Chương 219: Ngươi Là Ai?
“Lận Phi Phàm tu vi nhất trọng đỉnh, nhưng là thiên tài Nhân bảng, có thể vượt cấp chiến đấu!”
“Ta còn nghe nói ở thời điểm Lận Phi Phàm du lịch nước khác đã dùng năm chiêu kiếm chém giết Linh Hải cảnh nhị trọng!”
Mọi người trong tiểu đội hoàn toàn luống cuống.
Nếu chỉ có Tam Sa Phỉ thì bọn họ vẫn đủ sức chống lại, nhưng có thêm thiên tài Nhân bảng Lận Phi Phàm thì bọn họ không có chút đường sống nào.
“Lận Phi Phàm đứng thứ mấy trong Nhân bảng?”
La Thiên hỏi.
“73.”
Một hộ vệ trả lời.
“Hạng 73 Nhân bảng ư?”
La Thiên kinh ngạc, biểu tình quái dị.
Hộ vệ hiểu vì sao La Thiên kinh ngạc, lần đầu tiên hắn ta biết đến Nhân bảng của Xích Long Vương Triều cũng khiếp sợ vạn phần, bởi vì tất cả người trong Nhân bảng đều là thiên tài Linh Hải cảnh!
Xích Long Vương Triều là bá chủ Đông vực, diện tích quốc thổ rộng hơn Thương Vân Quốc cả trăm lần, thiên tài cũng hơn xa Thương Vân Quốc cả về lượng và chất.
Thực lực Lận Phi Phàm có thể nằm trong 3 người đứng đầu Thương Vân Quốc, nhưng ở trong Nhân bảng Xích Long Vương Triều thì chỉ là hạng 73.
Bởi vậy có thể thấy được sự cường đại của Xích Long Vương Triều và sự cạnh tranh kịch liệt thứ hạng trên Nhân bảng ra sao.
Nghe nói, mỗi lần khảo hạch nhập môn của Vân Tiêu Tông có hơn nửa số thiên tài là người Xích Long Vương Triều.
“Giết không tha!”
Đại công tử âm ngoan nói.
“Lên!”
“Giết sạch đám người kia!”
Đám người Tam Sa Phỉ thét to, cưỡi liệt mã, cầm đao lao đến.
“Lận huynh, phiền ngươi dọn dẹp vài con cá lọt lưới.”
Đại công tử lấy lòng nhìn về phía Lận Phi Phàm.
Dù sao đây cũng là thiên tài Nhân bảng, nửa tháng sau hắn ta sẽ đến Vân Tiêu Tông tham gia khảo hạch nhập môn.
Nếu thành công tiến vào Vân Tiêu Tông thì thân phận địa vị sẽ càng phi phàm hơn.
“Không thành vấn đề!”
Lận Phi Phàm đạm nhiên đứng trên xe ngựa, hoàn toàn không có hứng thú với chiến trường trước mắt.
Sự có mặt của hắn ta ở đây đã như một ngọn núi đè trên đầu tiểu đội của Lý Túc.
Chỉ cần có kẻ chạy trốn thì hắn ta sẽ phụ trách giải quyết, bảo đảm toàn diệt.
“Chịu chết đi!”
Đại đương gia và Nhị đương gia Tam Sa Phỉ đều là Linh Hải cảnh nhất trọng, bọn họ đều nhắm đến Lý Túc.
“Công tử cẩn thận!”
Phúc bá lập tức cản trước mặt Lý Túc, đánh ra một đạo chưởng quang màu cam.
“Trần Vũ, ta ngăn cản địch nhân, ngươi mang công tử rời đi, làm ơn!”
Phúc bá lộ vẻ kiên quyết nói khẽ với Trần Vũ và Lý Túc.
Rõ ràng là đám người Phúc bá đang muốn liều chết ngăn cản Tam Sa Phỉ và đại công tử, tranh thủ một đường sinh cơ cho Lý Túc.
Dọc đường đi, Phúc bá đã chú ý đến biểu hiện của La Thiên.
Hắn gặp nguy cơ thì bình tĩnh, tu vi Khai Mạch thất trọng nhưng lại có thực lực tiếp cận Khai Mạch bát - cửu trọng, hơn nữa còn có cảm giác hắn vẫn chưa dùng toàn lực.
Phúc bá cảm thấy Lý Túc đi theo La Thiên thì sẽ có đường sống.
“Không cần!”
La Thiên bình đạm cự tuyệt.
“Haizz!”
Phúc bá thở dài, cũng không trách La Thiên.
Đối mặt với cục diện cửu tử nhất sinh, dù là La Thiên thì cũng chưa chắc đã có thể chạy trốn, hơn nữa còn phải mang theo gánh nặng là Lý Túc.
Dù bây giờ La Thiên chạy trốn một mình thì cũng có thể tha thứ.
Nhưng La Thiên không chạy trốn, hắn bước lên trước.
Nếu chạy trốn thì Lận Phi Phàm sẽ ra tay, thân phận sẽ bại lộ, tiểu đội Lý Túc sẽ chết hết.
Nếu trực tiếp ra tay, cứu đám người Lý Túc Phúc bá thì thân phận hắn cũng có sẽ bại lộ.
