Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Không Tốt!

Chương 216: Không Tốt! Chương 216: Không Tốt!

Chương 216: Không Tốt!

“Vây giết La Thiên!”

Lý Thịnh dẫn dắt các cao thủ và Thiên Vân thiết kỵ tấn công La Thiên.

“Tàn binh bại tướng thì làm gì được ta.”

La Thiên bình tĩnh tự nhiên.

Ám dạ áo choàng rung lên, hắn thi triển《 vân du bộ》viên mãn, nhảy lên núi rừng phụ cận.

Bị địa hình ảnh hưởng, 200 tên Thiên Vân thiết kỵ kia không thể tiến quân thần tốc.

“Bao vây nơi này!”

Lý Thịnh lộ vẻ châm chọc, lệnh cho Thiên Vân thiết kỵ tản ra vây quanh núi rừng.

Sao đó y dẫn dắt một đám cao thủ Linh Hải cảnh vào trong truy đuổi.

“Tiểu tử kia trốn đâu rồi?”

Lý Thịnh và các cao thủ hoàng thất tìm tòi khắp nơi nhưng không có kết quả.

Sau khi tiến vào núi rừng, thân ảnh khí tức La Thiên hoàn toàn biến mất như đã bốc hơi.

Lý Thịnh không phát hiện ra trên một cây đại thụ cách mấy chục mét ở sau lưng y có một thiếu niên mặc áo choàng, thân hình khí tức hoàn toàn ẩn nấp.

Hóa ra ở trong khu vực âm u thế này, ám ảnh áo choàng của La Thiên cũng có thể tạo nên hiệu quả ẩn nấp.

Hơn nữa hắn được cành lá che giấu, trừ khi đến gần hoặc nhìn chăm chú, nếu không thì không thể phát hiện.

Bá!

La Thiên khẽ khàng kéo giãn khoảng cách với đám người Lý Thịnh.

Địa Nguyên Cảnh Khâu Việt Quốc đã bị thụy thú kiềm chế.

Chỉ cần cắt đuôi được những người này thì La Thiên có thể rời khỏi biên cảnh hai nước.

Khi La Thiên đã sắp thành công.

Trù!

Một thanh âm bén nhọn lảnh lót vang lên trên không trung.

Một con thương thanh phi ưng dùng ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào La Thiên.

La Thiên kinh hãi rợn người.

Con thương thanh phi ưng này là linh cầm của người trung niên kia, thị lực của nó hơn xa võ giả nhân loại.

La Thiên có thể ẩn nấp qua mặt đám người Đại hoàng tử nhưng lại bị chỉ linh cầm này bắt được tung tích.

“La Thiên! Nếu ngươi không lộ diện, bổn điện sẽ thiêu hủy nơi này!”

Lý Thịnh cười lớn.

Sau đó núi rừng bốc cháy, ngọn lửa rào rạt từ bên ngoài lan vào bên trong.

Sương khói cuồn cuộn che lấp không trung.

“Nhiều nhất là trong thời gian một chén trà nhỏ nữa, khu rừng này sẽ bị đốt sạch.”

Ánh mắt La Thiên lóe lên, không hề kinh hoảng.

Trong lòng hắn đã có hai phương án ứng đối.

Phương pháp trực tiếp nhất là dùng【 Hồng Liên Kiếm 】tiêu diệt Lý Thịnh và đám cao thủ kia, trực tiếp lao ra ngoài.

Phương án thứ hai là ẩn nấp tìm cơ hội, xuất chiêu bất ngờ.

La Thiên thiên về phương án sau hơn, nếu hắn thành công thì sẽ có thể thoát khỏi nguy cơ mà không phải trả giá lớn.

Vèo vèo!

La Thiên thi triển Vân Du Bộ, nhanh chóng mượn lực bay vọt đến đỉnh một cây đại thụ, dùng cành lá che giấu bản thân.

Trên bầu trời bị sương khói lan tỏa.

Tầm nhìn của thương thanh phi ưng bị ảnh hưởng, nó hạ thấp độ cao, vỗ cánh xua tan sương khói, bồi hồi giữa không trung.

“Súc sinh này có linh trí không thấp, âm hồn bất tán.”

Khóe miệng La Thiên nhếch lên độ cong lạnh lẽo.

Xôn xao!

Ngọn lửa chung quanh càng lúc càng lớn, hóa thành biển lửa rào rạt, có thể nhìn rõ trong phạm vi mấy chục dặm.

Thụy thú Côn Già vẫn đang giao chiến với Hắc Lôi Thiên Vương.

Hắc Lôi Thiên Vương bị thương không nhẹ, vừa đánh vừa lui.

Thụy thú truy đuổi gã, không cho hã cơ hội chạy thoát.

“Ha hả! Một hậu bối Linh Hải sơ giai mà lại khiến ‘Hắc Diện Thiên Vương’ của Khâu Việt Quốc phải đích thân tới ư?”

Một thanh âm già nua từ xa tới gần.

Một vị lão giả đầu bạc áo nâu từ phương xa lăng không phi độ mà đến.

