Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 197 - Chương 197: Cần Gì Ba Chiêu!

Chương 197: Cần gì ba chiêu! Chương 197: Cần gì ba chiêu!

- La Thiên này nha, quả thực quá là khoa trương.

- Môn hạ Tiềm Long ta, từ trước đến nay đều chú trọng tính cách của đệ tử, chưa từng gặp qua người cuồng ngạo bực này.

Các đệ tử đời thứ hai cười nhạo, nhao nhao lắc đầu.

Phụ thân Vũ Văn Châu của Vũ Văn Huyền khẽ thở dài một cái, trên mặt hiện lên vẻ tiếc hận.

Dùng sự kinh diễm của La Thiên.

Vốn có thể được sư môn coi trọng, nhưng hắn tự cao tự đại lại làm cho Tiềm Long cư sĩ không thích.

- Miêu Phong, đề nghị của La Thiên ngươi có tiếp nhận hay không?

Tiềm Long cư sĩ trầm giọng nói.

Đối với tên đồ tôn La Thiên này, ấn tượng của hắn có chút tồi tệ.

Tiềm Long cư sĩ quyết định, thừa cơ hội này phải gõ La Thiên thật tốt, dạy cho hắn một bài học, tránh cho tương lai mất mặt xấu hổ ở bên ngoài.

- Vì chứng minh sự trong sạch, đệ tử tình nguyện!

- Đừng nói ba chiêu, coi như là ba trăm chiêu, Miêu Phong ta cũng tình nguyện!

Miêu Phong lòng đầy căm phẫn, chính khí lẫm liệt.

- Kẻ này tính cách ngay thẳng.

Cả đám đệ tử đời thứ hai nhao nhao tán thưởng.

Tiềm Long cư sĩ vuốt râu mỉm cười, âm thầm gật đầu.

Rất nhanh La Thiên và Miêu Phong đã đi tới một khối đất bằng giữa rừng trúc.

- La Thiên! Thân là sư huynh, chiêu thứ nhất ta sẽ không rút đao, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.

Miêu Phong ra vẻ nhân từ đại nghĩa.

Lời này của hắn lần nữa được các sư trưởng khen ngợi không thôi.

Trong lòng Miêu Phong vui như nở hoa, hắn muốn khống chế cục diện, để cho La Thiên thất bại thảm hại, từ đó về sau sẽ không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

- Ngươi nên rút đao ra thì hơn. Đừng như lúc trước, ngay cả đao cũng không rút ra được.

Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ trào phúng.

- Ngươi... Ám toán ta mà còn dám lớn lối?

Sắc mặt Miêu Phong cứng lại, ngọn lửa cháy vô danh tràn ngập lòng hắn.

Chỗ sưng đỏ trên bàn tay hắn đã tiêu trừ không sai biệt lắm, đã có thể rút đao, thi triển ra được tám chín thành thực lực.

Nhưng vừa rồi Miêu Phong ra vẻ rộng lượng, chiêu thứ nhất chắc chắn sẽ không rút đao.

- Ngươi không rút đao thì ta cũng không ra kiếm.

La Thiên cười nhạt, hắn sẽ không chiếm tiện nghi của Miêu Phong, tránh cho người này kiếm cớ.

Quy Nguyên Thủ!

Thân thể La Thiên nhảy lên, lập tức tới gần, đánh ra một đạo chưởng ảnh óng ánh, vàng rực mà hùng hồn.

Cơ hồ là cùng lúc.

- Hừ! Lần này ta sẽ không để cho ngươi tính kế đâu!

Lệ mang trong mắt của Miêu Phong thoáng hiện.

Xôn xao sưu sưu!

Khí thế Linh Hải cảnh tam trọng trên người hắn bạo phát, một tầng vòng xoáy vô hình quanh quẩn.

Cỗ uy thế này đủ để đàn áp đệ nhất Nhân bảng lúc còn ở thịnh hội Võ phủ.

Vù vù sưu!

