Chương 247: Khảo Hạch Kết Thúc
Ầm ầm ầm!
Nhìn Cự Lang Chu đang phóng về phía mình, quạ đen run rẩy: “Thiếu niên, ngươi đừng hãm hại ta!”
Trong phút chốc, Cự Lang Chu đã đến trước mặt quạ đen, nó điên cuồng hưng phấn, phát động một kích toàn lực.
Nhưng đúng lúc này, từ nền đất dưới thân Cự Lang Chu, một bóng người bỗng nhiên lao ra!
“Chết đi!”
La Thiên khẽ quát, U Long Thần Mạch bùng nổ toàn lực, quanh thân ngưng tụ một vòng xoáy hàn vụ, thổi quét phạm vi 10 mét, như tuyết đông buông xuống.
Ngân hà xán lạn!
Thiên Tinh cửu thức, chân ý bùng nổ!
Keng Viu!
Một đạo kiếm quang kéo theo hàn vụ, như ngân hà sáng chói cắt ngang vũ trụ, phát ra một tia kiếm thế mênh mông vô ngần.
Chiêu kiếm này cộng minh cùng thiên địa, dung nhập lực lượng thần mạch, bộc phát ra uy lực khủng bố.
Đến lúc này Cự Lang Chu mới nhận ra uy hiếp tử vong đến từ phía dưới, hiệu quả này đủ để hiểu uy lực của tiếng ca quạ đen ra sao.
Tất cả đã muộn!
Phụt!
Kiếm quang u hàn chém trúng bụng Cự Lang Chu, đúng vết thương Kha Vũ Toàn đã tạo ra trước đó.
Một kiếm xẹt qua, máu phun tung toé, ruột rơi đầy đất.
8 con mắt của Cự Lang Chu trở nên ảm đạm, tám chân mềm nhũn, nằm liệt trên mặt đất, hoàn toàn không còn khí tức.
Một kiếm mất mạng!
Cách đó không xa, Kha Vũ Toàn nhìn cảnh tượng này thì trong lòng có chút kích động.
“Một kiếm này thật đẹp!”
Cùng là người dùng kiếm, nàng bị chiêu kiếm của La Thiên hấp dẫn.
Đặc biệt là kiếm đạo chân ý mênh mông vô ngần kia càng khiến nàng sùng bái.
Một chiêu kiếm chém giết Cự Lang Chu, đồng thời còn cứu mạng nàng!
Sắc mặt Kha Vũ Toàn có hơi mất tự nhiên, đôi môi mềm mại mím chặt, đột nhiên nàng lẩm bẩm: “Cảm ơn!”
Nơi xa, đám người Bát hoàng tử đang dùng tư thái xem kịch vui, chờ mong Cự Lang Chu ăn thịt con chim xấu xí kia.
Vậy mà Cự Lang Chu lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, cũng không còn khí tức.
“Chết rồi ư?”
“Sao lại đột nhiên chết rồi?”
Mọi người cảm thấy khó tin, chẳng lẽ Cự Lang Chu thật sự bị thương quá nặng? Bởi vì quá mức hưng phấn nên chết bất đắc kỳ tử ư?
“Không đúng!”
Đồng tử 3 thiên tài đứng đầu đột nhiên co rụt lại.
Tuy rằng Cự Lang Chu tản ra khí tức cực kỳ khủng bố trước khi chết, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được một cỗ... Kiếm ý!
“Là La Thiên!”
Bát hoàng tử rất quen thuộc với cỗ kiếm ý này, hắn ta lập tức kêu lên.
Chắc chắn là quạ đen kia hấp dẫn sự chú ý của Cự Lang Chu, để La Thiên mai phục đánh chết nó!
Vèo vèo vèo!
Tam đại thiên tài lập tức lao đi, đám thiên tài còn lại cũng theo sát.
Cự Lang Chu đã chết, bọn họ muốn chia lợi!
Nhưng khi mọi người tới trước mặt Cự Lang Chu, Yêu Hạch bên trong đã bị đào đi, răng nọc quý giá nhất trên người Cự Lang Chu cũng bị cắt mất, 8 tròng mắt cũng bị đào đi rồi.
“Long Huyết Thạch!”
Bát hoàng tử huy kiếm chém nội tạng Cự Lang Chu, tìm kiếm bảo vật quý trọng nhất, nhưng hiển nhiên là Long Huyết Thạch cũng đã bị lấy đi.
“Vẫn chia đều như đã nói sao?”
Một nam tử thử hỏi.