“Thương Vân hoàng thất, Lý Trường Thanh!”

Sắc mặt người trung niên da ngăm biến đổi.

“Thái Thượng trưởng lão!”

Đại hoàng tử Lý Thịnh và vài tên cao thủ hoàng thất chấn động, lộ vẻ kính sợ sùng kính.

Cường giả Địa Nguyên Cảnh Thương Vân Quốc cũng đã chạy tới.

“Cuối cùng cũng tới rồi!”

Đại hoàng tử Lý Thịnh mừng thầm trong lòng.

Không có Địa Nguyên Cảnh tọa trấn, dù bắt sống được La Thiên thì trong lòng cũng không yên tâm, bởi dù là thụy thú hay Hắc Lôi Thiên Vương thì đều có thể tàn sát bọn họ.

“Thái thượng trưởng lão! La Thiên bị nhốt trong núi rừng.”

Lý Thịnh đến bái kiến, cung kính nói.

“Các ngươi làm không tồi!”

Lý Trường Thanh khen ngợi, chân nguyên màu xanh lá bùng nổ, muốn bay về phía núi rừng kia.

Biển lửa không thể ngăn cản Địa Nguyên Cảnh, muốn bắt sống một Linh Hải cảnh sơ giai dễ như trở bàn tay.

“Lý huynh, biệt lai vô dạng!”

Bỗng nhiên, một thanh âm tầm thường truyền đến.

Bước chân Lý Trường Thanh cứng đờ.

Không biết từ khi nào, một văn sĩ hạc phát đồng nhan chậm rãi đi tới.

Văn sĩ đi có vẻ rất thong thả, nhưng chỉ vài bước đã đi đến trước mặt Lý Trường Thanh.

“Tiềm Long cư sĩ! Chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với hoàng thất ư?”

Lý Trường Thanh sắc mặt nghiêm nghị.

Văn sĩ tóc bạc này đúng là bán sư tổ của La Thiên, Tiềm Long cư sĩ.

“Lý huynh đừng nghiêm túc như vậy, mười mấy năm không gặp, chúng ta đã lâu không tán gẫu.”

Tiềm Long cư sĩ vân đạm phong khinh lên tiếng.

Lý Trường Thanh hừ lạnh một tiếng, giơ tay đánh một chưởng.

Bang!

Tiềm Long cư sĩ cười nhạt, nhẹ nhàng dừng chưởng đánh trả.

Nhìn từ xa thì không khác gì hai phàm phu tục tử muốn vỗ tay chào đón.

Bịch bịch!

Vậy mà Lý Trường Thanh lại lùi hai bước, sắc mặt khẽ biến.

Sau đó, oanh..

Mặt đất quanh hai người xuất hiện vô số vết nứt lan tràn.

“Tiềm Long cư sĩ, thực lực ngươi tăng lên không ít!”

Đồng tử Lý Trường Thanh co rụt.

“Đa tạ!”

Tiềm Long cư sĩ hơi mỉm cười.

Hai người không động thủ nữa, bộ dáng văn nhã đàm tiếu.

“Tiềm Long huynh, đồ tôn của ngươi thân hãm biển lửa, bị vô số cao thủ hoàng thất và Thiên Vân thiết kỵ bao vây, hắn có chạy đằng trời.”

Lý Trường Thanh vuốt râu mỉm cười.

“Hắc Lôi Thiên Vương, bại thế đã định, kiên trì không được bao lâu.”

Tiềm Long cư sĩ không để bụng.

Lúc này, thụy thú đã khiến cho người trung niên trở nên chật vật bất kham, bị thương nhiều chỗ.

“Hai lão thất phu!”

Người trung niên da ngăm lộ vẻ tuyệt nhiên, lần thứ hai thi triển bí thuật, thiêu đốt chân nguyên.

Xôn xao!

Trên người gã bộc phát ra hào quang tím đậm lóa mắt, miễn cưỡng đỡ một kích của thụy thú.

Oa!

Nam tử phun ra một búng máu, mượn lực bay ngược gần trăm mét.

Vèo!

Sau đó gã cố nén thương thế, bay về phía núi rừng bị ngọn lửa thiêu đốt.

“Không tốt!”

“Hắc Lôi Thiên Vương tiêu hao quá mức để thi triển bí thuật, gã không sợ thương đến căn cơ ư?”

Lý Trường Thanh và Tiềm Long cư sĩ đều biến sắc.

Bọn họ muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Người trung niên đã bay vào núi.

Khi vị Địa Nguyên Cảnh Khâu Việt Quốc này sắp bay lên không, đột nhiên một tiếng hí bén nhọn vang lên trong màn sương khói giữa núi rừng.

3 vị Địa Nguyên Cảnh nhìn chăm chú.

Một con thương thanh phi ưng bị một cái roi có gai trói lấy, nó đang giãy giụa kịch liệt.

Trên lưng thương thanh phi ưng là một thiếu niên mặc áo choàng.

Kẻ đó đúng là La Thiên!

Bình Luận (0)
Comment