Chương 218: Tuyệt Vọng
Không một ai chạy trốn, tất cả mọi người vây quanh Lý Túc.
La Thiên không ngạc nhiên chút nào, Lý Túc là người hiền lành, thích làm việc thiện, đối đãi hạ nhân như thân hữu, điều này khiến thủ hạ cực kỳ trung tâm với y.
Ánh mắt La Thiên nhàn nhạt đảo qua.
“Cút!”
Hắn thi triển linh thức truyền âm, một thanh âm uy nghiêm bá đạo chấn động trong đầu đám Cự Tích.
Sau khi Tạo Hóa Quyết đột phá tầng hai, tinh thần lực La Thiên tăng mạnh, linh thức cũng cường đại hơn, đám Cự Tích một sừng chấn động, đầu óc choáng váng.
Thanh âm bất thình lình dọa ngốc đám Cự Tích một sừng linh trí yếu kém.
Ma niệm thuật!
Ngay sau đó, La Thiên thi triển ma niệm thuật, hai mắt phát ra u quang kỳ dị, môi khẽ nhúc nhích, như có ma ngữ vô thanh vô tức phiêu đãng bay ra.
Thông linh bí thuật phối hợp ma niệm thuật.
Cự Tích một sừng điên cuồng đánh tới bị La Thiên dọa mất hồn mất vía, sau đó cảm xúc sợ hãi lại bị phóng đại vô hạn.
Tất cả Cự Tích đều lộ vẻ hoảng sợ, thân hình khẽ run.
Vèo vèo vèo!
Bảy tám con Cự Tích xoay người chạy trốn, trong nháy mắt đã mất dạng.
Đám người thề sống chết liều mạng cùng nhau nhìn Cự Tích một sừng đột nhiên chạy trối chết, tất cả đều trợn tròn mắt.
La Thiên làm xong hết thảy cũng làm bộ kinh ngạc.
“Sao Cự Tích một sừng chạy hết rồi?”
Mọi người kinh nghi bất định.
Sắc mặt Phúc bá thâm trầm, ông cũng không rõ nguyên nhân: “Mau sửa bánh xe, rời khỏi nơi này.”
Lý Túc liếc hướng La Thiên, vừa rồi y phát hiện La Thiên bên cạnh như biến thành một người khác, tản ra khí tức tà dị giây lát lướt qua. Nhưng chuyện này lại như chỉ là ảo giác của y.
Xe ngựa nhanh chóng sửa xong, đội ngũ tiếp tục đi tiếp.
“Các ngươi nói xem, chuyện vừa rồi rốt cuộc là sao?”
“Vì sao Cự Tích một sừng bỗng nhiên chạy trốn, bộ dáng bọn nó như thể đã bị thứ gì dọa sợ.”
“Có phải vì trông ngươi xấu quá nên dọa sợ bọn chúng rồi không?”
Cả đội ngũ đều đang thảo luận chuyện này, nhưng bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra kết quả.
“Dường như Lý Túc vẫn còn một kiếp.”
La Thiên thi triển thuật xem mệnh quan sát Lý Túc.
Trên thực tế, mệnh cách Lý Túc nhiều tai nạn, thậm chí có tử triệu. Nếu không phải y mời La Thiên vào đội thì đủ loại nguy cơ dọc đường đi đã lấy mạng y rồi.
Lý Túc cũng không biết lòng tốt của y đã cứu bản thân vài cái mạng.
La Thiên không để chuyện này trong lòng.
Hắn dùng đội ngũ tiêu cục để che giấu thân phận, sắp đến Xích Long Vương Triều mà không bị đuổi giết có thể coi là nhờ phúc của Lý Túc.
Nửa ngày sau, đội ngũ tiêu cục cách biên cảnh Xích Long Vương Triều đã rất gần, nhưng phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đội nhân mã.
