Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 220 - Chương 220: Trốn Chạy

Chương 220: Trốn Chạy Chương 220: Trốn Chạy

Chương 220: Trốn Chạy

“Lận huynh có thể giải quyết người này không?”

Đại công tử nhìn Lận Phi Phàm.

“Năm kiếm sẽ chết!”

Lận Phi Phàm bình tĩnh nói.

“Vậy phiền Lận huynh ra tay.”

Đại công tử nhẹ nhàng thở ra, cười nói.

Vèo!

Lận Phi Phàm nhảy lên như phi hạc, ngân kiếm bên hông ra khỏi vỏ, vẽ ra một đạo kiếm quang huyễn bạc chói mắt, đâm về phía La Thiên.

“Chiêu kiếm thật nhanh!”

“Không hổ là Lận Phi Phàm đứng thứ 73 trên Nhân bảng của Xích Long Vương Triều, chiêu kiếm này đã đủ để uy hiếp Linh Hải cảnh nhị trọng!”

“Lận đại nhân nói năm kiếm là có thể giết hắn ta, nhưng ta thấy ngài ấy đang khiêm tốn thôi, nhiều nhất là 3 kiếm, tiểu tử kia chắc chắn sẽ phải chết!”

Đám người Tam Sa Phỉ kinh ngạc cảm thán, đều khen ngợi nịnh bợ Lận Phi Phàm.

Dù là đại đương gia thì cũng có cảm giác không thể ngăn cản chiêu kiếm này của Lận Phi Phàm, thậm chí có ảo giác mình sẽ bị hạ gục trong nháy mắt!

Đám người Phúc bá Lý Túc sinh lòng tuyệt vọng.

Lận Phi Phàm rất khủng bố!

Nhưng La Thiên không hề biến sắc, một cự chưởng gào thét bắn ra.

Kiếm mang sắc nhọn yếu ớt như giấy lập tức vỡ thành mảnh nhỏ.

“Cái gì?”

Lận Phi Phàm chấn động, cảm nhận được uy lực một chưởng kia của La Thiên, trong lòng chỉ có kinh sợ.

Hắn ta muốn né tránh nhưng không kịp.

“Ầm” một tiếng, Lận Phi Phàm bị dư uy của chưởng kia tát bay, như bao cát bay ngược đập lên xe ngựa.

Ầm, loảng xoảng!

Người ngã ngựa đổ, bụi mù nổi lên bốn phía.

. . .

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Bọn họ vốn chờ mong cảnh tượng Lận Phi Phàm hạ gục La Thiên, nhưng Lận Phi Phàm mới vừa bay ra đã bị đánh ngã về như một bao cát.

Chiếc xe ngựa của đại công tử cũng bị Lận Phi Phàm đập đổ, hai người bị bụi mù bao phủ.

“Sao lại thế này?”

“Không rõ lắm, ta thấy tiểu tử kia tát một cái, Lận Phi Phàm đã bị đánh bay.”

“Lận Phi Phàm này là kẻ giả mạo ư? Hạng 73 Nhân bảng Xích Long Vương Triều sao lại yếu như thế!”

Người hai phe đều đang nghị luận, bởi vì có có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Vèo!

Lận Phi Phàm bay vọt ra, nghe được tiếng nghị luận bốn phía, sắc mặt hắn ta xanh mét.

Hắn ta là kẻ giả mạo ư?

Lận Phi Phàm nhìn chằm chằm La Thiên, tiểu tử này từ đâu ra?

Tuy rằng vừa rồi hắn ta không để La Thiên vào mắt, chỉ dùng bảy thành thực lực nhưng cũng không đến mức có thể bị một tát đánh bay như vậy được!

“Lận huynh, ngươi không sao chứ?”

Đại công tử thấp thỏm hỏi.

Với thực lực của Lận Phi Phàm thì sao lại bị một tát đánh bay như vậy?

“Người này ẩn giấu thực lực, ta bất cẩn nên trúng kế hắn!”

Lận Phi Phàm cắn răng nói.

Hóa ra là ẩn giấu thực lực.

Mọi người đều hiểu, e rằng La Thiên là thiên tài Nhân bảng nước khác.

“Thiên tài Nhân bảng Xích Long Vương Triều chỉ đến vậy mà thôi!”

La Thiên thản nhiên nói.

“Khẩu khí lớn thật!”

Lận Phi Phàm hừ lạnh một tiếng, thân là thiên tài Nhân bảng Xích Long Vương Triều, hắn ta chưa từng bị kẻ nào nhục nhã như vậy.

Lận Phi Phàm chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng đơn đả độc đấu thì hắn ta không chắc mình có thể đánh bại kẻ kia.

“Cùng lên đi!”

Lận Phi Phàm quát.

Thấy bộ dáng hung hăng tự tin của Lận Phi Phàm, Tam Sa Phỉ và đại công tử đều ra tay.

Về mặt nhân số, phe Lận Phi Phàm chiếm ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn có thể tàn sát hết đám người Lý Túc, Phúc bá rồi vây công La Thiên.

