Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 195 - Chương 195: Hạ Sư Cô (Ii)

Chương 195: Hạ sư cô (II) Chương 195: Hạ sư cô (II)

Mọi người không khỏi cảm khái, đệ tử của Lâm Đông Phong so với hai vị khác trong tam kiệt còn kém hơn một mảng lớn.

- La Thiên!

Vũ Văn Huyền nheo mắt, hai đấm nắm chặt, trên mặt hiện lên hận ý.

- Sao? Vũ Văn sư đệ biết tiểu tử này sao?

Vẻ mặt Miêu Phong rất là kinh ngạc.

Tuy rằng tu vi của hắn cao hơn, thế nhưng đối với thành tựu đứng thứ ba Nhân bảng của Vũ Văn Huyền, trong lòng vẫn có chút sợ hãi thán phục.

Dù sao, năm đó Miêu Phong mới tới thứ bảy Nhân bảng mà thôi.

- La Thiên! Vị trí thứ nhất Nhân bảng, ngươi nhất định phải ngồi vững đó! Sẽ có ngày Vũ Văn Huyền ta sẽ khiêu chiến ngươi.

Trong mắt Vũ Văn Huyền hiện lên chiến ý mãnh liệt.

Ở bên trên thịnh hội Võ phủ, Hạ Băng Nguyệt lấy thân báo đáp La Thiên, trong lòng Vũ Văn Huyền thầm hận không thôi.

Điều càng làm cho hắn khó chịu chính là vừa rồi La Thiên lại được xếp ở vị trí thứ nhất Nhân bảng.

Ở trong bí viên Hoàng thất, Vũ Văn Huyền cũng có một phen kỳ ngộ và thu hoạch, thực lực tăng mạnh

Nhưng mà chiến tích trên Nhân bảng của La Thiên lại là lấy một địch hai, dễ dàng chém giết hai người đứng thứ hai Nhân bảng.

Thực lực bực này, trước mắt Vũ Văn Huyền cũng không có nắm chắc chiến thắng. Hắn cần phải tiêu hóa kỳ ngộ, sau đó mới lại khiêu chiến La Thiên.

- Cái gì! Đệ nhất Nhân bảng?

Hàm nghĩa trong lời nói của Vũ Văn Huyền nhấc lên một mảnh sóng lớn kinh sợ và lời chất vấn.

- Tiểu tử này là đệ nhất Nhân bảng? Làm sao có thể được chứ?

Miêu Phong nhếch miệng cười cười, hoàn toàn không tin.

- Vũ Văn sư điệt, ngươi đúng là biết nói đùa. Trong mấy trăm năm gần nhất chưa từng xuất hiện tình huống đệ nhất Nhân bảng có tu vi dưới Linh Hải cảnh.

Miêu Giang khẽ giật mình, sau đó lắc đầu cười nói.

Đám tiểu bối này, rất thích nói mát.

Có lẽ Vũ Văn Huyền đang châm biếm La Thiên, rất hài hước a.

- Nói đùa? Vũ Văn Huyền ta tuyệt không phải là người thích nói đùa.

Vũ Văn Huyền có chút không vui nói.

Hắn ăn nói có lý có cứ, chưa bao giờ nói dối.

- Ồ! Ở chỗ ta có sách báo Nhân bảng gần nhất, đệ nhất Nhân bảng gần đây đúng là La Thiên!

Một gã thiếu niên hoảng sợ nói.

- Lấy ra nhìn xem!

Phụ tử Miêu Giang biến sắc, vội vã lấy ra sách báo Nhân bảng.

Mọi người nhìn chăm chú nhìn vào.

Chỉ thấy bên trên tờ thứ nhất, hàng nhân vật phong vân của Nhân bảng có tự thuật về hắn.

- Đệ nhất Nhân bảng, La Thiên, tu vi nửa bước Linh Hải, không quá mười sáu tuổi, học viên Trục Nhật Thánh phủ.

Khi nhìn thấy hai chữ đệ nhất kia, nụ cười của phụ tử Miêu Giang cứng ngắc, bộ mặt nóng rát, dường như vừa bị hung hăng bạt tai một cái vậy.

- Tiểu tử này! Sao lại là đệ nhất Nhân bảng được chứ?

Miêu Phong như bị sét đánh, kinh hãi chất vấn.

Trên trang nhân vật phong vân còn có giới thiệu về chiến tích của La Thiên.

