Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 193 - Chương 193: Bảo Thể Sơ Thành, Sư Môn Cường Đại

Chương 193: Bảo thể sơ thành, sư môn cường đại Chương 193: Bảo thể sơ thành, sư môn cường đại

Thiên Lô bảo thể chính là thứ do một vị đại năng Viễn cổ khai sáng ra, uy lực gần bằng công pháp Thiên cấp.

Công pháp Luyện thể này lấy thiên địa vạn vật làm lò luyện, coi thân thể như thần binh bảo khí, lại lấy băng hỏa chi lực rèn luyện, tu thành bảo thể vô thượng.

Trên lý luận Thiên Lô bảo thể có chín tầng, có khả năng tu luyện tới cấp độ trên cả Thiên Trì cảnh.

Nhưng mà, vị đại năng viễn cổ kia chỉ khai sáng ra ba tầng trước của công pháp, tương ứng với Linh Hải cảnh, bộ phận kế tiếp còn chưa hoàn thành được.

- Ba tầng trước đã đủ để ta tu luyện một đoạn thời gian rất dài rồi.

La Thiên nở một nụ cười, không quá nóng lòng hoàn thiện môn công pháp này.

Thiên Lô bảo thể tầng thứ ba, ít nhất cũng tương ứng với cấp độ Linh Hải cảnh cửu trọng, chiến lực lại còn mạnh bình thường.

Về phần tăng môn công pháp này lên?

Không phải là La Thiên không nghĩ tới, chỉ là chuyện này quá là khó khăn mà thôi.

Hầu như tương đương với công pháp Thiên cấp mà còn muốn tăng lên? Khi đó tiêu hao của Thiên Thư sẽ là con số thiên văn a.

Thiên Lô bảo thể có cấp độ rất cao, chỉ bằng vào một lượng lớn công pháp Luyện thể Linh cấp thượng phẩm, thậm chí là Địa cấp trở lên thì mới có thể hạ thấp tiêu hao khi suy diễn lên trên diện rộng.

Công pháp Luyện thể quá thưa thớt, công pháp Luyện thể Linh cấp trong thánh phủ cũng không có hai môn chứ đừng nói là Địa cấp trở lên.

Toàn bộ Thương Vân quốc này cũng khó mà có được công pháp có thể sánh vai với Thiên Lô bảo thể.

Trong phòng, La Thiên vận chuyển chân khí, dùng pháp môn rèn luyện của Thiên Lô bảo thể để rèn luyện mỗi một tấc cơ bắp trên cơ thể.

Một tia cảm giác thiêu đốt lan tràn ở trên người La Thiên.

Bỗng nhiên!

Một tia khí tức quen thuộc từ chỗ sâu trong cơ thể của hắn phát tán ra.

- Lực lượng còn lại của Long Lân diệp!

Sắc mặt La Thiên có chút cổ quái, lập tức hấp thu cỗ lực lượng này, tăng tốc rèn luyện cơ thể.

Hoá ra, ban đầu La Thiên phục dụng hai gốc Long Lân diệp, bởi vì không có công pháp Luyện thể cho nên không thể hoàn toàn hấp thu được hết.

Mà bản thân Long Lân diệp còn có tác dụng làm nguyên dương lớn mạnh.

Bởi vậy, ngày đó La Thiên vừa mới tiếp xúc với Hạ Băng Nguyệt đã xảy ra loại chuyện đó.

Nửa ngày sau.

La Thiên thông qua công pháp Luyện thể, hoàn toàn hấp thu được hết lực lượng còn lại của Long Lân diệp.

Còn có một chút bất ngờ chính là.

Thiên Lô bảo thể của La Thiên đã thành công bước vào bậc cửa.

Sưu sưu sưu!

Lúc La Thiên tu luyện, bên ngoài thân thể có khí văn màu xanh ngọc lóe lên.

Cái khí văn màu xanh bắn ra tia lửa, chạy trên thân của La Thiên, không ngừng rèn luyện khí lực của hắn.

Tiến độ nhanh như vậy.

Ngoại trừ căn cốt tư chất cực hạn của La Thiên ra còn là do khí lực của bản thân hắn đã được Long Lân diệp tăng lên, lực lượng thân thể có thể so với Linh Hải cảnh nhất trọng.