Miêu Phong duỗi bàn tay trái bình thường ra, đánh ra một đạo quyền ấn màu tím lớn chừng vạc nước, nhấc theo ngọn gió nóng bỏng bao phủ phạm vi vài thước.

Trong chốc lát quyền quang to lớn của Miêu Phong đã nuốt hết chưởng ảnh của La Thiên.

- Không sai! Kẻ này có sự dũng mãnh năm đó của Miêu sư huynh.

Vài tên trưởng bối đời thứ hai tán thán nói.

Một chưởng này của Miêu Phong, thanh thế đàn áp La Thiên.

Sưu Phanh Phanh~!

Hai cỗ lực lượng một quyền một chưởng đánh vào cùng một chỗ, kình khí bụi bặm cuồn cuộn.

- A NGAO...

Bỗng nhiên, một tiếng kêu rên sợ hãi truyền đến.

Sau một khắc đã thấy đạo quyền quang to lớn màu tím kia bị chưởng lực hùng hồn ngưng thực màu vàng đánh cho nứt vỡ.

Phanh!

Cơ thể Miêu Phong bay ra ngoài, khóe miệng có vết máu tràn ra, một cánh tay buông xuống, hoàn toàn không nâng nổi lên nữa.

Mặt của La Thiên không chút biểu hiện, ánh sáng màu xanh ngọc trên bề mặt của bàn tay nhanh chóng thu lại.

- Phong nhi!

Bên ngoài, Miêu Giang kinh hãi nghẹn ngào, không có cách nào tin tưởng được.

Trải qua một kích.

Cả cánh tay của Miêu Phong cơ hồ bị cắt ngang, đồng thời cũng bị nội thương không nhẹ.

- Không... Làm sao có thể! Tiểu tặc ngươi đã dùng âm mưu quỷ kế ác độc gì vậy?

Miêu Phong nói năng lộn xộn, gào thét chất vấn.

Trong lúc giao phong vừa rồi, trên người La Thiên có một cỗ man lực không phải người hiện lên, lại phối hợp với chưởng lực hùng hồn, trực tiếp nghiền ép hắn.

Linh Hải tam trọng toàn lực đánh ra một chưởng, không ngờ lại không địch lại được La Thiên.

- Công pháp luyện thể!

Trong đôi mắt mờ của Tiềm Long cư sĩ hiện lên một tia tinh quang.

Vừa rồi La Thiên đã bộc phát ra công pháp Luyện thể, uy lực mạnh mẽ tuyệt đối, lai lịch không đơn giản một chút nào.

- Không ngờ kẻ này lại kiêm tu một môn công pháp Luyện thể cường đại!

- Miêu Phong sư điệt khinh địch, phải chịu thiệt thòi.

Vài tên trưởng bối đời thứ hai sợ hãi than nói.

Vẻ mặt của Miêu Giang âm tình bất định, muốn chất vấn lại không có lý do để ra mặt.

Dù sao công pháp Luyện thể cũng là một đường trong Võ Đạo.

- Ta nói rồi, ngươi nên rút đao ra thì hơn.

La Thiên nhẹ nhàng nói.

Hắn tu luyện Thiên Lô bảo thể, lực lượng rất là kinh khủng. Coi như Miêu Phong là Linh Hải cảnh tam trọng, một khi chính diện liều mạng thì cũng chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ mà thôi.

- Miêu mỗ còn chưa thua!

Miêu Phong nghiến răng nghiến lợi, La Thiên thật sự là âm hiểm, không ngờ lại che dấu công pháp Luyện thể.

Cũng may vừa rồi hắn mới xuất chưởng bằng tay trái, không ảnh hưởng tới tay thuận thi triển đao pháp.

Phanh..!

Miêu Phong rút thanh Hàn Nguyệt loan đao bên hông ra.

Thiên Nguyệt đao pháp!

Than loan đao kia vẽ ra một đạo đao mang màu tím lạnh lẽo, thê lương như cầu vồng, ánh sáng sáng chói, chém thẳng về phía La Thiên.

Uy của một đao kia sánh ngang với Hạ Băng Nguyệt thi triển Kiếm ý lúc thịnh hội Võ phủ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn một phần.