- ... Ở trong bí viên Hoàng thất, được năm bia trên Huyền Linh sơn tán đồng, đạt thành thành tựu vạn cổ. Lấy một địch hai, chính diện chém giết Vương Thiên đứng thứ hai Nhân bảng Thương Vân quốc và Đặng Vân Kiệt đứng thứ hai Nhân bảng Khâu Việt quốc.

Xoạt!

Chiến tích huy hoàng và thành tựu vạn cổ kia làm cho mọi người vô cùng rung động, trong lòng nổi lên sóng gió ngập trời.

Thành tựu đứng thứ nhất Nhân bảng đã là thiên tài đỉnh phong nhất trong thế hệ cùng lứa ở Thương Vân quốc rồi.

Thành tựu vạn cổ kia, quả thực không thể đo lường được.

Thiên tài hàng đầu Nhân bảng theo như lời lúc trước của Lâm Đông Phong quả thực là quá khiêm nhường!

- Chúc mừng Lâm sư huynh, không chỉ tu vi khôi phục mà còn thu được đệ tử kinh diễm như vậy.

Vũ Văn Châu ôm quyền, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Dù là tư chất, tiềm lực hay thực lực của La Thiên đều đạt tới tình trạng có thể khinh thường thiên tài của vài quốc gia xung quanh đây.

Có thể nói, thành tựu và tiềm lực của La Thiên hơn xa Tiềm Long tam kiệt năm đó.

- Chúc mừng Lâm sư huynh!

Mấy vị đồng môn gần đó nhao nhao mở miệng chúc mừng.

Chỉ cần La Thiên không vẫn lạc thì một ngày nào đó trong tương lai, muốn đạt tới Địa Nguyên cảnh cũng có thể.

Thiên tài như thế, ai không muốn giao hảo cơ chứ?

- La Thiên này! Mối đe doạ quá lớn...

Vẻ mặt Miêu Giang tối tăm phiền muộn, sát ý trong mắt lóe lên.

Lâm Đông Phong nhận được đệ tử như vậy làm cho hắn ghen ghét muôn phần.

- Tức chết ta rồi.

Vốn Miêu Phong muốn cười nhạo vị trí của La Thiên trên Nhân bảng, kết quả lại bị đả kích cho thương tích đầy mình.

Trong ba người, hắn xem như là người kiệt xuất nhất.

Hiện tại hắn lại giống như một tên hề, tôn ánh sáng trên người La Thiên lên.

- Các vị quá khách khí rồi, La Thiên chỉ là học sinh ta thu mà thôi, sau lưng của hắn còn có cao nhân khác chỉ điểm nữa.

Lâm Đông Phong rạng rỡ, khiêm tốn nói.

Đệ tử, không tính là đệ tử chính thức.

Lâm Đông Phong vẫn cho rằng sau lưng của La Thiên có một vị sư phụ cao nhân, nếu không thì không có khả năng chữa trị được căn cơ của mình.

Bởi vậy, Lâm Đông Phong không chính thức thu La Thiên làm đồ đệ.

Nhưng không thể phủ nhận, giữa hai người có một đoạn duyên phận sư đồ.

Két..!

Bỗng nhiên, cửa căn nhà trúc mở ra.

- Sư tôn mời các ngươi vào trong.

Một đạo thân ảnh mặc váy trắng như tuyết đập vào mí mắt của mọi người.

- Hạ... Băng Nguyệt!

Thể xác và tinh thần của La Thiên chấn động.

- Hạ sư muội!

- Tiểu sư muội, thật sự là thiên tiên động lòng người a.

Đám người Lâm Đông Phong, Miêu Giang, Vũ Văn Châu, nhao nhao chào hỏi.

Vị Hạ sư muội này là quan môn đệ tử của Tiềm Long cư sĩ, thiên phú và tiềm lực của nàng siêu việt Tiềm Long tam kiệt ngày xưa.

Bởi vì là quan môn đệ tử cho nên địa vị của nàng cũng hơn xa các đệ tử khác.

- Đám tiểu bối như các ngươi còn không bái kiến Hạ sư cô.

Miêu Giang quát lớn.

- Bái kiến Hạ sư cô!

Trong mắt Miêu Phong hiện lên một tia kinh diễm, trong lòng kích động.

Vị Hạ sư cô này, hắn đã có duyên gặp mặt một hai lần, quả thật là tiên tử mà, chỉ có thể xem từ xa, không thể có ý dâm loạn.

- Hạ sư cô.

Vũ Văn Huyền cố nén sự ái mộ trong lòng.