Giờ phút này, hắn vừa tu luyện một cái chính là nước chảy thành sông.

Hai ngày sau.

La Thiên phục dụng một gốc Long Lân diệp.

Vù vù oanh!

Một cỗ khí tức nóng bỏng rực cháy giống như là núi lửa đang bạo phát ở trong cơ thể. La Thiên

Cảm giác quặn đau và sóng nhiệt giống như dòng điện quen thuộc lan tràn khắp toàn thân hắn.

La Thiên lập tức thúc giục Thiên Lô bảo thể, toàn thân như rơi vào trong lò luyện, rèn luyện khí lực của chính mình.

Khi hoàn toàn hấp thu hết dược lực.

La Thiên đã luyện thành tầng thứ nhất của Thiên Lô bảo thể.

Ô...ô...n...g Xoạt!

La Thiên thúc giục pháp môn, bên ngoài thân thể có một tầng ánh sáng màu xanh hiện ra, cơ bắp toàn thân có chút bành trướng, trên người toả ra một cỗ lực lượng khí huyết áp bách khiếp người.

Phanh!

La Thiên đánh ra một quyền, ánh sáng màu xanh ngọc quanh quẩn, lập tức có một tiếng nổ vang nặng nề truyền đến.

Uy áp của quyền thế kia đủ để làm cho Linh Hải cảnh nhất nhị trọng kinh sợ thối lui, dù là ba thứ hạng đầu trên Nhân bảng cũng phải né tránh.

- Khà khà! Chỉ bằng vào lực lượng thân thể cũng đã gần bằng đệ nhất Nhân bảng rồi.

La Thiên không khỏi đại hỉ.

Sau đó hắn lấy ra Phong Tuyết kiếm, nhẹ nhàng cắt một cái lên trên thân thể đang được ánh sáng màu xanh ngọc bao phủ.

Đinh sưu!

Thanh âm giòn vang giống như sắt chạm vào ngọc truyền đến, bên ngoài thân thể của hắn chỉ có một chút ngấn trắng mà thôi.

- Lực phòng ngự thật mạnh, Linh Hải cảnh nhị trọng cũng không phá được hàng phòng ngự nhục thể của ta.

La Thiên kinh hãi không thôi.

Hắn chỉ mới sơ bộ luyện thành tầng thứ nhất mà đã có lực lượng và sức phòng ngự như vậy.

Nếu như lại thêm Quy Nguyên chân công, vũ kỹ và chân ý, như vậy sức chiến đấu của hắn, hắn cũng không có cách nào tưởng tượng ra được.

Nghiễm nhiên, lúc này thực lực của La Thiên đã vượt xa cấp độ đệ nhất Nhân bảng, đuổi theo đạo sư phổ thông của thánh phủ.

Lại củng cố nửa ngày.

Lâm Đông Phong truyền đến tin tức, cuối cùng cũng phải đi gặp mặt vị sư tổ kia.

Cả nhà Lâm Đông Xuyên cung tiễn hai người La Thiên rời đi.

- La đại ca! Về sau nên tới Vương đô làm khách nhiều hơn a.

Đôi mắt thanh thuần tươi đẹp của Lâm Sảnh Hàm có một tia hơi nước mông lung nổi lên, có chút lưu luyến không rời.

Ở trong tay của nàng có cầm tuần san Nhân bảng mới nhất.

Điểm kinh người là cái tên La Thiên xuất hiện ở đầu bảng, cùng đặt song song với Hạ Băng Nguyệt ở vị trí đệ nhất Nhân bảng.

Ở bên trên trang nhân vật phong vân, có miêu tả và ghi lại chiến tích huy hoàng của La Thiên ở trong bí viên Hoàng thất.

La Thiên cũng không biết, tuần san Nhân bảng này đã làm cho giới Võ đạo Thương Vân quốc chấn động, nhất là đám người thế hệ trẻ tuổi.

Một thiếu niên bình dân, trong mấy tháng ngắn ngủn, từ vị trí cuối cùng Nhân bảng đi tới vị trí thứ nhất Nhân bảng. Tốc độ quật khởi giống như sao chổi, có thể nói là kỳ tích.

