Chương 215: Đại Chiến Bùng Nổ
Hai ngày sau.
Biên cảnh hai nước, ở một núi rừng hoang vu gần đó.
“La Thiên! Chạy đi đâu…”
Bụi đất bốc lên cuồn cuộn, một chi thiết kỵ tinh nhuệ mấy trăm người của Thương Vân Quốc lao đến.
Trước sườn núi, một thiếu niên mặc áo choàng đang ngồi xếp bằng điều tức.
“Đại hoàng tử, Lý Thịnh?”
La Thiên mở mắt nhìn một thanh niên mặc áo giáp lộ ra khí độ thượng vị giả đứng trước đám người.
Lý Thịnh dẫn dắt Vân Thiên thiết kỵ, đây chính là kỵ binh vương bài của Thương Vân Quốc.
Trong chi thiết kỵ này, mỗi kỵ binh đều có tu vi Khai Mạch thất trọng trở lên, tiểu đội trưởng còn có tu vi Linh Hải cảnh trở lên.
“La Thiên, còn không mau bó tay chịu trói!”
Bên cạnh Thái Tử Lý Thịnh là hai vị trưởng lão hoàng thất có tu vi Linh Hải cửu trọng và nửa bước Địa Nguyên Cảnh.
“Không hổ là Đại hoàng tử, không ngờ lại mời được nửa bước Địa Nguyên Cảnh.”
La Thiên đứng dậy vỗ tay khen ngợi.
“Giết!”
Lý Thịnh lười nhiều lời, y lập tức ra lệnh, mấy trăm Vân Thiên thiết kỵ cuốn lên bụi mù cuồn cuộn, lao về phía La Thiên từ tứ phía.
Nhưng Vân Thiên thiết kỵ còn chưa tới gần La Thiên thì đã...
Oanh!
Trong núi rừng gần đó, một lốc xoáy chợt đánh úp lại.
Rống!
Thụy thú Côn Già khổng lồ xuất hiện trong vòi rồng u ám, phát ra một cỗ uy áp hung hãn ngập trời.
Trong phút chốc, mấy trăm chiến thú thiết kỵ run bần bật, ngã rạp xuống.
“Không tốt! Dị thú Địa cấp!”
Hai gã trưởng lão hoàng thất hoảng sợ hô lên.
Rầm rầm!
Vòi rồng hất văng mấy trăm Vân Thiên thiết kỵ rơi rớt tan tác.
“A a a...”
Tiếng kêu rên thảm thiết truyền đến liên miên không dứt.
“Điện hạ chạy mau!”
Hai gã trưởng lão hoàng thất toàn lực ra tay ngăn cản thụy thú.
Oanh!
Thụy thú há mồm thổi, lốc xoáy cao mấy chục mét phóng đi đánh hai gã trưởng lão hộc máu bay ngược.
“Chạy mau! La Thiên này có thể sai khiến dị thú Địa cấp!”
Thái Tử Lý Thịnh sợ tới mức hồn phi phách tán, quay đầu bỏ chạy.
La Thiên không sai thụy thú đuổi giết Lý Thịnh, chỉ giết chết hai gã trưởng lão.
“Trong tương lai, mối uy hiếp đến từ Tam hoàng tử lớn hơn, vậy không bằng giữ Thái Tử lại để áp chế y.”
Ánh mắt La Thiên lóe lên, trong lòng đã có tính toán.
Trong lúc Vân Thiên thiết kỵ tan tác.
Phương hướng Khâu Việt Quốc, một phi ưng thanh sắc phá không lao đến.
“La Thiên! Hôm nay ngươi không thoát được đâu!”
Thanh âm vang tận mây xanh, chấn động bát phương.
Trên phi ưng có một người trung niên khoanh tay đứng.
“Địa Nguyên Cảnh!”
Khí huyết trong cơ thể La Thiên chấn động.
Xoạt!
Người trung niên có làn da tối màu từ trên trời giáng xuống, phát ra một cỗ uy áp lay động núi cao, không khí chung quanh cũng đình trệ.
“Cao thủ Địa Nguyên Cảnh Khâu Việt Quốc!”
Đại hoàng tử Lý Thịnh biến sắc.
Vì muốn khiến Trịnh Thân Vương nguôi giận, Khâu Việt Quốc và Thương Vân Quốc đều muốn bắt La Thiên.
Dù nước nào thành công thì đều có thể lập công chuộc tội, thậm chí lấy được hảo cảm của Trịnh Thân Vương, từ đó có thể huỷ diệt quốc gia còn lại.
Khâu Việt Quốc không có ưu thế địa lý, thế nhưng lại phái ra cường giả Địa Nguyên Cảnh.
. . .
Bạch!
Người trung niên da ngăm nhảy xuống từ trên thương thanh phi ưng, uy áp Địa Nguyên Cảnh khủng bố như núi cao khiến hư không chịu áp lực nặng nề.
Trên mặt đất, mọi người đều chấn động biến sắc.
Rống!
Thụy thú Côn Già lộ vẻ kiêng kị, dường như cảm nhận được uy hiếp đến từ kẻ có cùng thực lực.
“Tiểu bối, còn không bó tay chịu trói ư?!”
Còn đang lơ lửng trong không trung, người trung niên da ngăm bùng nổ chân nguyên, một tầng ánh sáng tím bao trùm.
