Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 196 - Chương 196: Tiềm Long Cư Sỉ

Chương 196: Tiềm Long cư sỉ Chương 196: Tiềm Long cư sỉ

- Không ngờ Hạ sư muội và tiểu tử này lại có quan hệ như vậy...

Ánh mắt Miêu Giang thâm trầm, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười tàn nhẫn.

...

Dưới sự dẫn dắt của Hạ Băng Nguyệt, mọi người đi vào trong căn nhà trúc trước mặt.

Sau khi vào nhà.

Tất cả mọi người đều câm như hến, các vãn bối đời thứ ba lại càng kinh sợ hơn nữa.

Đối mặt với đại năng Địa Nguyên cảnh, coi như quốc quân cũng phải cung kính.

Đại nhân vật như thế ảnh hưởng với vận mệnh của một quốc gia, là chỗ dựa lớn nhất của tất cả bọn hắn.

Trong lầu các được bày biện rất đơn giản và tùy ý.

Một vị lão giả tóc bạc bình thường không có gì lạ ngồi ở trên ghế trúc, trên người không có chân khí chấn động.

Đột nhiên nhìn lại giống như một vị lão nhân phổ thông mắt mờ vậy.

- Bái kiến sư tôn!

- Chúc sư tôn thọ tựa nam sơn, thiên thu không già.

Các đệ tử thân truyền như Lâm Đông Phong, Miêu Giang, Vũ Văn Châu đồng loạt tiến lên hành lễ chúc thọ.

- Bái kiến sư tổ!

Các vãn bối đời thứ ba đứng ở đằng sau, cung kính hành lễ.

- Tất cả miễn lễ đi.

Thanh âm già nua của Tiềm Long cư sĩ vang lên, sau đó lại tùy ý khoát tay.

La Thiên nhạy cảm cảm ứng được trạng thái của vị lão giả này không quá tốt, giống như vừa mới đại chiến với người khác một hồi vậy.

- Đông Phong, nhiều năm không gặp, cuối cùng ngươi cũng đã khôi phục căn cơ rồi.

Trên mặt Tiềm Long cư sĩ hiện lên vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đông Phong.

- Đệ tử bất hiếu, những năm này không đến thăm sư tôn.

Trên mặt Lâm Đông Phong hiện lên vẻ hổ thẹn.

- Ngày hôm nay là đại thọ một trăm năm mươi tuổi của sư tôn, không cần nói tới những chuyện mất hứng kia làm gì.

Miêu Giang cười cười, cướp lời mà nói.

Miêu Giang không muốn để cho hai người ôn chuyện, làm Lâm Đông Phong tranh thủ kéo lại tình cảm của sư tôn.

Rồi sau đó, các đệ tử đời thứ hai bắt đầu chúc thọ tặng lễ.

- Đệ tử đưa lên một khỏa Vô Cương Linh Đào ba trăm năm, có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, chúc sư tôn phúc thọ vô cương.

Vũ Văn Châu lại cười nói.

Vô Cương Linh Đào ba trăm năm?

Mấy tên đệ tử ở đây giật mình không nhỏ.

Vô Cương Linh Đào, mỗi một trăm năm có thể kéo dài tuổi thọ mười năm.

Ba trăm năm có thể tăng lên ba mươi năm tuổi thọ a.

- Xin sư tổ vui lòng nhận cho!

Vũ Văn Huyền bưng một cái hộp gỗ đào tiến lên phía trước, thay phụ thân hắn đưa Vô Cương Linh Đào lên cho sư tổ.

- Đã làm cho các ngươi tốn kém.

Tiềm Long cư sĩ vui mừng gật đầu.

Vô Cương Linh Đào không chỉ có giá trị cực cao mà còn có tác dụng chúc thọ rất tốt.

- Đệ tử có nửa cân Linh Long cổ trà, chúc sư tôn như rồng trên chín tầng trời, ung dung tự tại ở trong thiên địa.

