Chương 248: Cá Cược
“Khảo hạch kết thúc!”
Tất cả người còn sống nghe được đều rời khỏi điểm săn thú.
La Thiên cũng chia của xong.
Chia 10% Long Huyết Thạch cho Kha Vũ Toàn, dù sao nếu không có công kích của nàng trước đó thì La Thiên cũng khó dùng một kiếm lấy mạng con nhện kia.
Cự Lang Chu ở trạng thái bạo nộ mà phản kích thì không dám tưởng tượng hậu quả.
Quạ đen được 3 thành Long Huyết Thạch, lần này nó đã bỏ công rất lớn.
“Chỉ vậy thôi ư?”
Quạ đen rất không hài lòng.
“La Thiên, có thể bán tròng mắt Cự Lang Chu cho ta không?”
Kha Vũ Toàn đã được nhận một khối Long Huyết Thạch nhỏ, da mặt nàng không đủ dày để đòi thêm chiến lợi phẩm, nàng đưa ra yêu cầu giao dịch.
“Ngươi dùng tròng mắt này làm gì?”
La Thiên hỏi.
“Thiếu niên, tròng mắt nhện có thể phối chế thành nước thuốc đặc thù, sau khi dùng không chỉ thị lực tăng lên, thậm chí có tỷ lệ nhất định kích phát năng lực cảm ứng nguy hiểm.”
Quạ đen tỏ vẻ ta cái gì cũng biết.
Kha Vũ Toàn buồn bực, con quạ đen này trông thì ngây ngốc, không ngờ cái gì cũng biết.
Nàng vốn định mua với giá thấp, xem ra hiện tại không có khả năng này rồi.
“Có công hiệu này ư.”
La Thiên gật đầu, không nhiều lời.
Kha Vũ Toàn có chút kinh ngạc, La Thiên đã biết chuyện này mà không cự tuyệt ư?!
Quả thật La Thiên không cần thiết phải cự tuyệt, hắn tu luyện Tạo Hóa Quyết, ngũ cảm hơn xa thường nhân, còn có cả linh thức.
Bản thân Tạo Hóa Quyết đã có năng lực dự cảm nguy cơ, tròng mắt Cự Lang Chu cũng chẳng có ích gì với hắn.
Trên thực tế, nếu không phải vội vã chạy trốn và những bộ phận khác của Cự Lang Chu đều quá lớn thì La Thiên đã không móc mắt nó.
Sau đó La Thiên và Kha Vũ Toàn nhanh chóng ra khỏi khu vực săn thú.
Trong khoảnh khắc, vô số ánh mắt nhìn về phía hắn.
“La Thiên, chuyện hôm nay còn chưa xong đâu, tương lai của chúng ta còn dài!”
Ánh mắt hung ác của Bát hoàng tử khiến kẻ khác rùng mình.
Vẻ mặt Tiêu Phong tràn đầy sát khí âm lãnh giống như rắn độc mãnh thú, khiến người khác không dám tới gần.
Phùng Thu Linh cũng không cam lòng, nhưng nàng chỉ bất đắc dĩ thở dài.
La Thiên bình thản ung dung, bỏ qua ánh mắt của những người này.
Nhưng quạ đen lại rất để ý, thậm chí có chút kích động.
“Thiếu niên, thấy không, vẫn có người biết thưởng thức dung mạo tuấn mĩ của bản thần, những người này đều nhìn chằm chằm vào ta, không thể dời mắt.”
Quạ đen đứng trên bả vai La Thiên, cực kỳ tự luyến nhỏ giọng nói.
Đám người bốn phía nghe được, suýt nữa đã tức ói máu.
Mẹ nó, thứ cực phẩm gì thế này?
“Quạ đen, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Một nam tử không nhịn được mắng to.
Bọn họ hận La Thiên hơn quạ đen, nhưng về thái độ chán ghét thì con chim này tuyệt đối xếp hạng đầu.
“Khanh khách!”
Kha Vũ Toàn bị quạ đen chọc cười, nàng che miệng cười khẽ, dáng vẻ động lòng người.
Ba vị trưởng lão và chấp sự Vân Tiêu Tông đứng nơi xa nhìn bóng người đi ra.
“Sao chỉ có chừng này?”
Trưởng lão mập mạp có chút kinh ngạc.
Tổng cộng có 251 người tham gia khảo hạch thứ hai.
Hiện tại mới có chừng 80 người đi ra.
“Chết hơi nhiều, chúng ta chờ thêm xem.”
Nữ trưởng lão nói.
Khảo hạch săn thú rất khó khăn, trong khu vực săn thú có rất nhiều tồn tại không biết, dễ dàng bỏ mạng, hơn nữa còn bị những người khác cướp giết, tuy nhiên không thể nào chỉ còn lại có chừng này người được.
Nếu tỉ lệ tử vong là 70%, theo lý thuyết, phải có khoảng 130 người sống sót thoát ra mới đúng.
Kết quả đợi nửa ngày mà cũng không có thêm người đi ra.
“Khảo hạch thứ hai đã xảy ra chuyện gì? Sao lại chết nhiều người như vậy?”
Chấp sự Vân Tiêu Tông hỏi.
Sau khi tính toán, tỉ lệ tử vong của khảo hạch Vân Tiêu Tông lần này đạt tới 80% trở lên!
