La Thiên? La phủ chủ?
Rất nhiều học viên và cao tầng đứng trước Đấu Linh tháp giật mình như nằm mơ, hai mắt trợn lên.
Nhưng mà ở dưới sự uy hiếp vô cùng của Phó Phủ chủ, trong lòng mọi người run lên, không dám cãi lời.
- Bái kiến La phủ chủ!
Các học viên nhao nhao hành lễ bái kiến.
- Khục! Bái kiến La phủ chủ...
Vẻ mặt của Lâm Đông Phong và các trưởng lão, đạo sư xám xịt, cố nén cảm giác chất vấn và nghẹn khuất trong lòng, chỉ có thể khom người chào thiếu niên đáng tuổi cháu của mình.
Nhất là Lâm Đông Phong, hắn cảm thấy đau răng không thôi, bởi vì hắn phải chào học sinh của mình.
- Ha ha! Các vị không cần phải khách khí như vậy, mau mau miễn lễ!
La Thiên ra vẻ hưởng thụ, nhận hết lễ của mọi người mới đưa tay khách sáo nói.
Khóe miệng của các cao tầng co giật, rất muốn tiến lên, điên cuồng đánh tên tiểu bối được tiện nghi mà còn khoe mẽ này một hồi.
Trong lòng La Thiên lại rất vui vẻ, hiếm khi được các đại lão, cao tầng hành lễ a. Cảm giác này thật là đã nghiền.
- Nhạc Phó Phủ chủ, sao La Thiên lại trở thành Phủ chủ vậy?
Vài tên cao tầng không cam lòng, nhao nhao truyền âm hỏi thăm.
- Tình huống là thế này...
Nhạc Phó Phủ chủ cũng có chút đau răng nói.
- La Thiên vượt qua tầng mười Đấu Linh tháp, đã được người sáng lập Trương Tử Dương của thánh phủ tán thành, được phong làm Phủ chủ vinh dự.
- Phủ chủ vinh dự?
Mọi người ở đây kinh ngạc, chợt cả đám xôn xao chấn động.
La Thiên đã trở thành Phủ chủ của Trục Nhật Thánh phủ, mặc dù chỉ là danh xưng vinh dự mà thôi.
- Chức vị Phủ chủ vinh dự này, ngoại trừ không có thực quyền ra thì có thể hưởng thụ đãi ngộ và độ cao như là Phủ chủ bình thường.
Nhạc Phó Phủ chủ giải thích, trong lòng hết sức đè nén.
Trên lý luận mà nói.
Ngoại trừ việc La Thiên không thể can thiệp sự vụ trong thánh phủ ra thì địa vị và đãi ngộ còn hơn cả Phó Phủ chủ như hắn.
Coi như là Trục Nhật Phủ chủ đích thân tới đây thì La Thiên cũng địa vị ngang với đối phương.
Bởi vậy, khi Nhạc Phủ chủ đối mặt với La Thiên thì sẽ thấp hơn một cấp, cần phải hành lễ bái kiến.
- Tiểu tử này! Đúng là một bước lên trời a...
Vài tên trưởng lão và cao tầng, ngoài phẫn hận ra còn có chút hâm mộ ghen ghét.
Rất nhiều học viên ở đây trợn mắt há hốc mồm, trong lòng chỉ có kính sợ và ngưỡng mộ.
Khi cấp độ chênh lệch quá lớn, khó có thể ghen ghét được người ta nha.
Phủ chủ Thánh phủ, ở trong Thương Vân quốc này cũng là nhân vật cấp đại lão a. Học viên phổ thông so sánh với bọn họ chẳng khác gì con sâu cái kiến cả.
Người... cảm thấy im lặng nhất lại là Nhạc Tĩnh.
Lúc trước, hắn ỷ vào thân phận cháu của Phó Phủ chủ và đại lão Hoàng kim để chèn ép và mưu hại La Thiên.
Lúc này mới qua được bao lâu chứ?
Thân phận và địa vị của La Thiên lại vượt qua chỗ dựa lớn sau lưng hắn.
- Đúng rồi! La phủ chủ, vượt qua tầng mười Đấu Linh tháp, không biết Phủ chủ có nhận được truyền thừa của Trương Tử Dương tiền bối hay không?
Ánh mắt của Nhạc Phó Phủ chủ sáng lên.
- Không! Có khả năng công pháp và võ mạch của ta không quá phù hợp với hắn.
La Thiên lên tiếng nói.