Miêu Giang tự tin đưa tay ra.

Vừa dứt lời, nhi tử Miêu Phong của hắn đã đưa lên một bình Linh Long cổ trà.

- Linh Long cổ trà!

Đám đệ tử đời thứ hai như Lâm Đông Phong, Vũ Văn Châu có chút khiếp sợ.

Đây chính là Linh trà trong truyền thuyết, hiện nay đã tuyệt tích rồi a.

- Giang nhi, ngươi đạt được Linh trà như thế từ chỗ nào vậy?

Tiềm Long cư sĩ có vẻ xúc động, trong mắt hiện lên một tia kích động.

Linh Long cổ trà là thứ sinh ra ở nơi Long tộc trong truyền thuyết đi qua, dính Long tộc chi khí thì mới có thể sinh ra được.

Coi như là Giao Long trưởng thành thì cũng có thực lực của Võ giả Thiên cấp.

Như vậy có thể thấy được, Linh Long cổ trà này khó có được tới mức nào.

- Trà này là thứ được lấy ra từ một cổ di tích trong Xích Long Vương triều, đệ tử đã tốn một cái giá cao có được nó.

Nụ cười của Miêu Giang rất chân thành, mơ hồ có một tia kiêu ngạo.

Tiềm Long cư sĩ rất thích thưởng thức trà, đã sớm ngưỡng mộ Linh Long cổ trà từ lâu.

- Ngươi có lòng rồi.

Sắc mặt Tiềm Long cư sĩ hồng nhuận phơn phớt, quả thực hắn rất yêu thích trà này.

Thấy một màn như vậy.

Trên mặt Lâm Đông Phong có một tia lo lắng.

Trong Tiềm Long tam kiệt ngày xưa, Vũ Văn Huyền và Miêu Giang đều đã đưa lên đồ vật trân quý.

Lễ vật mà hắn chuẩn bị lại còn xa không bằng, thậm chí còn có chút keo kiệt, không cầm ra được a.

Đúng lúc Lâm Đông Phong đang phát sầu thì...

Ài ôi!!!! Cách cách!

Miêu Phong kêu lên một tiếng, ấm Linh trà mà hắn bưng lỡ tay rơi xuống đất.

Một bình lá trà kia rơi xuống mặt đất.

A!

Tình cảnh ngoài ý muốn này làm cho mọi người kinh ngạc đến mức ngây người.

Sao Miêu Phong lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy cơ chứ?

- A! Tay của ta...

Trên mặt Miêu Phong tràn ngập vẻ thống khổ, bàn tay hơi sưng đỏ kia hiện ra trước mắt mọi người.

- Phong nhi, bàn tay của ngươi bị sao vậy?

Tiềm Long cư sĩ nheo mắt hỏi.

- Đồ tôn... Không dám nói.

Miêu Phong ra vẻ khó khăn.

Thấy tình hình này, sắc mặt Lâm Đông Phong đại biến, ý thức được chuyện không ổn.

- Có cái gì mà không dám nói chứ? Thương Vân quốc to như vậy chưa từng có người nào mà sư tổ ngươi không chọc vào được.

Sắc mặt Tiềm Long cư sĩ hơi trầm xuống.

Coi như là vứt bỏ thành phần đồ tôn đi thì phụ tử Miêu Giang có tâm và tốn kém, đưa Linh Long cổ trà mà hắn yêu thích ra, Tiềm Long cư sĩ cũng không thể bỏ mặc được chuyện này.

- Sư tôn, kỳ thật không phải là chuyện lớn gì cả.

Miêu Giang ra vẻ cười khổ.

- Đệ tử của Lâm sư huynh nhất thời lỡ tay, đả thương bàn tay của Miêu Phong mà thôi.

- Phụ thân! Ngươi còn bảo vệ cho hắn nữa sao?

