- Không đến ba mươi tuổi, tấn chức Linh Hải cảnh tam trọng, cũng tạm được a.
Lâm Đông Phong cũng trào phúng lại, không chút lưu tình.
La Thiên mới mười lăm mười sáu tuổi mà đã có tu vi nửa bước Linh Hải, Linh Hải cảnh là chuyện ván đã đóng thuyền.
Tiềm lực mà hắn biểu hiện ra hơn xa thanh niên Miêu Phong đeo đao kia.
Nghe vậy sắc mặt Miêu Phong rất là khó coi, cũng không dám phát tác với vị sư bá Lâm Đông Phong này.
- Tiểu tử ngươi tên gì? Nhìn thấy sư huynh mà không hành lễ, không ai dạy dỗ ngươi sao?
Miêu Phong hừ lạnh, chuyển mũi nhọn về phía La Thiên.
Ngụ ý là trưởng bối như Lâm Đông Phong không biết dạy bảo.
- Ngươi, không có tư cách biết tên của ta.
La Thiên lạnh nhạt nói.
Đối với phụ tử kỳ quái này, hắn có chút chán ghét cho nên cũng chẳng muốn để ý tới bọn họ.
Ồ!
Hai phụ tử Miêu Giang không khỏi giật mình.
Tên đệ tử mà Lâm Đông Phong thu này, đúng là đủ cuồng vọng!
- Hay cho tiểu tử nhà ngươi lại dám vô lễ ở trước mắt sư tổ! Để Miêu mỗ giáo huấn ngươi một chút thay sư tổ vậy.
Hàn ý trong mắt Miêu Phong lóe lên.
Vù vù phanh!
Thân thể Miêu Phong để lại một đám tàn ảnh, vỗ một chưởng vào mặt của La Thiên.
Hắn muốn bạt cho La Thiên một bạt tai, giáo huấn tên sư đệ kiêu ngạo vô lễ này.
Tốc độ xuất thủ của Miêu Phong, Linh Hải cảnh nhất trọng khó có thể phản ứng kịp được.
Không tốt!
Lâm Đông Phong biến sắc, muốn ra tay bảo vệ.
- Ài! Luận bàn giữa vãn bối với nhau, người làm trưởng bối như chúng ta tốt nhất không nên nhúng tay vào.
Thân thể trung niên Miêu Giang kia nhoáng một cái, ngăn cản Lâm Đông Phong.
Từ sau khi tu vi của Lâm Đông Phong bị phế.
Miêu Giang là đệ tử số một trong đám môn hạ của Tiềm Long cư sĩ, tu vi đã đạt đến cửu trọng đỉnh phong.
Mắt thấy cái tát kia của Miêu Phong sẽ đánh vào trên mặt La Thiên.
Oanh phanh~!
Một bàn tay lớn mạnh mẽ cản bàn tay của Miêu Phong lại.
Hai người đều không vận dụng chân khí.
- NGAO a...
Miêu Phong phát ra tiếng kêu gào như giết heo.
Phanh!
Cơ thể Miêu Phong lăn ra hơn mười thước, bàn tay sưng đỏ như màn thầu thịt, đau đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa chảy ra.
- Phong nhi!
Miêu Giang chấn động, lách mình qua, kiểm tra cánh tay của nhi tử mình.
- Lâm Đông Phong! Phong nhi chỉ xuất thủ vui đùa, không dùng hết toàn lực, thật không ngờ đệ tử của ngươi lại ra tay hung ác như vậy!
Miêu Giang tức giận nói.
Một chưởng kia của La Thiên, thiếu chút nữa đã đánh gãy cánh tay của Miêu Phong.
- Ta cũng không dùng hết toàn lực, nào biết được hắn yếu như vậy cơ chứ?
La Thiên ra vẻ vô tội nói.
Một chưởng này của hắn, quả thực đã nể tình rồi, cho nên lực đạo mới nhẹ như vậy.
Yếu?
Miêu Phong tức đến nổ phổi, chỉ cảm thấy như bị vũ nhục.
Hắn hận vừa rồi mình đã lưu tình, cho nên mới bị một tên tiểu tử nửa bước Linh Hải tính toán.
- Tiểu bối! Đừng vội lớn lối, vừa rồi ta không vận dụng chân khí, ngay cả hai thành thực lực cũng chưa tới a.