Đội ngũ dừng lại, Lý Túc ra khỏi xe ngựa, sắc mặt ngơ ngác, chợt cười nói: “Đại ca, sao ngươi lại ở đây?”
Đối diện, một nam tử mày rậm mặc áo đen có vài phần tương tự Lý Túc, nhưng khí thế giữa mày vô cùng bức người.
Người này là đại ca của Lý Túc.
Phụ thân an bài hai huynh đệ bọn họ áp tiêu đến những nơi khác nhau, danh nghĩa là khảo nghiệm.
Theo lý thuyết, đại ca nên ở Nam Thục quốc mới đúng.
“Ca ca biết đây là lần đầu tiên ngươi áp tiêu, sợ ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tới tiếp ứng ngươi.”
Nam tử mày rậm nở nụ cười nhẹ.
Lý Túc vừa định xuống xe đến chỗ đại ca, Phúc bá lại đột nhiên quát: “Nhị công tử cẩn thận! Người bên cạnh đại công tử không phải người Hổ Môn tiêu cục.”
Cẩn thận quan sát, nhóm người bên cạnh đại công tử tản ra khí tức dã man hung hãn, một đám mặt mang sát khí, rõ ràng là từng giết không ít người.
“Là Tam Sa Phỉ.”
Trong đội ngũ, một người trung niên kiến thức rộng rãi nhận ra thân phận thật sự của những người này.
“Đại ca, sao ngươi lại đi cùng Tam Sa Phỉ?”
Lý Túc nhíu mày hỏi.
Với tiêu cục, trộm cướp là địch nhân lớn nhất.
“Ha hả, đệ đệ ngu xuẩn của ta, ca ca nói giỡn với ngươi nữa!”
Nam tử mày rậm cười nhạt ngồi thẳng, trong mắt xuất hiện lãnh mang: “Đệ đệ, mạng ngươi đến kết thúc tại đây rồi.”
Thân mình Lý Túc lung lay, y không thể nào tin nổi.
Ca ca y muốn lấy mạng y!
“Đại công tử đừng tuyệt tình như vậy, nhị công tử không hề có ý định tranh đoạt chức vị người thừa kế tiêu cục.”
Phúc bá đứng ra nói.
Lý Túc còn chưa bình tĩnh lại, Phúc bá và không ít người đã nhìn thấu tình huống này.
“Nhưng phụ thân ta muốn giao toàn bộ tiêu cục cho hắn!”
Khuôn mặt nam tử mày rậm hiện lên vẻ âm ngoan.
Các phương diện của gã đều hơn hẳn Lý Túc, gã không hiểu vì sao phụ thân phải giao Hổ Môn tiêu cục cho Lý Túc.
“Công tử, đừng hoảng hốt, Tam Sa Phỉ chỉ có hai gã Linh Hải cảnh nhất trọng, chúng ta toàn lực bảo hộ ngươi thì có thể xông ra vòng vây!”
“Chỉ cần đến Xích Long Vương Triều, đại công tử sẽ không dám trắng trợn giết ngươi!”
Phúc bá thấp giọng nói, bắt đầu phân phối nhiệm vụ.
Nhưng đại công tử ở đối diện bỗng nhiên khinh miệt lên tiếng.
“Ta biết các ngươi đang tính toán cái gì, nhưng nếu bản công tử đã ra tay thì sao lại có thể dễ dàng tha cho các ngươi rời đi?”
Nam tử mày rậm nhếch mép, cười tà mị.
Gã không làm chuyện mà mình không chắc chắn.
Tiếng nói vừa dứt, trong xe ngựa có một thân ảnh mặc bạch y đi ra, bên hông người này là một thanh bảo kiếm màu bạc.
“Đó là... thiên tài Nhân Bảng Xích Long Vương Triều, bạch y ngân kiếm, Lận Phi Phàm!”
“Tại sao lại như vậy? Lận Phi Phàm đứng về phía đại công tử ư?!”
Phe Lý Túc lập tức tuyệt vọng.