Vẻ mặt Miêu Phong tràn ngập ủy khuất, rưng rưng nói:

- Con có ý tốt làm quen với vị sư đệ La Thiên này, đưa tay vỗ vai của hắn một chút, nào có thể đoán được hắn đột nhiên đánh lén, thiếu chút nữa đã phế đi cánh tay của ta cơ chứ?

Nghe thấy lời ấy, La Thiên trực tiếp ngây ngẩn cả người, ngọn lửa vô danh trong người bùng cháy.

Rõ ràng là Miêu Phong muốn bạt tai hắn một cái, bị phản kích mà bị thương, bây giờ lại dám nói như vậy.

- Câm miệng cho ta! Ngươi thân là huynh trưởng, nên nhường sư đệ mới phải, chịu một chút khổ cực ấy thì có là gì cơ chứ?

Miêu Giang quát lớn, ra vẻ khoan hồng độ lượng, muốn bỏ qua việc này.

- Đợi một chút! Môn hạ của Tiềm Long cư sĩ ta, há có thể cho phép chuyện làm tổn thương đồng môn xảy ra cơ chứ?

Sắc mặt Tiềm Long cư sĩ có chút không vui.

Môn hạ của hắn từ trước đến nay luôn chú ý lễ nghi trung hiếu, hắn hận nhất phẩm là môn đồ có phẩm hạnh không tốt.

- Ai là La Thiên?

Ánh mắt Tiềm Long cư sĩ đảo qua Lâm Đông Phong, lại rơi vào trên người La Thiên.

Thoáng chốc bầu không khí trong phòng cứng lại, một cỗ khí tức kinh khủng làm cho núi non chấn động tản mát ra.

- Sư tôn, chuyện này hoàn toàn là vu hãm! Là Miêu Phong mang theo ác ý xuất thủ, La Thiên phản kích cho nên mới làm cho hắn bị thương.

Lâm Đông Phong vội vã giải thích.

- Vu hãm? Lâm sư huynh ngươi thật là quá mức!

Miêu Giang tức giận phản bác.

- Chuyện này ta không có ý định truy cứu, thế nhưng ngươi không thể giội nước bẩn lên trên người chúng ta được.

- Thử nghĩ mà xem, nếu như Miêu Phong thật sự có ác ý xuất thủ thì bằng vào tên đệ tử nửa bước Linh Hải kia của ngươi, làm sao có thể bình yên vô sự mà đứng đây được chứ?

Ngôn từ dõng dạc của Miêu Giang làm cho mọi người ở đây tin được sáu bảy phần.

Dù sao Miêu Phong cũng là thiên tài thế hệ trước, lại có tu vi Linh Hải cảnh tam trọng, nếu như La Thiên không có ác ý từ đầu thì rất khó làm hắn bị thương được.

- Sư tôn...

Lâm Đông Phong còn muốn giải thích thì…

- Đông Phong à, đệ tử kém như thế, không thể khoan dung được.

Tiềm Long cư sĩ cắt ngang lời hắn, nghiêm túc nói.

- Sư tổ, chuyện gì cũng phải có chứng cứ chứ, nếu như người chỉ nghe theo lời nói của Miêu sư thúc mà đã kết luận, như vậy La Thiên cũng không có lời nào để nói.

Vẻ mặt của La Thiên khá là bình tĩnh.

Ở dưới uy áp mơ hồ của Địa Nguyên cảnh, hắn vẫn rất là bình tĩnh.

Hả?

Tiềm Long cư sĩ nao nao, khí độ mà La Thiên thể hiện ra, khó gặp ở trong đám người cùng thế hệ.

- Lớn mật! Ngươi dám chất vấn sư tổ sao?

Miêu Giang và vài tên đồng môn tức giận quát lớn.

- Được! Sư tổ sẽ không hàm oan người tốt, ta sẽ cho ngươi cơ hội giải thích.

Tiềm Long cư sĩ nói.

- Theo lời nói của Miêu Phong, đệ tử dựa vào âm mưu cho nên mới làm hắn bị thương.