Miêu Phong đứng lên từ mặt đất, khuôn mặt lạnh lẽo, sát khí bừng bừng lan tràn ra.
Vù vù! Phanh...!
Tu vi Linh Hải cảnh tam trọng của Miêu Phong bạo phát, đưa tay rút đao ra.
Ài ôi!!!!
Miêu Phong mới rút đao ra một nửa thì đã kêu thảm một tiếng; chỗ sưng đỏ trên bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt như bị kim châm.
- Coi như là ngươi rút đao ra thì cũng vô dụng, vừa rồi ta cũng không vận dụng chân khí.
La Thiên khoanh hai tay lại, thản nhiên nói.
- Ngươi...
Thiếu chút nữa Miêu Phong đã tức giận tới mức ói máu, rất muốn chém giết La Thiên.
- Phong nhi! Trước tiên cứ chữa tổn thương ở tay đi! Phụ thân sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.
Miêu Giang cố nén tức giận, lấy thuốc ra rồi đắp lên tay cho Miêu Phong.
- Miêu sư đệ! Học sinh mà Lâm mỗ thu ở thánh phủ là nhân tài kiệt xuất hàng đầu trên Nhân bảng, cũng không tệ lắm đúng không?
Lâm Đông Phong vuốt râu cười, không quên bỏ đá xuống giếng.
Học sinh La Thiên này quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, rất thích hợp để lấy tà trị tà.
- Lâm Đông Phong! Học sinh của ngươi ác ý đả thương người, trong mắt không có sư trưởng, việc này nhất định ta sẽ bẩm báo lên cho sư tổ nghe!
Vẻ mặt của Miêu Giang âm trầm như nước.
- Khà khà! Một tên tu vi Linh Hải cảnh tam trọng mà lại chịu thiệt trong tay trong tay nửa bước Linh Hải, ngươi cũng không sợ mất mặt ở trước mặt sư tôn hay sao?
Lâm Đông Phong cười ha hả, không để bụng chuyện này.
Dứt lời, hắn mang theo La Thiên nghênh ngang rời đi.
- Phong nhi, con yên tâm! Phụ thân sẽ tìm cơ hội để đòi lại công bằng cho con.
Hai mắt Miêu Giang tràn ngập hàn quang, thoa thuốc cho nhi tử hắn.
- Phụ thân yên tâm, tổn thương trên tay của con có thể khôi phục lại rất nhanh, đến lúc đó nhất định con sẽ làm cho tiểu tử kia đẹp mắt.
Miêu Phong oán hận nói.
Chỉ trong chốc lát Lâm Đông Phong và La Thiên, cùng với phụ tử Miêu gia đã đi tới một căn nhà trong rừng trúc, chuẩn bị gặp mặt Tiềm Long cư sĩ.
Trong rừng trúc trên đỉnh núi có một ngôi nhà bằng trúc chất phác.
Đó chính là chỗ ở của Tiềm Long cư sĩ.
Giờ phút này trong rừng trúc có mười mấy người tụ tập, trong đó có năm sáu người là đệ tử của Tiềm Long cư sĩ, tất cả đều đến đây để chúc thọ.
Mấy vị đệ tử của Tiềm Long cư sĩ, tu vi thấp nhất cũng là Linh Hải cảnh ngũ lục trọng.
- Miêu sư huynh đến rồi!
- Thế gia Võ đạo mà Miêu sư huynh khai sáng ra từ từ mạnh mẽ, làm cho người ta ao ước không thôi a.
Phụ tử Miêu Giang đến làm cho mấy vị đồng môn nhiệt tình chào hỏi, không thiếu lời khen tặng và thổi phồng.
- Ồ! Lâm sư huynh cũng tới nữa sao?
Lâm Đông Phong đến cũng dẫn tới sự quan tâm không nhỏ.
Chẳng qua thái độ của mọi người có chút lãnh đạm.
Lâm Đông Phong phí mất ba mươi năm, hầu như không giao du với mọi người, coi như là khôi phục tu vi thì tiền đồ cũng chậm trễ.
So sánh với hắn, Miêu Giang là đệ tử số một của Tiềm Long cư sĩ, khai sáng ra một thế gia Võ đạo cỡ lớn, thành tựu rất nổi bật, sau này còn có một tia hy vọng tiến giai lên Địa Nguyên cảnh a.
Mấy vị đồng môn biết rõ ân oán giữa Lâm Đông Phong và Miêu Giang.