Đa số thiên tài tham gia khảo hạch cũng không biết nguyên nhân.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tất cả mọi người đều nỗ lực tìm kiếm Yêu Hạch, thậm chí cũng từng cướp giết kẻ khác, không trả lời được nguyên cớ là tại sao.
Chỉ có thiên tài Xích Long Vương Triều là có đáp án.
Lúc tới, số lượng thiên tài Xích Long Vương Triều có gần 100 người, hiện tại lại chỉ còn mười mấy người.
Thiên tài Xích Long Vương Triều còn sống biết đáp án đều dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm La Thiên.
“Được rồi, hiện tại lấy Yêu Hạch của các ngươi ra để kiểm tra!”
“Số lượng vượt qua 20 thì tính là thông qua!”
Lão giả tóc bạc tuyên bố.
Tiếp theo, một đám chấp sự Vân Tiêu Tông kiểm tra Yêu Hạch.
Hơn nữa, chấp sự còn thông qua thủ đoạn đặc thù để kiểm tra xem Yêu Hạch được săn giết trong thời gian bao lâu.
Nếu vượt quá 3 ngày thì chắc chắn là gian lận, sẽ trực tiếp phán định là không đủ tiêu chuẩn.
“23 viên Yêu Hạch, đủ tư cách!”
“25 viên Yêu Hạch, đủ tư cách!”
“17 viên Yêu Hạch, không đủ tiêu chuẩn!”
...
Vũ Văn Huyền kích động lấy ra 20 viên Yêu Hạch.
“20 viên Yêu Hạch, đủ tư cách!”
“Ta thông qua khảo hạch Vân Tiêu Tông rồi!”
Tự mình trải qua khảo hạch Vân Tiêu Tông thì mới cảm nhận được rõ ràng loại tàn khốc này, tỉ lệ tử vong bảy thành không phải chỉ là lời đồn.
Nhưng y có thể thuận lợi thông qua như vậy là bởi vì La Thiên đều thuận tay giúp y một phen trong cả 2 khảo nghiệm.
Nghĩ đến đây, thần sắc Vũ Văn Huyền có chút ảm đạm.
Y đã bị La Thiên bỏ xa rồi.
“58 viên Yêu Hạch, đủ tư cách!”
Lời tuyên bố của Chấp sự hấp dẫn sự chú ý của toàn trường, ai thu hoạch được nhiều Yêu Hạch như vậy?
“Là Bát hoàng tử!”
“Bát hoàng tử Xích Long Vương Triều hạng 2 Nhân bảng mà chỉ có chút Yêu Hạch như vậy ư?”
Sau khi biết là ai, mọi người đều tò mò. Bọn họ cảm thấy Bát hoàng tử nên thu được khoảng 100 viên mới đúng.
Bát hoàng tử nghiến răng, cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Hắn ta vốn có hy vọng tranh chức đệ nhất!
Sau khi bế quan đột phá tứ trọng đỉnh, hắn định liên hợp thủ hạ cướp đoạt Yêu Hạch bốn phía, kết quả thủ hạ bị La Thiên giết chỉ còn một người.
Vì thế Bát hoàng tử đi truy sát La Thiên, chỉ cần thành công là có thể lấy được tất cả Yêu Hạch của hắn.
Nhưng hắn ta không chỉ không giết được La Thiên, còn công kích Cự Lang Chu nửa ngày mà chiến lợi phẩm còn bị La Thiên đoạt đi.
Bát hoàng tử cảm thấy mình xui xẻo tột cùng.
“94 viên Yêu Hạch! Đủ tư cách!”
Đây là thành tích của Phùng Thu Linh.
Lúc trước nàng không gặp phải La Thiên, vậy nên mọi chuyện đều thuận lợi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Kế tiếp đến phiên Tiêu Phong.
“Không biết thành tích của Tiêu Phong thế nào?”
Mọi người đều nhìn lại.
Không ai hoài nghi người đứng đầu Nhân bảng, bọn họ chỉ tò mò không biết thành tích của y đạt tới trình độ gì.
Tiêu Phong không lấy ra Yêu Hạch, y nhìn về phía La Thiên: “La Thiên, chúng ta đánh cược đi.”
Hành động của Tiêu Phong khiến mọi người chú ý.
“Vì sao Tiêu Phong lại muốn cược với La Thiên?”
“Ngươi không biết sao, trong khảo hạch thứ hai, La Thiên đoạt chiến lợi phẩm của tam đại thiên tài Xích Long Vương Triều, e rằng Tiêu Phong, Bát hoàng tử cùng với Phùng Thu Linh đều muốn thiên đao vạn quả La Thiên!”
Bốn phía nghị luận, sự tồn tại của Long Huyết Thạch cũng bại lộ.
“Cái gì? Trong khảo hạch xuất hiện Long Huyết Thạch ư?”
Chấp sự Vân Tiêu Tông hơi ghé mắt.
Đây chính là bảo vật trong truyền thuyết, ngay cả ông ta cũng cảm thấy vô cùng tâm động.
“Cược thế nào?”
La Thiên hỏi.
“Cược bằng thành tích của chúng ta, nếu thành tích của ta hơn ngươi thì ngươi chỉ cần đưa cho ta một nửa Long Huyết Thạch là được!”
Ánh mắt Tiêu Phong sáng quắc.
Y sợ mình đưa ra yêu cầu cả khối Long Huyết Thạch thì La Thiên sẽ không đáp ứng.
Vừa nghe vậy, không ít người lập tức cảm thấy không thú vị.