Ngay sau đó, gã thoát khỏi tác dụng của trọng lực, bay lượn phi hành, dùng tốc độ kinh người lao về phía La Thiên.
“Bay ư? Không tốt!”
La Thiên chấn động, Địa Nguyên Cảnh có năng lực phi hành ngắn ngủi, xưng là lăng không phi độ.
Cảm giác nguy cơ xưa nay chưa từng có buông xuống!
Bá!
Ám ảnh áo choàng rung lên, La Thiên bùng nổ thần mạch, dùng thân pháp viên mãn lướt trên một mảnh u hàn vân nhiên, bày ra tốc độ hơn xa Linh Hải cảnh sơ giai bình thường.
Grào!
Thụy thú Côn Già rít gào, không quan tâm đến Thiên Vân thiết kỵ Thương Vân Quốc nữa, nó lập tức hội hợp với La Thiên.
“Tốc độ của tiểu tử này… Sao Linh Hải nhất trọng có thể làm được?”
Người trung niên trên bầu trời nhíu mày.
Gã bùng nổ toàn bộ chân nguyên, phá không phi hành, muốn nhanh chóng bắt lấy La Thiên.
Người trung niên da ngăm nhanh chóng tiếp cận La Thiên, khoảng cách chỉ còn trăm mét.
Nhưng khoảng cách giữa La Thiên và thụy thú Côn Già chỉ còn chừng 60 - 70 mét.
“Không thể để bọn họ hắn hội hợp!”
Người trung niên da ngăm thi triển bí thuật, thiêu đốt chân nguyên, tử sắc quang mang bộc phát.
Trong phút chốc, tốc độc của gã tăng gần gấp đôi, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách còn 20 – 30 mét.
“Bắt lấy!”
Người trung niên hét lớn, cách không đưa tay, một bàn tay khổng lồ tiến về phía La Thiên.
Quang thủ chộp tới, hư không đình trệ, uy thế khiến người ta sợ hãi.
“Châm huyết thuật!”
Trên người La Thiên lượn lờ một tầng huyết khí mênh mông, tốc độ lại tăng thêm, hội hợp với thụy thú Côn Già.
Bàn tay kia tóm trượt, để lại một dấu ấn thật lớn trên mặt đất.
“Thất bại!”
Người trung niên sắc mặt âm trầm, không ngờ La Thiên phản ứng nhanh như vậy, bùng nổ bí thuật gần như cùng lúc với gã.
Một tiếng rống giận rung trời vang lên.
Rống! Oanh!
Thụy thú Côn Già phun ra một cơn lốc cuồn cuộn u ám nuốt chửng người trung niên.
Trong phút chốc, tiếng nổ vang gầm rú liên miên không dứt.
Rầm rầm! Phụt xèo!
Cơn lốc tan vỡ, hiện ra tầng quang mang tử sắc bên trong, nhưng nó cũng nhanh chóng ảm đạm.
Một lúc sau, một tiếng vang kinh hồn truyền đến, tạo thành sóng xung kích cao mấy chục mét.
Bang oanh!
Một cự trảo màu đen bạc đánh bay người trung niên da ngăm.
Oa!
Người trung niên da ngăm phun ra một búng máu, tử quang trên người vỡ nát.
Cùng lúc đó, một cái mâu tím sậm mang theo lôi điện phát ra khí tức hủy diệt cũng đánh trúng thụy thú Côn Già.
Ngô hô!
Cái bụng lớn của Côn Già hướng lên, bộ lông nâu sậm dựng lên, lập loè quang văn tối tăm.
Phốc oanh! Xèo xèo!
Ở nơi bị tử mâu đánh trúng, lôi diện tử sắc nổ tung.
Côn Già loạng choạng, trên người chỉ có vết tích mờ nhạt, không có gì đáng ngại.
“Này... Sao có thể?!”
Người trung niên hoảng sợ, lau khô vết máu trên khóe miệng, sắc mặt trắng bệch.
Một kích tuyệt sát của gã mà không thể làm gì được con thụy thú này.
Đây là kiểu dị thú thượng cổ gì mà thân thể lại có phòng ngự mạnh mẽ như vậy?
Rống!
Thụy thú Côn Già lại tạo ra một cơn lốc bao phủ người trung niên, khiến gã phải liên tục lui lại.
“Thực lực của thụy thú thật đáng sợ!”
Đại hoàng tử Lý Thịnh kinh hãi.
Người trung niên kia có danh hào “Hắc Lôi Thiên Vương”, là cường giả Địa Nguyên Cảnh lâu đời của Khâu Việt Quốc, từng tạo nên chiến tích đánh trọng thương Địa Nguyên Cảnh Thương Vân Quốc.
Khắp Thương Vân Quốc, không có người nào dám nói rằng mình có thể thắng được “Hắc Lôi Thiên Vương”.
“Đại hoàng tử! Thụy thú đã bị cầm chân, đây là thời cơ tốt!”
Một vị cao thủ hoàng thất hô nhỏ.
“Rất tốt! La Thiên không còn được bảo vệ nữa!”
Ánh mắt đại hoàng tử Lý Thịnh sáng ngời.
Tuy rằng Hắc Lôi Thiên Vương không phải đối thủ của thụy thú nhưng có thể cầm chân nó trong khoảng thời gian ngắn.
Bên phía Đại hoàng tử có rất nhiều cao thủ Linh Hải tứ trọng đến lục trọng, có cả 200 danh thiết kỵ binh.