- Đao này thật là mạnh!

Những đồ tôn đời thứ ba kia không khỏi kinh hô.

Ngay cả Vũ Văn Huyền cũng cảm thấy không bằng ....

- Không tệ! Miêu Phong sư điệt đã thi triển đao pháp vũ kỹ, ưu thế Luyện thể của tiểu tử kia sẽ giảm bớt đi nhiều.

Vài tên trưởng bối đời thứ hai tán thán nói.

Chỉ cần Miêu Phong sử dụng đao, phần thắng của La Thiên sẽ rất nhỏ, chứ đừng nói là muốn thắng lợi trong vòng ba chiêu.

Đối mặt với một đao thanh thế kinh người, như là cầu vồng kia.

- Chỉ bằng vào đao pháp như vậy sao?

La Thiên không khỏi lắc đầu, trong mắt có vẻ thất vọng, nói:

- Xem ra, La mỗ đã đánh giá cao ngươi rồi.

Cái gì!

Các trưởng bối hoặc là đồ tôn ở đây nheo mắt, nghi ngờ lỗ tai mình đã nghe lầm.

Nhưng trong lòng Miêu Giang thì lại rung động.

La Thiên là thiên tài đạt được thành tựu vạn cổ, mặc dù chỉ có tu vi nửa bước Linh Hải, nhưng lại không thể cân nhắc theo lẽ thường được.

- Thiên Tinh Kiếm Pháp, Tinh Hà thức!

PHANG... SƯU...U...U!

Phong Tuyết kiếm của La Thiên ra khỏi vỏ, vẽ ra một đạo kiếm quang sáng chói như sao, hàn quang âm u, giống như một vầng trăng treo trên trời.

Một kiếm này mơ hồ hô ứng với linh khí thiên địa, toả ra một tia đại thế kiếm đạo mênh mông bao la bát ngát.

- Đây là... Kiếm pháp viên mãn!

Sắc mặt Miêu Giang đại biến, hoảng sợ lên tiếng.

- Kẻ này, không ngờ cũng lĩnh ngộ được da lông kiếm ý!

Hai hàng lông mày của Tiềm Long cư sĩ nhảy dựng lên, có chút kỳ quái.

Phóng mắt ra nhìn thế hệ trẻ khắp Thương Vân quốc, cũng chỉ có quan môn đệ tử Hạ Băng Nguyệt của hắn hắn mới lĩnh ngộ được da lông kiếm ý.

Ngay cả Địa Nguyên cảnh cũng phải khó khăn lắm mới chạm đến da lông của chân ý a.

Không biết Lâm Đông Phong đã tu được mấy đời mà lại có phúc khí nhặt được một vị đồ đệ tiện nghi như vậy.

Xôn xao sưu! Sưu…

Đạo kiếm quang lạnh lẽo như sao kia vô cùng cường thế, xé nát và nuốt hết ánh đao của Miêu Phong.

- A, không…

Miêu Phong gào thét một tiếng, bị kiếm khí nổ tung đánh cho chật vật không chịu nổi.

Chỗ ngực của hắn có một vết máu sâu tới mức thấy xương.

- Đối phó với ngươi cần gì ba chiêu!

La Thiên thất vọng thở dài.

PHANG...!

Phong Tuyết kiếm tra vào bao, La Thiên trở lại bên người Lâm Đông Phong.

- Tiểu tử! Ngươi chân ý lĩnh ngộ từ lúc nào vậy, lại còn kiêm tu công pháp Luyện thể nữa...

Lâm Đông Phong trợn mắt há hốc mồm.

Đáng thương cho hắn lúc trước còn phải lo lắng, sợ La Thiên bị làm nhục.

Sự thật là, quả thực La Thiên đang khi bắt nạt bằng hữu nhỏ a.

Nghĩ lại Lâm Đông Phong bỗng nhiên hiểu ra, La Thiên là nhân vật tà dị bực nào cơ chứ? Chưa từng bị thua thiệt a.

- Miêu Phong thua?