Ban đầu giao hẹn là tam đại thiên tài chia đều Long Huyết Thạch, tài liệu còn lại trên người Cự Lang Chu sẽ chia đều cho những người khác, không có phần cho tam đại thiên tài.
Hiện tại, Yêu Hạch và Long Huyết Thạch đều không còn.
Vậy thì tam đại thiên tài... không thu hoạch được gì cả.
Sắc mặt Bát hoàng tử, Tiêu Phong, Phùng Thu Linh lập tức đen sì.
Trong trận chiến này, bọn họ trả giá lớn nhất, tất cả đều bị trọng thương, nhưng kết quả là không chiếm được gì cả.
“La Thiên đáng chết, ta nhất định phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!”
Bát hoàng tử phẫn nộ rít gào.
Hiện tại hắn ta có chút hối hận vì đã để La Thiên tham dự chuyện này, nếu hắn ta nhìn chằm chằm thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra.
“La Thiên!”
Tiêu Phong phát ra sát khí kinh người.
Dám cướp đi chiến lợi phẩm ngay trước mắt y, Tiêu Phong đã liệt La Thiên vào mục tiêu phải tru sát!
“Mau tìm đi, La Thiên giết Cự Lang Chu chắc chắn cũng phải trả cái giá lớn, có lẽ vẫn chưa chạy được xa.”
Phùng Thu Linh hô, phái mọi người phân tán tìm kiếm tung tích La Thiên, cũng đã treo giải thưởng.
Nhưng thực tế là La Thiên đã chạy rất xa.
“Kiếm lớn rồi!”
La Thiên mỉm cười tìm chỗ bí ẩn để trốn tránh.
Dù sao hành vi lần này của hắn không chỉ là cướp đồ ăn trước miệng hổ, mà là cướp đồ của một đám lão hổ.
Nhưng hắn mới vừa chạy đi, Kha Vũ Toàn đã xuất hiện ở trước mắt.
“Có chuyện gì?”
La Thiên biết Kha Vũ Toàn vẫn luôn đi theo phía sau hắn.
“Tiểu cô nương, Cự Lang Chu do ta và La Thiên giết, chiến lợi phẩm cũng là của chúng ta.”
Quạ đen tỏa ra địch ý rõ ràng, lo lắng Kha Vũ Toàn tới đoạt bảo vật.
“... Ngươi đã cứu mạng ta, chiến lợi phẩm là của ngươi, ta không cần.”
Kha Vũ Toàn hơi cắn môi.
“À! Tốt thôi, thiếu niên, chúng ta mau chia của đi.”
Quạ đen cười hưng phấn.
Sau đó, La Thiên lấy ra Long Huyết Thạch, Yêu Hạch, răng nọc và tròng mắt của Cự Lang Chu.
Quạ đen không có hứng thú với răng nọc và tròng mắt, chỉ muốn Long Huyết Thạch.
“Long Huyết Thạch?”
Kha Vũ Toàn giật mình.
Nàng đuổi tới sau, không ai giải thích cho nàng nên Kha Vũ Toàn không biết trong bụng Cự Lang Chu có một khối Long Huyết Thạch.
“Này, ta cũng có một phần công lao trong việc chém giết Cự Lang Chu, có thể chia một chút Long Huyết Thạch cho ta hay không?”
Kha Vũ Toàn đỏ mặt, ngượng ngùng kiên trì lên tiếng.
Long Huyết Thạch quá trân quý, tuy rằng có khả năng nó chỉ ẩn chứa lượng long huyết cực nhỏ, nhưng vẫn có công hiệu rất lớn đối với Linh Hải cảnh.
Luyện hóa tinh hoa Long Huyết Thạch có thể cường hóa khí huyết thân thể, tăng cường lực lượng, lực phòng ngự và năng lực tự lành.
Không chỉ thực lực tăng lên và năng lực sinh tồn cũng có tiến bộ.
Còn có lời đồn nói rằng nếu hấp thu đủ tinh hoa long huyết thì có thể đạt được Long lực!
“Tiểu cô nương, sao ngươi có thể như vậy? Ngươi đang lật lọng đấy.”
Quạ đen trừng mắt bất mãn nói.
“Chỉ cần một chút là được, dù sao khối này cũng to đến thế.”
Kha Vũ Toàn luôn cao ngạo thanh lãnh được một lần làm nũng hiếm thấy, thanh âm ngọt ngào mê hoặc khiến người nghe xương cốt tê rần.
Đúng lúc này, một thanh âm rung trời vang vọng bát phương: “Khảo hạch kết thúc!”