Chương 222: Kiểm Tra
Hai ngày sau.
Quận Giang Đức, ngoài phủ thành chủ.
Bỗng nhiên một đội nhân mã vọt tới, tất cả người trong đội ngũ đều là cao thủ Linh Hải cảnh trung giai.
Người trung niên mặc hắc giáp dẫn đầu còn tản ra khí tức khủng bố thuộc về Địa Nguyên Cảnh, đôi mắt thâm thúy sắc bén đảo qua bốn phía khiến mọi người lui bước.
“Đã xảy ra chuyện gì? Đây không phải điểm tiếp dẫn khảo hạch của Vân Tiêu Tông ư? Sao lại bị bao vây?”
“Dường như những người này đều là người của Trịnh Thân Vương, tổng cộng có 12 cường giả Linh Hải cảnh trung giai cộng thêm một võ giả Địa cấp.”
“Nghe nói Trịnh Thân Vương hoài nghi hung thủ giết hại Trịnh Uy - con hắn - muốn đến tham gia khảo hạch của Vân Tiêu Tông cho nên mới bao vây nơi này.”
“Là kẻ tên là La Thiên sao? Thật to gan, giết Trịnh Uy xong còn dám tới Xích Long Vương Triều!”
Mọi người nghị luận, sự tích về La Thiên cũng bị lan truyền.
Không lâu sau, thiên tài Nhân bảng đã tới đây.
“Dừng lại, tiếp nhận kiểm tra!”
Thủ vệ ngăn cản một người.
“Bản công tử đến Vân Tiêu Tông tham gia khảo hạch, sao phải kiểm tra?”
“Ngươi biết ta là ai không? Bản công tử là thiên tài Lưu gia quận Giang Đức, xếp hạng 75 Nhân bảng!”
Thanh niên áo lam ngạo nghễ nói.
“Đây là mệnh lệnh của Trịnh Thân Vương!”
Sắc mặt thủ vệ không thay đổi, biểu tình lãnh đạm.
“Trịnh Thân Vương?”
Nghe ba chữ này, sắc mặt thanh niên áo lam thay đổi hẳn.
Trong Xích Long Vương Triều này không có nhiều người dám đối đầu với Trịnh Thân Vương, đối với Trịnh Thân Vương, Liễu gia của hắn ta không khác gì con kiến.
Thanh niên áo lam lập tức thỏa hiệp, chấp nhận để đám thủ vệ kiểm tra cẩn thận.
Sau khi kiểm tra xong thì mới có thể tiến vào địa điểm tiếp dẫn.
Trong đám người, La Thiên ngụy trang thành Lận Phi Phàm thấy cảnh này thì nhăn mày.
“Không ngờ Trịnh Thân Vương phản ứng nhanh như vậy, đã bố trí nhân thủ ở đây để ngăn cản ta đến Vân Tiêu Tông!”
La Thiên lâm vào trầm tư.
Nếu mạo hiểm để bọn họ kiểm tra thì đến tám phần trở lên là sẽ bị phát hiện.
Dù sao ở đây cũng có võ giả Địa Nguyên Cảnh tọa trấn, chỉ cần có điểm nào đó đáng ngờ thì chắc chắn võ giả Địa Nguyên Cảnh sẽ tự mình kiểm tra.
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, không chỉ tình cảnh của hắn sẽ càng thêm nguy hiểm mà hắn còn phải đợi thêm ba năm nữa thì mới có thể tham gia khảo hạch nhập môn.
...
“Là Hạ Vân, thiên tài hạng 5 trên Nhân bảng của Xích Long Vương Triều!”
Một thanh niên mặc hồng bào, anh tuấn bất phàm đạm nhiên đi tới.
Hạng 5 Nhân bảng Xích Long Vương Triều, tu vi Linh Hải cảnh tam trọng đỉnh!
Tu vi này khiến La Thiên đang ẩn trốn cũng rất giật mình!
Ngay sau đó, thiên tài đứng thứ 8, thứ 16, hạng 23 Nhân bảng cũng hiện thân.
Nhưng khi đối mặt với nhân thủ của Trịnh Thân Vương, bọn họ đều tiếp nhận kiểm tra, không có ngoại lệ.
Đúng lúc này.
Vèo!
Trên bầu trời bỗng có một lão giả tóc bạc mặc áo bào trắng rơi xuống.
Đám thủ vệ định dò hỏi nhưng lại phát hiện trên quần áo lão giả có ba ngọn núi và đồ án mây mù, bọn họ lập tức ngừng bước, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi.
Người trung niên Địa Nguyên Cảnh tiến đến chắp tay bái: “Bái kiến đại nhân!”
“Có chuyện gì vậy?”
Lão giả tóc bạc nhíu mày chất vấn.
Nơi lão tiếp dẫn và khảo hạch ứng viên vậy mà lại bị vây quanh.
Một cỗ áp lực vô hình lan tỏa khiến trung niên hắc giáp cảm thấy bất an.
Cả hai đều là Địa Nguyên Cảnh, không có gì khác biệt.
Người trung niên này chỉ là Địa Nguyên Cảnh nhất trọng, nhưng lão giả tóc bạc ít nhất là Địa Nguyên Cảnh tam trọng trở lên.
Luận thân phận, trung niên hắc giáp là thủ hạ của Trịnh Thân Vương, quyền cao chức trọng, nhưng ở trước mặt trưởng lão Vân Tiêu Tông thì cũng chỉ như bình dân so với quý tộc.
“Là thế này...”
Trung niên hắc giáp kể đầu đuôi sự tình.
“Hả? Nhi tử của Trịnh Thân Vương bị một thiên tài Nhân bảng tiểu quốc giết ư?”