Trên thực tế.
Ngoại trừ khối lệnh bài màu vàng tím đại biểu cho thân phận Phủ chủ vinh dự ra.
Quả thực La Thiên còn có một thu hoạch khác.
Trong đầu của hắn có thêm một bức địa đồ không trọn vẹn, một vầng mặt trời đang thiêu đốt hiện lên trong đó, mọc lên ở phương đông lặn về phía tây, ở giữa là hàm ý Võ đạo thâm sâu.
Bức địa đồ này tương tự như dấu vết chân ý ở trên Thông Thần Cổ Bích trong Huyền Linh sơn.
Khác nhau ở chỗ.
Bức địa đồ này thiên hướng về công pháp, thứ sau thì thiên hướng về vũ kỹ.
Trục Nhật công của Trục Nhật Thánh phủ cùng với công pháp tu luyện của Trương Tử Dương đều được tìm hiểu ra từ bên trong tấm địa đồ không trọn vẹn, khó hiểu này.
Thấy La Thiên phủ nhận, Nhạc Phó Phủ chủ bán tín bán nghi, cũng không miệt mài theo đuổi đáp án.
Lúc mọi người chúc mừng.
La Thiên và Lâm Đông Phong cùng nhau rời khỏi Đấu Linh tháp.
- Hảo tiểu tử! Bây giờ cánh của ngươi đã cứng cáp rồi, đã cưỡi lên trên đầu vi sư nha...
Lâm Đông Phong cười mắng.
- Lời ấy sai rồi! Lão nhân gia người hiện tại là đạo sư của Phủ chủ, địa vị cũng theo nước lên thì thuyền lên nha.
La Thiên cười khà khà nói.
- Ngươi đó, chẳng lẽ ngươi cho rằng chức vị Phủ chủ vinh dự này là tặng không hay sao?
Lâm Đông Phong vừa bực mình vừa buồn cười nói.
- Xin đạo sư chỉ giáo cho?
La Thiên có chút suy tư hỏi.
- Ngươi có thể xông qua tầng mười Đấu Linh tháp, thành tựu sau này không thể hạn lượng, rất có hi vọng vượt qua người sáng lập Trục Nhật thánh phủ.
Lâm Đông Phong cảm khái nói.
- Hiện tại, thân phận Phủ chủ vinh dự đã cột ngươi vào trên khung chiến xa của thánh phủ. Tương lai uy danh và thành tựu của ngươi càng lớn thì thánh phủ sẽ càng được lợi.
- Thì ra là thế.
La Thiên không thể không thừa nhận, đúng là gừng càng già càng cay.
Truyền thừa mà Trương Tử Dương kia để lại, hiển nhiên không phải là bữa cơm trưa miễn phí.
Nếu như hiện giờ La Thiên hưởng thụ rất nhiều đãi ngộ của thánh phủ, cắn người miệng mềm bắt người miệng ngắn. Sau này, một khi thánh phủ cần hắn xuất thủ, rất khó có thể khoanh tay đứng nhìn được.
- Vi sư có một loại dự cảm, Thương Vân quốc nho nhỏ sẽ dung nạp được chân long như ngươi.
Lâm Đông Phong cảm thán nói.
Vẻ mặt hắn có chút phức tạp nhìn La Thiên chăm chú:
- Ngươi có nghĩ tới việc đi ra khỏi Thương Vân quốc, đi tới sân khấu rộng lớn hơn hay không?
- Đi ra ngoài Thương Vân quốc?
La Thiên khẽ giật mình.
Hiện nay hắn là đệ nhất Nhân bảng Thương Vân quốc, trong lòng dần dần có cảm giác vắng vẻ, đúng như Hạ Băng Nguyệt lúc trước vậy.
Đối mặt với vấn đề này.
La Thiên không trực tiếp hỏi mà chỉ hỏi lại một câu:
- Đạo sư, nếu như ta ở lại Thương Vân quốc thì liệu ta có thể trở thành cường giả cái thế khinh thường đại lục, làm cho bất kỳ kẻ nào cũng không có cách nào làm tổn thương tới thân nhân bằng hữu của ta hay không?
- Không thể.
Lâm Đông Phong không hề nghĩ ngợi nói.
Hắn từng đi ra ngoài Thương Vân quốc, đã gặp qua cảnh tượng bên ngoài.
Đứng ở Thương Vân quốc giống như ếch ngồi đáy giếng, không có rèn luyện và khiêu chiến chính thức thì làm sao có thể trở thành cường giả chân chính được chứ?