Thấy địch nhân đánh tới, đám nhân mã phe Lý Túc đều luống cuống, nhìn về phía La Thiên theo bản năng.

“Trần Vũ tiểu huynh đệ, ngươi có mấy phần nắm chắc có thể chiến thắng Lận Phi Phàm?”

Phúc bá cẩn thận hỏi.

Tuy rằng ông đã đoán ra thân phận Trần Vũ này có thể là giả, nhưng hành động của La Thiên là muốn giúp bọn họ, đang lúc tình thế nguy cơ, Phúc bá không nghĩ nhiều.

Mạng sống của cả tiểu đội còn phải trông cậy vào La Thiên.

“Mười phần.”

La Thiên ăn ngay nói thật.

Đám người Phúc bá hít sâu một hơi.

Nắm chắc mười phần, khẩu khí thật lớn.

Nhưng dù hắn đang nói khoác thì có lẽ lần này bọn họ cũng có thể hóa nguy thành an.

“Bạch hạc trùng tiêu!”

Lận Phi Phàm múa may ngân kiếm, chém ra mấy chục đạo kiếm quang, thanh âm kỳ dị vang lên, như một bạch hạc tràn ngập khí tức sắc bén nhắm về phía La Thiên.

Lần này Lận Phi Phàm đã dùng toàn lực, dùng đến cả sát chiêu.

Dù là Linh Hải cảnh nhị trọng thì cũng khó có thể ngăn cản chiêu này.

Vậy mà thần sắc La Thiên vẫn như cũ, hắn bước ra một bước, chính diện đỡ lấy sát chiêu của Lận Phi Phàm, đánh ra một chưởng.

“Vẫn dùng chưởng để đỡ ư? Không thể nào đâu...”

Lận Phi Phàm thầm cảm thấy không ổn.

Ầm!

Một chưởng gào thét đánh ra, kiếm quang bạch hạc rách nát.

Sau hai tháng rưỡi lặn lội đường xa, Thiên Lô Bảo Thể của La Thiên đã tinh tiến vài phần, chỉ dùng lực lượng thân thể thì vẫn có thể chống lại Linh Hải cảnh tam trọng!

Đây chỉ là công kích của Linh Hải nhất trọng đỉnh mà thôi, hắn thật sự không để trong lòng.

La Thiên lại tiến lên một bước, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lận Phi Phàm, vẫn dùng chưởng đánh tới, chưởng quang phong tỏa đường lui của Lận Phi Phàm.

La Thiên đã vận dụng chân khí vào một chưởng này.

“Nhất trọng đỉnh ư? Ta cũng là nhất trọng đỉnh! Dù tiểu tử này là kẻ đứng đầu Nhân bảng nước khác thì hắn cũng không có khả năng mạnh như vậy!”

Lận Phi Phàm lộ vẻ khủng hoảng.

Đinh đang!

La Thiên đánh rớt bảo kiếm của Lận Phi Phàm, hắn ta bị đánh lui mấy thước, cả người khí huyết sôi trào, hai tay tê dại.

Sau đó lại một chưởng đánh đến, Lận Phi Phàm bị đánh ngã xuống như ruồi bọ.

“Ầm” một tiếng, Lận Phi Phàm ngã xuống mặt đất, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, bộ dáng rất thê thảm.

“Không có khả năng, sao Lận Phi Phàm ta có thể chết ở...”

Còn chưa dứt lời, Lận Phi Phàm đã ngoẹo cổ, không còn khí tức.

“Lận huynh?”

Đại công tử chấn động.

Lần đầu tiên bị đánh bay thì có thể giải thích là La Thiên giấu giếm thực lực, bất ngờ trúng chiêu.

Nhưng sao hắn ta lại bị hạ gục nhanh như vậy?

Sau đó đại công tử lập tức phát hiện lần này Lận Phi Phàm không chỉ bị đánh bay mà đã trực tiếp bị đánh chết!

Thiên tài hạng 73 trên Nhân bảng Xích Long Vương Triều đã ngã xuống!

“Trời ạ, Lận Phi Phàm chết rồi!”

“Quá khủng bố, chẳng lẽ thiếu niên này là Linh Hải cảnh trung giai ư? Không thì sao lại dễ dàng đánh chết Lận Phi Phàm như vậy?”

Đại công tử và đám người Tam Sa Phỉ bị dọa choáng váng.

Đám người Phúc bá và Lý Túc cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm thi thể Lận Phi Phàm.

Vừa rồi La Thiên nói là mười phần nắm chắc quả thật không khoa trương chút nào! Thiên tài Nhân bảng mà lại bị mấy chưởng đánh chết nhẹ nhàng như diệt ruồi bọ.

“Rút!”

Đại công tử lập tức xoay người bỏ chạy.

Tam Sa Phỉ phản ứng chậm hơn một chút nhưng cũng lập tức chạy trốn.

Bình Luận (0)
Comment