La Thiên lựa chọn phương án thứ 2.
“Lận Phi Phàm đúng không, để ta xem thiên tài Nhân bảng Xích Long Vương Triều thực lực thế nào nào.”
La Thiên nói với Lận Phi Phàm.
Dứt lời, toàn trường tĩnh lặng, đám người bốn phía trợn mắt há hốc mồm.
Đám người Phúc bá Lý Túc đều khiếp sợ, La Thiên đang nói mê sảng cái gì vậy?
Muốn thử sức Lận Phi Phàm ư?
Gan hắn lớn thế nào mà dám nói vậy?
Bùm!
Có tên Tam Sa Phỉ cưỡi ngựa chạy như điên ngã xuống từ trên lưng ngựa.
“Ha ha ha! Lão tử cười chết mất!”
Tên đạo phỉ này bò dậy, ôm bụng cười lớn.
“Tiểu tử thối khẩu khí không nhỏ, Lận đại nhân chỉ cần dùng một kiếm là đã đủ giết ngươi mấy trăm lần!”
“Chẳng lẽ ngươi đang diễn trò để thu hút sự chú ý của chúng ta, cho Lý Túc cơ hội chạy trốn ư?”
Đám Tam Sa Phỉ còn lại dùng vẻ mặt nhìn kẻ điên cười mắng.
“Đệ đệ, bên cạnh ngươi đúng là kẻ kỳ ba nào cũng có!”
Đại công tử ngây người một lát, sau đó cười nhạo nói.
Sắc mặt bình tĩnh của Lận Phi Phàm cũng thay đổi, liếc La Thiên một cái, mỉm cười khinh thường, còn lười mở miệng.
Kẻ này chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi.
“Tiểu tử thối dám bất kính với Lận đại nhân, lão tử băm ngươi trước!”
Nhị đương gia Tam Sa Phỉ cầm một thanh cửu hoàn đao nhảy dựng lên từ trên lưng ngựa.
Gã nhanh chóng tiếp cận, bổ ra một đao hung hãn, đao quang ám vàng, nhấc lên một trận bão cát thổi quét đến.
“Trần Vũ, cẩn thận!”
Lý Túc hô.
Nhị đương gia Tam Sa Phỉ là cường giả Linh Hải cảnh, dù là Khai Mạch cửu trọng thì kết cục cũng chắc chắn là một đao mất mạng!
“Cút!”
La Thiên chán ghét nhìn Nhị đương gia, tay phất một cái như đang xua đuổi con ruồi bọ đáng ghét.
Dùng một tay để chống lại công kích của Linh Hải cảnh nhất trọng không khác gì tự sát.
Mọi người như đã thấy được cảnh tượng bàn tay La Thiên hóa thành thịt nát.
Oanh!
Nhưng đao quang hung hãn cuồng bạo lại bị bàn tay đánh thành bột phấn.
Mọi người cả kinh.
La Thiên đột nhiên biến mất như mây khói, vượt qua khoảng cách hơn mười mét, đi đến trước mặt Nhị đương gia.
Đinh keng!
La Thiên búng tay, ngón tay trắng như ngọc đánh trúng cửu hoàn đao.
Một lực lượng mạnh mẽ trào dâng, đánh rách hổ khẩu của Nhị đương gia.
Cửu hoàn đao rời tay bay về phía sau, lướt qua yết hầu Nhị đương gia.
Xuy phốc!
Máu bắn ra, một cái đầu tràn đầy sợ hãi rơi xuống đất.
“Xít!”
“Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhị đương gia chết thế nào?”
“Sao ta lại thấy Nhị đương gia tự dùng đao chém đầu mình?”
Tiếng hít khí vang lên, 2 phe đều há hốc mồm.
Chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh.
La Thiên ra tay nhanh đến mức mọi người còn chẳng thấy rõ ràng.
“Ngươi giết lão nhị!”
Đại đương gia dữ tợn rống giận.
Nhưng gã ta nhanh chóng bình tĩnh lại, không dám động thủ.
Nhị đương gia chết đơn giản như thế, thậm chí không thấy rõ là chết như thế nào, dù sao thì kẻ có thể dễ dàng đánh chết Nhị đương gia thì cũng có khả năng và thực lực giết gã ta.
Lận Phi Phàm căn bản không nhìn rõ bóng dáng La Thiên, nghe được tình huống không đúng thì đầu Nhị đương gia cũng đã rơi xuống đất.
“Người này là ai?”
Cuối cùng Lận Phi Phàm cũng nhìn thẳng vào La Thiên, mở miệng hỏi.
Nhưng không ai trả lời hắn ta, đây cũng là vấn đề trong lòng mọi người.
“Trần huynh đệ, ngươi...”
Lý Túc nhìn La Thiên, y bỗng cảm thấy hắn có chút xa lạ, kẻ dùng một chiêu nháy mắt hạ gục Nhị đương gia Tam Sa Phỉ thật sự là Trần Vũ mà y biết sao?
Đại công tử lộ vẻ kiêng kị, không ngờ bên người đệ đệ lại có nhân vật ghê gớm như vậy, suýt nữa gã đã lật thuyền trong mương.
May mà lần này gã đã mời Lận Phi Phàm trợ trận.