- Vi sư hiểu rõ suy nghĩ của ngươi. Sau khi tấn chức Linh Hải cảnh, ngươi lại đến gặp mặt ta một chuyến...
Lâm Đông Phong hít sâu một hơi, đưa ra quyết định.
Sưu!
Không đợi La Thiên phản ứng, Lâm Đông Phong nhanh chóng đi về phía xa.
- Xem ra, đây là khúc mắc trong lòng của đạo sư.
La Thiên như có điều suy nghĩ thầm nói.
Từ khi tạm biệt Tiềm Long cư sĩ, hắn cũng cảm giác được Lâm Đạo sư có chút tâm sự.
...
Ban đêm, La Thiên vẫn trở về khu Hoàng kim như trước.
Hắn vừa trở thành Phủ chủ vinhn dự, các đãi ngộ liên quan, nội bộ thánh phủ còn cần thống nhất một phen.
Trong phòng tu luyện.
La Thiên khoanh chân ngồi xuống, ý thức chạm vào địa đồ không trọn vẹn ở trong đầu.
Một lát sau.
Ý thức của La Thiên rời khỏi, trong mắt có một tia tiếc nuối.
Tấm địa đồ này quả thực là một đạo truyền thừa.
Nếu như La Thiên tình nguyện tốn thời gian thì có thể lĩnh ngộ ra cường đại công pháp từ trong đó, yếu nhất cũng là Địa cấp hạ phẩm, thí dụ như Trục Nhật công vậy.
Công pháp mà Trương Tử Dương lĩnh ngộ từ đó là Địa cấp thượng phẩm.
Chỉ là muốn lĩnh ngộ được công pháp từ đó cũng cần một quá trình khá dài, bản thân cần có đủ nội tình võ học.
Mà La Thiên đã có hai môn công pháp thích hợp với hắn.
Quy Nguyên chân công, chân khí hùng hồn tinh thuần, hơn xa công pháp Địa cấp cùng giai.
Mà Thiên Lô bảo thể lại có uy năng rất gần với Thiên cấp.
Còn có một điểm quan trọng nữa.
Công pháp lĩnh ngộ từ bên trong địa đồ này chí dương chí cương, không hề phù hợp với Thần mạch của La Thiên.
Nói tới giá trị chính thức của nó, tấm địa đồ không trọn này còn không bằng hai đạo dấu vết chân ý mà La Thiên có được từ Huyền Linh sơn.
- Cái truyền thừa này, có lẽ thích hợp với Lâm Đạo sư hơn.
Trong đầu La Thiên xuất hiện một suy nghĩ.
Năm đó Lâm Đông Phong cũng là kỳ tài võ đạo vô cùng kinh diễm, lại phí mất thời gian ba mươi năm dậm chân tại chỗ, làm cho nội tình võ đạo của hắn cực kỳ thâm hậu.
- Đợi khi nào tấn chức Linh Hải cảnh rồi hãy nói sau vậy.
La Thiên lại kỳ vọng, không biết Lâm Đạo sư có tâm sự gì muốn nói với mình.
Trải qua Đấu Linh tháp tẩy lễ.
Tinh khí thần của La Thiên đã đạt đến đến trạng thái hoàn mỹ nhất.
Chân khí bên trong Khí mạch và Khí hải đều được đánh bóng đến cực hạn, cực kỳ tinh luyện.
Sưu sưu Xoạt!
La Thiên thúc giục tâm pháp của Quy Nguyên chân công, chân khí trong chín cái khí mạch dùng phương thức đặc biệt xoay quanh, hội tụ ở bên trong Khí hải.
Trong không gian Khí hải.
Ồ ồ!
Chân khí dày đặc bành trướng, dần dần hình thành vòng xoáy xoay tròn, liên tục rút chân khí trong chín cái khí mạch ra bên ngoài.
La Thiên chỉ còn cách Linh Hải cảnh một bước cuối cùng mà thôi.
Đó chính là ngưng tụ ra Khí hải linh toàn.
Ngưng tụ Khí hải linh toàn cần có tu vi nội tình khổng lồ, cũng cần có tư chất ngộ tính nhất định.
Rất nhiều võ giả, cả cuộc đời cũng khó có thể bước ra được một bước này.
Nhưng đối với người có tư chất Thần mạch và nội tình cường đại như La Thiên mà nói, đây chỉ là một quá trình như là nước chảy thành sông mà thôi.