Trong căn nhà ở rừng trúc, chúc thọ lần này coi như chấm dứt.
Các môn đồ nhao nhao cáo từ.
Tiềm Long cư sĩ và Hạ Băng Nguyệt đưa mắt nhìn mọi người rời đi.
La Thiên và Lâm Đông Phong ở lại một chút, là người rời đi cuối cùng.
Lúc phân ly, La Thiên vô thức liếc mắt nhìn Hạ Băng Nguyệt, đúng lúc vị Hạ sư cô này cũng nhìn về phía hắn.
Hai người nhìn nhau.
Ở trong đôi mắt sáng như sao của Hạ Băng Nguyệt hiện lên sắc thái khó có thể nói thành lời, có một tia xoắn xuýt cùng cô đơn, dường như muốn nhớ kỹ khuôn mặt của hắn vậy.
La Thiên có một loại trực giác.
Sau lần phân ly này, có khả năng sẽ có một đoạn thời gian rất dài hắn không thể gặp mặt vị Hạ sư cô này.
Chẳng biết tại sao trong lòng của hắn có một tia vắng vẻ và không nỡ, có lẽ là do thân thể thần tiên, trắng nõn ngày ấy làm cho người ta mê hoặc, khó có thể quên được.
Nửa ngày sau.
Lâm Đông Phong và La Thiên trở về Vương đô, cưỡi Linh cầm riêng của thánh phủ lên đường trở về.
Dùng tốc độ của Linh cầm, chỉ cần một hai ngày là đã có thể trở về Trục Nhật Thánh phủ.
Dọc đường, dường như Lâm Đông Phong có tâm sự, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
La Thiên cũng không chủ động hỏi.
Linh giác của hắn lại cảm ứng được tia nguy cơ như có như không kia đang không ngừng chuẩn bị, càng ngày càng mạnh mẽ hơn nữa.
Cỗ cảm giác nguy cơ này, từ sau khi rời khỏi bí viên Hoàng thất vẫn tồn tại.
- Chẳng lẽ cái chết của Trịnh Uy kia có sơ hở gì hay sao?
La Thiên nhíu mày.
Hắn vận chuyển Tạo Hóa quyết, ngón tay bấm mấy đạo pháp quyết cổ quái, trên người toả ra một cỗ khí tức thần bí khó lường.
Thông qua pháp quyết để tăng mạnh cảm ứng hung cát.
Cỗ cảm giác nguy cơ này đến từ phương hướng xa xôi, mơ hồ không rõ, cũng đang không ngừng tới gần.
- Xem ra cần phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Ánh mắt La Thiên lóe lên.
Hắn có một loại cảm ứng trong tối tăm, mình sẽ phải nghênh đón một kiếp nạn rất lớn.
...
Đông Vực đại lục, ở Xích Long Vương triều xa xôi.
Trịnh Thân Vương phủ, trong một gian phòng rộng rãi trống trải.
Trên ghế rồng màu vàng có một vị trung niên thân mặc áo bào rộng thùng thình, vẻ mặt âm u, không khí chung quanh bị đè nén, tràn ngập một cỗ khí tức sát phạt.
- Báo cáo Thân Vương! Bên Khâu Việt quốc kia đã truyền tin tức đến!
Một mảnh sương mù màu đen nhanh chóng kéo tới, ở trong đại điện xuất hiện một gã nam tử áo đen nửa quỳ ở dưới đất.
- Uy Nhi chết, nếu như Khâu Việt quốc không cho ta một công đạo thì bổn Vương sẽ san bằng Vương đô Khâu Việt quốc!
Thanh âm của Trịnh Thân Vương âm trầm như nước, trong hai mắt hiện lên hàn quang lạnh lẽo kinh người.
Từ mấy ngày trước, hồn đăng của nhi tử út Trịnh Uy trong phủ vỡ vụn, Trịnh Thân Vương cũng biết được tin tức hắn mất mạng trước tiên.
