặt.

Hắn chỉnh lý y phục, ánh mắt lưu luyến rời khỏi cơ thể thần tiên của Hạ Băng Nguyệt.

- Không phải trong thư phòng còn có Đông Môn Lâm hay sao? Chẳng lẽ...

Nữ tử mặc áo trắng kinh hô một tiếng.

Sưu!

Nàng hóa thành một đạo tàn ảnh màu hồng, nhanh chóng chạy về phía thư phòng.

Giờ phút này ánh sáng màu đỏ rực rỡ tràn ngập trong thư phòng, đang ảm đạm rút đi giống như thủy triều.

- Đông Môn Lâm? Là ngươi sao?

Nữ tử mặc áo trắng kêu gọi.

Nàng hoài nghi là Đông Môn Lâm rút Hồng Liên Kiếm, đã chạm vào cấm kỵ nào đó.

Bởi vì không có bất kỳ động tĩnh và dấu vết đánh nhau nào cả cho nên nàng không nghĩ tới có người có thể vô thanh vô tức giải quyết được Đông Môn Lâm.

Coi như là Trịnh Uy, muốn đánh bại Đông Môn Lâm thì cũng cần phải trải qua một phen chiến đấu.

Trong thư phòng, ánh sáng sáng lạn như rặng mây đỏ kia hoàn toàn thu lại, một thanh bảo kiếm trong suốt có hoa văn hoa sen hiện lên, tràn ngập vẻ lộng lẫy và sát phạt chi khí.

Giờ khắc này La Thiênđã hoàn toàn rút ra Hồng Liên Kiếm, thể hiện ra sự mạnh mẽ của binh khí Hồng Liên Võ Tôn thời đại viễn cổ.

- Hồng Liên Kiếm, ta sẽ hoàn thành lời hứa của ta với ngươi.

Sắc mặt La Thiên chân thành tha thiết, nỉ non nói.

Hắn hứa hẹn ngày sau sẽ tăng phẩm chất của Hồng Liên Kiếm lên, cũng hỗ trợ tìm kiếm truyền nhân phù hợp với y bát của Hồng Liên Võ Tôn.

Đây là một cái hứa hẹn khá là xa xôi.

Tổng thể mà nói, nhất định La Thiên sẽ hoàn thành chuyện này.

Bởi vì đợi đến ngày hoàn thành hứa hẹn thì rất có thể hắn đã trưởng thành đến cấp độ không cần dựa vào Hồng Liên Kiếm nữa rồi.

Lúc này La Thiên nghe được tiếng kêu của nữ tử mặc áo trắng ở bên ngoài.

PHANG...!

Hồng Liên Kiếm trở vào bao, được thu vào trong không gian Giới chỉ.

Dùng tu vi nội tình trước mắt của La Thiên, một khi thúc giục thần binh như Hồng Liên Kiếm sẽ phải tiêu hao vô cùng lớn.

Nhưng kiếm này được coi là đòn sát thủ của hắn, cũng không phải là thủ đoạn thông thường.

- La... Thiên?

Nữ tử mặc áo trắng đi đến nơi, con mắt vũ mị nheo lại, lập tức nhìn thấy thiếu niên làm cho nàng có ấn tượng rất sâu đang ở trong thư phòng.

Sở dĩ có ấn tượng rất sâu là bởi vì trận chiến ở trên tháp cao đó, nàng đi tới đỉnh tháp tìm La Thiên chiến đâu, kết quả lại trượt bị chân một cách khó hiểu.

Trận chiến ấy, chân của nàng bị thương, hai ngày gần đây mới khỏi hẳn.

Nữ tử mặc áo trắng cũng từng hoài nghi, mình đã bị con quạ đen kia nguyền rủa.

- Đông Môn Lâm đâu rồi?

Bình Luận (0)
Comment