La Thiên lạnh nhạt nói.

- Chẳng lẽ không phải sao? Ta có tu vi Linh Hải tam trọng, sao ngươi có thể làm ta bị thương được chứ?

Miêu Phong nổi giận nói.

- Sư tổ! Tranh luận bằng miệng lưỡi chỉ là vô ích, không bằng dùng sự thật thì hơn.

La Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Ồ? Ngươi hãy nói xem?

Tiềm Long cư sĩ có chút hứng thú hỏi.

- Nếu như Miêu Phong không chịu nổi một kích ở trước mặt ta. Như vậy có thể coi như đệ tử đã chứng minh cho chính mình hay không?

La Thiên hỏi.

- Đương nhiên là có thể rồi.

Tiềm Long cư sĩ không rảnh để suy tư.

Nếu như La Thiên có thực lực nghiền ép Miêu Phong thì cũng không cần thiết phải có tính toán ác ý và đánh lén để làm Miêu Phong tổn thương.

- Khà khà! Thật là mạnh miệng! Nếu như chính diện giao phong, ngươi không có khả năng làm ta bị thương được.

Miêu Phong nhếch miệng cười to.

Hắn là thiên tài thế hệ trước trên Nhân bảng, tu vi cao tới Linh Hải tam trọng, đủ để khinh thường Nhân bảng hiện nay.

Dù La Thiên là đệ nhất Nhân bảng thì cũng khó có thể địch nổi lại hắn.

Huống chi La Thiên còn muốn chứng minh Miêu Phong không chịu nổi một kích ở trước mặt hắn, nhất định phải có được thực lực áp đảo hắn nha.

Chuyện này quả thực là vô căn cứ mà!

- La Thiên, không nên vọng động.

Lâm Đông Phong biến sắc.

Mặc dù hiện nay La Thiên là đệ nhất Nhân bảng, thế nhưng cũng rất khó để thắng được thiên tài thế hệ trước, huống chi lại là thắng lợi một cách tuyệt đối.

- Đạo sư yên tâm.

La Thiên mỉm cười.

Hắn không chỉ muốn chứng minh chính mình mà còn muốn thở ra một hơi thay cho đạo sư mình.

Nếu như La Thiên bị bêu xấu, dội gáo nước bẩn thì Lâm Đông Phong cũng không vẻ vang gì ở trong sư môn, sẽ để lại ấn tượng xấu cho Tiềm Long cư sĩ.

- Sư tổ, chỉ cần Miêu Phong có thể chống đỡ được ba chiêu mà không thua ở trong tay ta thì đệ tử tình nguyện tiếp nhận trừng phạt.

La Thiên bình thản nói một câu.

- Trái lại, Miêu Phong phải chịu nhận lỗi ở trước mặt ta và Lâm Đạo sư.

Chống ba chiêu?

Toàn bộ mọi người ở đây kinh sợ, xôn xao không thôi.

Không chỉ các đệ tử đệ tử đời thứ hai mà đồ tôn đời thứ ba giật mình.

Ngay cả Tiềm Long cư sĩ cũng kinh ngạc không thôi.

Nhưng rất nhanh mọi người đã nhao nhao cười nhạo, La Thiên này quả thực là không biết trời cao đất rộng, tự rước lấy nhục.

- Ba chiêu? Khà khà...

Thiếu chút nữa Miêu Phong đã cười ra nước mắt.

La Thiên thật sự là biết thổi da trâu a.

Chẳng lẽ hắn muốn thông qua loại hành động này để làm cho sư tổ quan tâm hay sao?

Quả thực là sai mười phần!

Sư tổ rất thích đệ tử trầm ổn khiêm tốn, chán ghét người cuồng vọng vô lễ.

Tiềm Long cư sĩ nhíu mày, ấn tượng đối với La Thiên lại kém đi vài phần, không ngờ Lâm Đông Phong lại thu một tên đồ đệ kém cỏi như vậy.

Bình Luận (0)
Comment