- Mới hai chiêu đã bị La Thiên nghiền ép?

Các trưởng bối đời thứ hai và đồ tôn đời thứ ba vô cùng kinh hãi.

Chỉ dùng hai chiêu.

Một quyền, một kiếm.

La Thiên đã đánh bại được Miêu Phong.

- Khục! Tiểu tử này... Kỳ thật cũng không khuyếch đại a.

Tiềm Long cư sĩ có chút xấu hổ.

Hắn không thể không thừa nhận, mình đã nhìn lầm đối phương.

Tiềm lực, tư chất, thực lực mà La Thiên biểu hiện ra so với quan môn đệ tử Hạ Băng Nguyệt của hắn chỉ mạnh chứ không yếu hơn.

La Thiên lấy ba chiêu làm hạn định, chứng minh Miêu Phong không chịu nổi một kích.

Hiện tại xem ra, quả thực đã có chút khiêm tốn.

Miêu Phong đứng ở trước mắt La Thiên, ngay cả hai chiêu cũng không sống qua được.

Dùng cấp độ của Tiềm Long cư sĩ, thậm chí có thể nhìn ra La Thiên đã lưu tình.

Giờ khắc này sắc mặt của phụ tử hai người Miêu Giang lúc xanh lúc đỏ.

Miêu Phong thua quá thảm!

Điều này làm cho lời nói vu oan lúc trước tự động sụp đổ.

- Miêu Phong, dựa theo ước định trước đó, ngươi phải xin lỗi ta và Lâm Đạo sư.

La Thiên lạnh nhạt nói.

- La Thiên! Không thể ép người quá đáng! Coi như ngươi không có ác ý thì chuyện đả thương Phong nhi, cũng là sự thực.

Vẻ mặt Miêu Giang đỏ lên, nâng nhi tử bị thương dậy.

Hắn không thể chịu đựng được chuyện phải cúi đầu với nhất mạch của Lâm Đông Phong.

- Môn hạ của Tiềm Long ta nhất ngôn cửu đỉnh. Thua người không thể thua trận được.

Sắc mặt Tiềm Long cư sĩ trầm xuống.

Hắn mới chỉ suy nghĩ một chút là đã đoán được vài phần sự thực.

Dùng thực lực của La Thiên, căn bản không cần đi tính toán Miêu Phong làm gì cả.

Hẳn là hai người này có xung đột, Miêu Phong chịu thiệt, cho nên mới vu oan La Thiên.

- Sư tổ! Con có thể nhận lỗi.

Miêu Phong gào khóc.

Bịch!

Hắn lấy thân thể bị thương, quỳ gối xuống trước mắt Tiềm Long cư sĩ, làm cho người ta không khỏi có chút đồng tình, động lòng trắc ẩn.

Trong lòng Tiềm Long cư sĩ có chút không đành lòng

Nhất là khi nghĩ đến lúc phụ tử Miêu Giang tặng lễ đã rất tận tâm tận lực.

- Nhưng mà! Nhận sai với người nư La Thiên, chuyện này vi phạm lương tâm của con.

Miêu Phong lau nước mắt, vẻ mặt tràn ngập hận ý, lời nói khẽ đổi.

- Ngươi nói vậy là có ý gì? Còn không biết sửa sai sao?

Tiềm Long cư sĩ nhướng mày.

- Sư tổ! Ngài không biết rồi, La Thiên này không biết liêm sỉ, lấy thủ đoạn âm hiểm để lừa gạt Hạ sư cô lấy thân báo đáp.

Miêu Phong cắn chặt răng, trong mắt thoáng hiện lên một tia ác độc.

Hôn ước của La Thiên và Hạ Băng Nguyệt có chút trái với luân thường đạo lý.

Nói khoa trương thêm chút là có khuynh hướng loạn luân.

Tiềm Long cư sĩ hết sức coi trọng lễ giáo truyền thống. Chuyện này, tuyệt đối đã vượt qua điểm mấu chốt mà hắn có thể tha thứ!

Bình Luận (0)
Comment