Lão giả tóc bạc lộ vẻ kinh ngạc.
Chuyện này thật khó tin, theo lý thuyết, dù là thực lực hay quyền thế thì Trịnh Uy đều có thể nghiền áp thiên tài Nhân bảng tiểu quốc.
“Lão phu cho phép các ngươi kiểm tra, nhưng đừng quấy rầy ta.”
Lão giả tóc bạc bình tĩnh, thân hình chợt lóe, đến một tòa lầu cao gần đó lẳng lặng ngồi xếp bằng, tỏ vẻ mình không quan tâm.
Lúc này người trung niên hắc giáp mới nhẹ nhàng thở ra, nếu đắc tội trưởng lão Vân Tiêu Tông, hắn ta sẽ không có kết cục tốt.
“Lưu Tùng, chuyện gì đây?”
Một thiếu niên áo tím khí vũ bất phàm cùng với một nam một nữ đi tới đây.
“Viêm Thanh thế tử.”
Trung niên hắc giáp nhìn về phía thiếu niên áo tím, giải thích vài câu.
Viêm Thanh thế tử cũng là nhi tử của thân vương, không thể không đối đãi thận trọng.
“Ồ? Bản công tử cũng phải bị kiểm tra ư?”
Viêm Thanh nhướn mày.
Trung niên hắc giáp nhìn lướt qua, Viêm Thanh là người hạng 7 trên Nhân bảng, hai người bên cạnh y đều là thiên tài nằm trong 50 hạng đầu Nhân bảng.
Đội hình cường đại như vậy, khả năng La Thiên trà trộn vào là rất thấp.
“Mời thế tử vào.”
Người trung niên cười nhạt nói.
Viêm Thanh lộ vẻ cao ngạo gật đầu, ánh mắt bỗng nhìn thấy một bóng dáng trong đám người, y không kiên nhẫn quát: “Lận Phi Phàm, còn không mau lại đây!”
Ta?
La Thiên ngây người, lần này hắn dùng thân phận Lận Phi Phàm tiến vào Xích Long Vương Triều.
“Vâng, thế tử.”
La Thiên thản nhiên đi ra, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
“Hừ, không phải đã hẹn là 3 người các ngươi sẽ đến phủ đệ ta nghênh đón hôm nay sao? Vậy mà ngươi dám không tới.”
Viêm Thanh răn dạy.
“Xin lỗi, thế tử, tại hạ lâm thời có việc, cho nên...”
La Thiên lộ vẻ hối lỗi.
Sau đó, Viêm Thanh mang theo ba gã thiên tài Nhân bảng tiến vào điểm tiếp dẫn.
Một màn này khiến các thiên tài khác và người vây xem hâm mộ.
Thiên tài Nhân bảng đều là nhân trung long phượng, người bình thường không thể nào đồng thời mời chào ba gã thiên tài Nhân bảng làm thủ hạ.
“Phù, không ngờ lại trà trộn vào được thế này!”
La Thiên nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy rất may mắn và ngoài ý muốn.
Chuyện này còn phải cảm tạ Lý Túc, nếu không phải hắn trà trộn vào tiểu đội tiêu cục, gặp chuyện y bị huynh trưởng chặn giết thì sẽ không trùng hợp gặp được thiên tài Nhân bảng Lận Phi Phàm.
La Thiên cũng không ngờ Lận Phi Phàm là thủ hạ của Viêm Thanh.
Nhờ cây đại thụ Viêm Thanh này, hắn tránh được một lần kiểm tra phiền toái.
Thời gian trôi đi.
Các thiên tài Nhân bảng muốn tham gia khảo hạch của Vân Tiêu Tông đều đã đến, đa số đều là người Xích Long Vương Triều, cũng có một vài người thuộc quốc gia khác.
“Hả? Vũ Văn Huyền?”
La Thiên rất kinh ngạc, hắn nhìn thấy một người quen.
Tuy rằng không giao thủ với người này ở Võ phủ thịnh hội nhưng hai người coi như đồng môn, đều là môn hạ Tiềm Long cư sĩ.
“Ngươi là người Thương Vân Quốc ư?”
Thủ vệ tiến hành kiểm tra trọng điểm với Vũ Văn Huyền, suýt nữa còn cởi hết quần áo lục soát toàn thân.
Vũ Văn Huyền - thiên tài Nhân bảng được vạn người kính ngưỡng ở Thương Vân Quốc vậy mà lại vâng vâng dạ dạ, cẩn thận câu nệ ở chỗ này, đến nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng.
Sau khi bị kiểm tra kĩ càng, Vũ Văn Huyền mới được thả vào.
Nhìn thiên tài xung quanh, Vũ Văn Huyền hít sâu một hơi.
Cho dù hiện giờ y đã đột phá Linh Hải cảnh nhị trọng nhưng vẫn cảm nhận được áp lực trầm trọng.
Có hơn 100 thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi ở đây, đa số là thiên tài Nhân bảng Xích Long Vương Triều, chỉ có một vài người đến từ gia tộc lánh đời.
Tiếp đó là người đứng thứ 1 thứ 2 trên Nhân bảng của mấy chục tiểu quốc xung quanh giống y.
Thiên tài Linh Hải cảnh nhị trọng ở đây không có gì hiếm thấy.
Thậm chí có mấy thiên tài đã đạt đến Linh Hải cảnh tam trọng.
Mà Vũ Văn Huyền còn nghe nói 3 người đứng đầu Nhân bảng Xích Long Vương Triều đều là thiên tài Linh Hải cảnh tứ trọng, bọn họ đã đến Vân Tiêu Tông từ trước.