Chương 217: Cự Tích Một Sừng
“Thương Minh Ưng!”
Hắc Lôi Thiên Vương biến sắc.
Sau đó gã cười to: “Tiểu bối, đừng giãy giụa phí công, loại linh cầm được thuần dưỡng nhiều năm này sẽ không nghe ngươi sai sử đâu.”
“Vậy ư?”
La Thiên cười đạm nhiên.
Bỗng nhiên trên người La Thiên phát ra khí tức mạnh mẽ tuyệt đối của Yêu Đế viễn cổ.
Thương Minh Ưng bị hắc tiên trói buộc run bần bật, vẻ chống cự trong mắt dần chuyển hóa thành sợ hãi thuận theo.
Sau đó La Thiên thi triển bí thuật thông linh và ma niệm thuật, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, khống chế chỉ phi cầm này.
Trù!
Một tiếng hót lảnh lót vang vọng không trung.
Thương Minh Ưng giương cánh bay lượn, mang theo La Thiên bay về phía chân trời.
“Sao có thể như vậy?!”
Sắc mặt Hắc Lôi Thiên Vương xanh mét, thanh âm run nhẹ.
Phi cầm của gã trở thành công cụ của, giúp La Thiên cao chạy xa bay, không thể ngăn cản ư?
Địa Nguyên Cảnh có thể phi hành trong thời gian ngắn, nhưng dù sao cũng chỉ là nhân loại, không am hiểu phi hành, không thể ngăn cản La Thiên.
“La Thiên chạy thoát rồi sao?”
Đại hoàng tử Lý Thịnh và các cao thủ hoàng thất cùng 200 Thiên Vân thiết kỵ trợn mắt há hốc mồm.
“Tiểu tử này...”
Sắc mặt Lý Trường Thanh và Tiềm Long cư sĩ ngây người nhìn thân ảnh thiếu niên cưỡi linh cầm bay lên tận trời.
Giờ khắc này, rất nhiều cao thủ của hai nước, kể cả 3 vị Địa Nguyên Cảnh đều kinh ngạc nhìn lên không trung.
“Mệnh ta là cá chép vượt long môn, nhất nhập vân tiêu đãng cửu thiên!”
Tiếng cười ngạo nghễ truyền đến từ phía chân trời, lộ ra ý chí chiến đấu bất khuất không buông tha.
Mọi người nhìn theo bóng dáng thiếu niên trên lưng Thương Minh Ưng, hắn khoanh tay đứng ngạo nghễ bay lên trời cao, dần hóa thành một điểm đen.
Grào!
Thụy thú Côn Già phát ra tiếng hót kinh thiên, hô ứng với tiếng cười dài phía chân trời, như đang tiễn đưa bạn bè.
. . .
Hai tháng rưỡi sau, ngoài biên cảnh Xích Long Vương Triều.
Ngoài hoang dã, mấy chiếc xe ngựa nhanh chóng tiến về phía trước.
“Công tử, còn một ngày nữa là sẽ đến Xích Long Vương Triều.”
Một người trung niên mặt dài tầm bốn năm chục tuổi chậm rãi nói.
“Phúc bá, may mà hành trình này có ngươi!”
Công tử “Lý Túc” khẽ thở ra.
Đây là lần đầu tiên y tự mình áp tiêu, trên đường phiền toái không ngừng, gặp phải vài toán cướp và yêu thú, thiệt hại 5 người thủ hạ.
“Làm xong đơn này, ta nhất định phải ăn uống một bữa thật ngon, tìm mấy người mỹ nữ.”
“Đến lúc đó, Trần Vũ huynh đệ sẽ tách khỏi chúng ta đúng không?”
Mọi người đàm tiếu nghị luận, ánh mắt nhìn về phía một nam tử thân thể cường tráng, diện mạo bình thường.
“Đúng vậy, đến lúc đó nên chia tay rồi!”
Nam tử tên “Trần Vũ” đáp một tiếng.
Hắn chính là La Thiên.
Trần Vũ chỉ là cái tên tùy tiện đặt để tránh né hoàng thất Thương Vân Quốc và Khâu Việt Quốc đuổi giết, dọc đường đi, La Thiên nhiều lần thay đổi bề ngoài và tên họ.
Dù thế hắn vẫn gặp phải mấy lần nguy cơ.
Nếu không có Tạo Hóa Quyết hai tầng, nhận thấy nguy cơ từ trước và suy đoán ra nhiều tin tức thì e rằng đoạn đường chạy trốn của La Thiên đã kết thúc từ lâu.
Thương Vân Quốc cách Xích Long Vương Triều rất xa, La Thiên không thả lỏng một giây phút nào.
Sau khi bay bằng Thương Minh Ưng nửa tháng, sức cùng lực kiệt. Phi hành trên trời dễ bị phát hiện, La Thiên vứt bỏ phi hành tọa kỵ, xuyên qua rừng cây hiểm địa.
Hắn lặn lội đường xa đồng thời có thể mài giũa bản thân.
Tu vi của hắn cũng đột phá Linh Hải nhất trọng đỉnh.
Một tháng trước, đội ngũ áp tiêu này bị yêu thú tập kích, trùng hợp gặp La Thiên đi ngang qua nên xin hắn trợ giúp.