Vì truy cầu Hạ Băng Nguyệt cho nên hắn mới tham gia thịnh hội Võ phủ, rồi lại thua ở trong tay của Vương Thiên.

- La Thiên, đây là Hạ sư cô của ngươi, nhanh đi bái kiến đi.

Lâm Đông Phong mỉm cười nhắc nhở.

- Hạ... Hạ sư cô?

La Thiên ngây ra như phỗng, trong lòng có một loại tâm tình khó nói nên lời.

Mấy ngày trước.

Hắn mới cùng với vị thiếu nữ tuyệt mỹ này nếm thử trái cấm, nếm từng tấc da thịt trên người của nàng.

Lần này gặp lại, nàng lại lấy thân phận sư cô của hắn để xuất hiện.

- Bái kiến... Hạ sư cô.

La Thiên chỉ có kiên trì đi tới phía trước, dùng nghi lễ của vãn bối làm cho hắn có cảm giác đau răng nhàn nhạt.

La Thiên hoàn thành nghi lễ của vãn bối, trong lòng có một loại tâm tình không hiểu khó tả.

Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện ra thân thể mê người, trắng muốt của vị sư cô xinh đẹp này.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

- Ngươi...

Thân thể mềm mại của Hạ Băng Nguyệt run lên, trong đôi mắt lạnh lùng có một tia gợn sóng nổi lên.

Sự xuất hiện của La Thiên làm cho nàng không kịp chuẩn bị.

Nghĩ đến lần đầu tiên trong đời ngày ấy, ngọc nhan của thiếu nữ đỏ ửng.

Cảnh này rơi vào trong mắt đám vãn bối đời thứ ba như Miêu Phong, làm cho bọn họ giật mình không nhỏ.

Vị Hạ sư cô tuyệt mỹ này là trưởng bối của bọn hắn, từ trước đến nay luôn đoan trang, thanh tịnh, thánh khiết, chưa từng xúc động qua như vậy.

Giờ phút này, thậm chí trên mặt của Hạ sư cô lại có một tia thần thái của nữ nhi.

Hình ảnh như vậy làm cho bọn họ kinh ngạc, không khỏi suy nghĩ.

- Ngươi, là đệ tử của Lâm sư huynh?

Phương tâm của Hạ Băng Nguyệt loạn như ma.

Theo như bối phận La Thiên là sư điệt của nàng, điều này làm cho Hạ Băng Nguyệt có cảm giác thẹn thùng và áy náy rất rõ ràng.

- Sao vậy? Hạ sư muội quen tiểu đồ nhà ta sao?

Lâm Đông Phong ngạc nhiên nói.

- Gặp ở bên trên thịnh hội Võ phủ, đã giao thủ qua.

La Thiên che giấu.

Nhưng ánh mắt của Lâm Đông Phong khá cay độc, đã nhìn ra được một chút manh mối.

- Tiểu tử! Ta cảnh cáo ngươi, không cần có ý nghĩ không phải với Hạ sư cô.

Lâm Đông Phong truyền âm nói.

- Vị sư tổ kia của ngươi rất nặng lễ nghi, có chút thương yêu, đối xử với vị sư cô này như nữ nhi ruột vậy.

Cùng lúc đó vài tên vãi bối đời thứ ba cũng xì xào bàn tán.

- Nhìn tự thuật bên trên Nhân bảng, ở bên trên thịnh hội Võ phủ Hạ sư cô nói là lấy thân báo đáp La Thiên.

Một gã thiếu niên kinh dị nói.

- Cái gì! Lấy thân báo đáp?

Miêu Phong không khỏi khiếp sợ.

Hắn không thể tin được cho nên mới hỏi thăm Vũ Văn Huyền ở bên cạnh.

- Quả thật là có việc này.

Hai tay của Vũ Văn Huyền nắm chặt, phẫn hận và không cam lòng.

Sau khi xác nhận sự thực, hai mắt của Miêu Phong đỏ hồng, ghen ghét tới mức muốn phát cuồng.

Hạ sư cô này, ở trong mắt hắn là nữ thần thánh khiết nha.

Cho dù Miêu Phong mến mộ, thế nhưng bởi vì nhận được lời cảnh cáo từ phụ thân cho nên hắn không dám có bất kỳ suy nghĩ khác lạ nào cả.

Hắn không có cách nào tiếp nhận được, Hạ sư cô mà mình coi như tiên tử trong mộng lại lấy thân báo đáp một tiểu tử chưa ráo máu đầu như vậy.

Bình Luận (0)
Comment