- Thương Vân quốc... La Thiên...
Trịnh Thân Vương đọc thư mà Khâu Việt quốc gửi tới, sát ý trong mắt lộ ra.
Trong thư Khâu Việt quốc có nói rõ, bọn họ có chín thành nắm chắc, có thể xác định hung thủ chính là La Thiên.
- Hồi âm lại cho Khâu Việt quốc và Thương Vân quốc, bảo hai quốc gia này giao ra hung thủ, nếu không bổn Vương sẽ làm cho vô số người chôn cùng với nhi tử của ta!
Trong thanh âm của Trịnh Thân Vương lộ ra hàn ý lạnh thấu xương, dường như đến từ cửu u địa ngục vậy.
- Còn tên La Thiên kia! Bổn Vương muốn diệt cửu tộc của hắn!
Khuôn mặt của Trịnh Thân Vương tràn ngập cừu hận và sát ý, vặn vẹo tới mức khó có thể nhận ra khuôn mặt ban đầu nữa.
- Vâng, Thân Vương đại nhân.
Người mặc áo đen kia run lên, cảm thấy áp lực không thôi.
Ở trong Xích Long Vương triều, Trịnh Thân Vương chính là Thân vương có thực quyền, năng lực và bối cảnh rất lớn, thậm chí còn có một lãnh địa là quốc gia, so với Khâu Việt Quốc và Thương Vân quốc cộng lại còn lớn hơn rất nhiều.
Mấy mươi năm chinh chiến, quốc gia bị Trịnh Thân Vương huỷ diệt không có mười cái thì cũng có bảy tám cái.
...
Bốn năm ngày sau.
Thương Vân quốc, Lăng Vân quận.
Ở một dòng sông gần Hắc Yêu lĩnh.
- A! Chạy mau…
Một chi liệp yêu đội bảy tám người đang bị một đầu Cự Ngạc đen như mực đuổi giết.
Sưu sưu!
Đầu Cự Ngạc đen như mực kia gầm nhẹ, phun ra một bãi nước bọt màu đen, lập tức bao phủ người của một Võ giả khai mạch lục trọng bị rớt lại phía sau.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Võ giả khai mạch lục trọng kia rơi vào trong đám nước bọt màu đen, khó có thể nhúc nhích, bị Cự Ngạc xé thành vài miếng, giống như nuốt vào vậy.
Các Võ giả phía trước sợ tới mức hồn phi phách tán, tốc độ chạy trốn lại còn nhanh hơn.
- Quá xui xẻo! Vừa mới vào Hắc Yêu lĩnh hai ngày, không ngờ lại gặp phải Yêu thú Linh cấp.
Ở phía trước, một gã trung niên phẫn hận nói.
Vị trung niên này có tu vi Khai mạch cửu trọng, là thủ lĩnh của đoàn đội này, hắn thường xuyên ra vào Hắc Yêu lĩnh săn giết Yêu thú cho nên cũng có vài phần danh khí ở Lăng Vân quận.
Một khi gặp phải Yêu thú Linh cấp, liệp yêu đội sẽ gặp phải nguy cơ rất lớn.
Dưới tình huống bình thường, tỷ lệ này rất thấp.
Sưu sưu sưu!
Sau khi đầu Cự Ngạc đen như mực kia nuốt một gã Võ giả, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng tới gần liệp yêu đội.
- A a...
Tiếng kêu thảm thiết lần nữa truyền đến, liệp yêu đội bị giết tới thất linh bát lạc.
Thực lực của Cự Ngạc màu đen này quá kinh khủng, tốc độ cũng kinh người, giết một người chỉ cần thời gian nháy mắt mà thôi.
Đã xong!
Toàn bộ đội ngũ rơi vào trong tuyệt vọng vô tận.
- Ha ha, cuối cùng cũng tìm được một đầu.