...

Nửa ngày sau.

Ở vùng phía Nam Thương Vân Vương đô, tại một ngọn núi bình thường không có gì lạ.

La Thiên và Lâm Đông Phong đi tới.

- Lâm Đạo sư, rốt cuộc sư tổ là nhân vật phương nào vậy?

La Thiên tò mò hỏi.

Ngọn núi trước mắt này không hề cao.

Thuật quan khí của La Thiên lại bắt được một tia Linh khí Long mạch mơ hồ.

- Ha ha, sư tổ của ngươi có danh hào là Tiềm Long cư sĩ , cho dù thanh danh không hiện ra trước mắt thế nhân, thế nhưng coi như là quốc quân thì cũng phải cung kính có lễ với hắn.

Lâm Đông Phong cười nói.

La Thiên không khỏi giật mình, người có thể làm cho quốc quân cung kính, cấp bậc này cũng quá cao nha?

- Chẳng lẽ, sư tổ là đại năng Địa Nguyên cảnh hay sao?

La Thiên vô thức nói.

- Không sai! Sư tổ của ngươi là cường giả Địa Nguyên cảnh duy nhất và chính thức bên ngoài Thương Vân quốc.

Vẻ mặt Lâm Đông Phong rất là sùng kính.

- Địa Nguyên cảnh! Cường giả Địa cấp!

La Thiên bắt đầu nghiêm túc, hít thở dồn dập.

Hắn không ngờ tới được lần này mình lại đi gặp đại nhân vật như thế.

Hít sâu một hơi.

La Thiên đi theo Lâm Đông Phong lên núi, bước đi về phía đỉnh núi.

- Ồ? Đây không phải là Lâm sư huynh hay sao? Nhiều năm không lộ diện, cuối cùng lần này cũng chịu tham gia đại thọ một trăm năm mươi tuổi của sư tổ a?

Giữa sườn núi truyền tới một đạo thanh âm trêu chọc.

Mà chủ nhân của thanh âm này là một vị trung niên, bên cạnh hắn là một vị thiếu niên đeo đại đao.

- Hừ! Hóa ra là Miêu Giang sư đệ.

Vẻ mặt Lâm Đông Phong trầm xuống.

Ba mươi năm trước.

Hắn là môn hạ, đệ tử kiệt xuất nhất của Tiềm Long cư sĩ, rất được sư tôn yêu thích.

Vị Miêu sư đệ này muốn thay thế địa vị của hắn, nhiều lần khiêu chiến thế nhưng vẫn không thành.

Về sau.

Lâm Đông Phong bị cường địch đả thương tới căn cơ, tu vi lui bước.

Không ngờ vị sư đệ đồng môn Miêu Giang này lại bỏ đá xuống giếng, cướp đi người đã từng là nữ nhân của hắn, đùa bỡn xong rồi lập tức vô tình từ bỏ.

- Miêu Phong, còn không mau bái kiến Lâm sư bá.

Trung niên kia cười cười, nói với thanh niên đeo đại đao ở bên cạnh.

- Bái kiến Lâm sư bá.

Thanh niên hông đeo đại đao khẽ hành lễ, nhưng không chút kính ý nào cả.

Trên người hắn có một cỗ ngạo khí, ánh mắt khinh bỉ dò xét La Thiên và Lâm Đông Phong, dường như đang nhìn hai tên nông dân vậy.

- Miêu Phong là con út của ta, gần đây mới đột phá Linh Hải cảnh tam trọng.

Trung niên tên là Miêu Giang kia hơi có vẻ tự hào nói.

Chợt.

Hắn ném ánh mắt nghiền ngẫm về phía La Thiên.

- Lâm sư huynh, đây là đệ tử của ngươi sao? Nửa bước Linh Hải? Cũng không coi là quá yếu nha.

Nhìn như là đang khen ngợi.

Nhưng so sánh với nhi tử của Miêu Phong hắn, tu vi Linh Hải cảnh tam trọng quả thực cao hơn một đoạn rất cao.

Bình Luận (0)
Comment