Bởi vậy bọn họ mới cố ý xa lánh Lâm Đông Phong.
Đúng lúc này có một đôi phụ tử đi tới trước rừng trúc.
- Vũ Văn sư huynh tới!
Vài tên đồng môn nhao nhao nghênh đón tiếp.
Hai phụ tử này, theo thứ tự là một vị trung niên tuấn lãng và một gã nam tử lạnh lùng.
Hả?
Ánh mắt La Thiên nheo lại, nam tử lạnh lùng kia lại chính là Vũ Văn Huyền đứng thứ ba Nhân bảng a.
Vũ Văn Huyền cũng là người sống sót ở bên trong bí viên Hoàng thất.
Cũng không nghĩ tới phụ thân của Vũ Văn Huyền cũng là đệ tử của Tiềm Long cư sĩ.
Vũ Văn gia này chính là đệ nhất thế gia Võ đạo của Thương Vân quốc.
- Lâm sư huynh, Miêu sư huynh, xa cách hai ba mươi năm, Tiềm Long tam kiệt ngày xưa lại tụ tập ở một chỗ rồi.
Phụ thân của Vũ Văn Huyền, cảm khái nói.
- Đúng vậy a, hai ba mươi năm qua đi, người và vật đã không còn nữa.
Vẻ mặt Lâm Đông Phong có chút ngẩn ngơ, không khỏi thổn thức nói một câu.
Tiềm Long tam kiệt là chỉ ba đại đệ tử kiệt xuất trong các môn hạ của Tiềm Long cư sĩ.
Theo thứ tự là: Lâm Đông Phong, Miêu Giang, Vũ Văn Châu.
Nhưng mà, theo người đứng đầu tam kiệt là Lâm Đông Phong bất hạnh xuống dốc, danh hào này đã trở thành quá khứ.
- Ha ha, ánh sáng của thế hệ trước, cuối cùng cũng sẽ mất đi, không cần nhắc lại làm gì nữa.
Miêu Giang cười nhạo một tiếng, cắt ngang hồi tưởng của hai người.
Lâm Đông Phong từng là người đứng đầu tam kiệt, năm đó hắn bị áp chế cho nên cũng không muốn nói.
- Đúng vậy, là sân khấu của thế hệ trẻ tuổi a.
Miêu Giang nở nụ cười sáng sủa, có chút tự ngạo.
- Nhi tử Miêu Phong của ta, còn có Vũ Văn Huyền sư điệt, thành tựu của hai đứa nó so với Tiềm Long tam kiệt năm đó chỉ mạnh chứ không yếu hơn.
Lời vừa nói ra đã được mọi người đón ý nói hùa.
- Miêu Phong sư điệt không đến ba mươi đã tấn chức Linh Hải cảnh tam trọng, thật đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử a.
- Vũ Văn Huyền đứng thứ ba Nhân bảng, tiềm lực lại càng kinh người hơn nữa.
Trong lúc nhất thời.
Miêu Phong và Vũ Văn Huyền được người thế hệ trước tán thưởng, trở thành thiên tài kiệt xuất nhất đời thứ ba.
Phụ tử Miêu Giang hưởng thụ mọi người tán dương, trong lòng sảng khoái, ánh mắt đùa cợt xẹt qua Lâm Đông Phong và La Thiên.
- Vị La sư đệ này!
Ánh mắt của Miêu Phong rơi xuống trên mặt La Thiên.
- Lâm sư bá nói ngươi là nhân tài kiệt xuất hàng đầu trên Nhân bảng, không biết so với Vũ Văn Huyền thì chênh lệch bao nhiêu vậy?
Miêu Phong chế nhạo một câu.
Vừa rồi, vì quá khinh thường nên hắn đã bị La Thiên tính toán, cho nên trong lòng ghi hận.
Hiện giờ ở đây, Miêu Phong muốn cho La Thiên và Lâm Đông Phong thấy kết quả của việc trêu vào phụ tử bọn hắn.
Lâm Đông Phong từng là người đứng đầu tam kiệt, lại phí thời gian ngoài ý muốn. Hiện nay đệ tử của hắn cũng là tồn tại tầng chót trong thế hệ thứ ba.
- Lâm sư huynh, đây là đệ tử của ngươi sao?
Mấy vị đồng môn tò mò hỏi thăm.
- Tu vi nửa bước Linh Hải? Hẳn là có thể giết vào ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng nha.