Một tiếng cười khẽ từ phía xa đến gần.
Mọi người lập tức nhìn thấy một gã thiếu niên tuấn tú, người khoác áo choàng màu đen nhạt, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, đang nhanh chóng đi tới.
- Chẳng lẽ có cường viện tới?
Trong lòng vị trung niên thủ lĩnh kia đại hỉ.
Ghé mắt nhìn.
Mọi người thất vọng, một thiếu niên miệng còn hôi sữa, tu vi có thể cao tới đâu được chứ?
Muốn đối phó với Yêu thú Linh cấp, chỉ có cao thủ Linh Hải cảnh mới có thể làm được.
Sưu!
Tốc độ của thiếu niên kia so với trong tưởng tượng còn nhanh hơn rất nhiều, bắn thẳng về phía đầu Cự Ngạc đen như mực kia.
- Hắn làm vậy là có ý gì?
Người của liệp yêu đội trợn mắt lên, giống như đang nhìn một tên tiểu tử đầu óc tối dạ vậy.
- Thiếu niên này tu vi không tầm thường, đáng tiếc...
Vị thủ lĩnh trung niên kia có chút không đành lòng thầm nói.
Nhưng có thiếu niên kia đệm lưng thì có thể làm tăng cơ hội chạy trốn của bọn hắn.
Bỗng nhiên!
Cự Ngạc đen như mực kia dừng tàn sát, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào thiếu niên kia, dường như đã cảm nhận được mối đe doạ nào đó.
- Nghiệt súc, còn không dâng máu thịt của ngươi lên cho ta?
Thiếu niên kia cười nhạt nói.
Rống rống rống!
Sát ý trong hai con ngươi của Cự Ngạc tăng vọt, hóa thành một đạo bóng đen, điên cuồng đánh về phía thiếu niên kia.
- Đến rất tốt!
Thiếu niên kia cười to, bên ngoài thân có ánh sáng màu xanh ngọc hiện lên, tay đánh ra một đạo chưởng ảnh màu vàng, hùng hậu ngưng thực.
Phanh phanh! Rắc rắc!
Ánh sáng màu đen bên ngoài thân Cự Ngạc lập tức vỡ vụn, trên cơ thể lập tức xuất hiện một cái lỗ máu lớn.
Cơ thể của đầu Cự Ngạc đen như mực kai tức thì bị đánh bay về phía sau bảy tám thước.
- Một chưởng làm Yêu thú Linh cấp trọng thương!
Vẻ mặt đám người trung niên kia kinh hãi, thân thể đang chạy trốn cứng đờ.
Rống rít!
Cự Ngạc đen như mực kia giận dữ, nhổ ra một mảng lớn nước bọt màu đen, điên cuồng đánh về phía thiếu niên mặc áo choàng vừa công kích nó.
- Ha ha.
Thiếu niên mặc áo choàng kia rất điềm tĩnh, tay đánh ra từng đạo chưởng ấn mạnh mẽ, chính diện nghiền ép nó.
Qua mấy hơi thở, đầu Cự Ngạc đen như mực bị đánh cho vết thương chồng chất, máu chảy đầy đất.
Lúc này, cuối cùng Cự Ngạc cũng đã sợ hãi, bắt đầu chạy trốn.
PHANG... SƯU...U...U!
Một đạo kiếm quang rực rỡ như sao chém qua, chém Cự Ngạc thành hai đoạn từ phần cổ kéo xuống.
Cách đó không xa.
Đám Võ giả của liệp yêu đoàn trợn mắt há hốc mồm, miệng hít vào một ngụm khí lạnh.
Yêu thú Linh cấp đủ để diệt sát bọn hắn, ở trước mắt của thiếu niên này lại giống như rau dưa, có thể tùy ý chém giết.
- Thiếu niên này, nhìn qua có chút quen mắt a?
- Hắn là La Thiên, đệ nhất Nhân bảng La Thiên!