La Thiên giấu giếm thân phận thực lực, chỉ biểu hiện ra tu vi Khai Mạch thất trọng nhưng chiến lực đạt đến có Khai Mạch bát - cửu trọng, giúp đội ngũ chia sẻ không ít áp lực.
Sau khi nguy cơ được giải trừ, công tử Lý Túc biết La Thiên cũng muốn đến Xích Long Vương Triều thì mời hắn đồng hành.
La Thiên không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Xích Long Vương Triều mà hắn muốn đến là địa bàn của Trịnh Thân Vương, tìm hiểu thêm tình báo là điều rất cần thiết.
Sau một thời gian sinh hoạt chung, hắn nhanh chóng dung nhập đội ngũ, cũng đạt được rất nhiều tin tức hữu dụng, cả tình huống một vài quốc gia xung quanh và Xích Long Vương Triều.
“Nếu sau này Trần huynh đệ rảnh rỗi thì có thể tới Hổ Môn tiêu cục chúng ta làm khách bất cứ lúc nào.”
Công tử Lý Túc cười nói.
“Nhất định rồi!”
La Thiên cười gật đầu.
Vừa dứt lời, phía sau truyền ra vài đạo sát khí kinh người.
Xe ngựa đột nhiên gia tốc khiến Lý Túc suýt ngã.
“Sao lại thế này?”
“Phúc bá” nhăn mày lại.
“Phúc bá, là Cự Tích một sừng, hình như chúng ta không cẩn thận xâm nhập địa bàn Cự Tích một sừng!”
Người đánh xe bên ngoài hoảng loạn nói.
“Cự Tích một sừng!”
Người trong xe ngựa biến sắc.
Cự Tích một sừng có tiếng là khó chơi, lực phòng ngự cường đại, lực lượng khủng bố, còn chứa kịch độc.
Giờ phút này, bọn họ cảm nhận được vài cỗ khí tức yêu thú linh cấp.
Trong đó có một cỗ khí tức khiến tâm thần Phúc bá cũng run lên, thân hình căng thẳng.
Phải biết rằng, Phúc bá là Linh Hải cảnh nhất trọng đã lâu, là người có tu vi cao nhất trong đội ngũ.
“Tuy rằng Cự Tích một sừng khó chơi nhưng tốc độ là điểm yếu của nó, nếu chỉ là vô tình thì chạy trốn một lát là có thể thoát.”
La Thiên bình tĩnh nói.
“Ân, Trần Vũ tiểu huynh đệ nói đúng.”
Phúc bá nhìn La Thiên vài lần.
Tuy rằng Cự Tích một sừng tính tình cuồng bạo nhưng không phải loại cắn chết không bỏ, Phúc bá nhất thời hoảng loạn đã quên mất điểm này.
Không ngờ La Thiên lại bình tĩnh phân tích ra nhanh như vậy.
Phúc bá không nghĩ nhiều, lập tức hạ lệnh cho đội ngũ đí với tốc độ cao nhất.
Một lát sau, Cự Tích cao 3 mét còn đang truy đuổi phía sau, phát ra tiếng gào rống phẫn nộ trầm thấp.
Cự Tích một sừng há mồm, phun ra mấy cột sáng chân khí u lục sắc ẩn chứa kịch độc.
Phúc bá lập tức ra khỏi xe ngựa, đánh ra một đạo chưởng quang ngưng luyện màu cam, đánh nát quang trụ u lục.
“Trần huynh đệ, vừa rồi may mà nhờ có phán đoán bình tĩnh của ngươi, nếu không chắc mọi người đã bị chôn vùi tại đây rồi.”
Lý Túc cảm kích nói.
Trong tình huống vừa rồi, khi Phúc bá còn đang thất thần mà La Thiên lại bình tĩnh như vậy khiến Lý Túc rất xem trọng.
Dọc đường đi, La Thiên thường xuyên có những biểu hiện khiến người ta cảm thấy kinh diễm, bọn họ đã quen rồi, không cảm thấy quá kỳ quái.
Đột nhiên tiếng nổ mạnh vang lên.
Xe ngựa của Lý Túc bị công kích của Cự Tích một sừng lan đến, một bánh xe bị nổ vỡ.
Ầm!
Cả chiếc xe lật ngửa, mọi người đều nhảy ra.
“Không ổn rồi, số lượng Cự Tích một sừng quá nhiều.”
Giọng nói trầm thấp của Phúc bá truyền đến.
Chỉ thấy tổng cộng có tám con Cự Tích một sừng nhanh chóng lao tới, trong đó có 4 con cấp bậc Linh Hải cảnh.
Với tình huống hiện tại của tiểu đội, nếu chém giết thì kết quả rất có thể là toàn quân bị diệt.
“Các ngươi trốn đi, không cần bảo hộ ta.”
Lý Túc dứt khoát mở miệng.
Trong tiểu đội, tu vi của y yếu nhất, là Khai Mạch ngũ trọng, chỉ có thể liên lụy đến người khác.
Nếu không bảo hộ y thì rất nhiều người trong tiểu đội sẽ có thể chạy trốn.
“Công tử, sao chúng ta bỏ ngươi được!”
“Chúng ta nhất định sẽ bảo vệ công tử!”
Không ai chạy trốn, tất cả mọi người vây quanh Lý Túc.