Chương 292: Một Nén Nhang
“Chư vị, cần hỗ trợ không?”
Lúc này, La Thiên đi ra.
Nếu những người này không địch lại Ngũ Sắc Linh Lộc, hắn có thể thuận lý thành chương ra tay tương trợ, sau khi đánh chết Ngũ Sắc Linh Lộc thì thu chiến lợi phẩm.
Nhưng những người này không sợ Ngũ Sắc Linh Lộc, chỉ là không bắt được nó.
Thậm chí nếu thời gian kéo dài, bọn họ trả giá một chút thì cũng có thể đánh chết Ngũ Sắc Linh Lộc.
Vậy nên chuyện này cần thương lượng trước rồi mới có thể ra tay.
“La Thiên?”
Đám người Lưu Ích nhận ra La Thiên.
Dù sao cũng cùng ở trong Vân Tiêu Tông, hơn nữa La Thiên có thanh danh rất lớn.
“Không cần ngươi hỗ trợ, Ngũ Sắc Linh Lộc này là của chúng ta, cút ngay!”
Lưu Ích bất thiện quát.
“Hả?”
La Thiên nhớ rằng mình chưa từng đắc tội những người này, vậy mà bọn họ lại không thích hắn chút nào.
“Lưu huynh, Ngũ Sắc Linh Lộc này quá khó bắt, thêm một người hỗ trợ cũng tốt, để vị tiểu huynh đệ này nhập đội đi.”
Thanh niên nho nhã vô cùng hữu hảo nói giúp La Thiên.
Rõ ràng y không phải đệ tử Vân Tiêu Tông, cũng không quen biết La Thiên.
Không đợi Lưu Ích đáp lại, La Thiên đã cười nói: “Nếu vị nhân huynh này có thành ý mời ta như thế, vậy tại hạ sẽ giúp các ngươi một phen.”
“...”
Lưu Ích nghiến chặt răng, gã mới là đội trưởng tiểu đội này đấy, có biết không?
Nhưng nghĩ lại thì bọn họ đối phó với Ngũ Sắc Linh Lộc rất gian nan, nếu có thể lợi dụng La Thiên một chút thì cũng không tồi.
“La Thiên, ngươi muốn phân chia Ngũ Sắc Linh Lộc thì cũng được thôi, nếu ngươi có thể đánh chết Ngũ Sắc Linh Lộc trong một nén nhang thì sẽ chia cho ngươi 3 phần chiến lợi phẩm. Nếu không, ngươi sẽ không nhận được bất cứ thứ gì!”
Lưu Ích cười nói.
Bọn họ đã đánh với Ngũ Sắc Linh Lộc trong thời gian ít nhất là ba nén hương, vậy mà nó còn đang tung tăng nhảy nhót, chỉ bị một vài vết thương rất nhỏ.
Căn bản là không có khả năng đánh chết Ngũ Sắc Linh Lộc trong một nén nhang.
Chỉ cần La Thiên giúp bọn họ tiêu hao sức lực của Ngũ Sắc Linh Lộc trong một nén nhang, vậy sau đó đối phó với nó sẽ dễ hơn nhiều.
Cuối cùng, La Thiên sẽ chẳng được nhận chút thảnh quả nào cả.
“Một nén nhang ư? Không thành vấn đề.”
La Thiên thản nhiên đáp ứng.
“Ha hả, ngươi cho rằng Ngũ Sắc Linh Lộc dễ đối phó như vậy ư? Quá nực cười!”
Lưu Ích hừ lạnh trong lòng.
Ngũ Sắc Linh Lộc có linh trí rất cao, dường như đã nghe hiểu cuộc đối thoại của những người này.
Một tên nhãi Linh Hải cảnh tam trọng mà cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, trong mắt Ngũ Sắc Linh Lộc lộ vẻ khinh thường nồng đậm.
Bá! Viu!
Ngũ Sắc Linh Lộc lao thẳng đến chỗ La Thiên, hai mắt lập loè quang huy, bắn ra hai tia sáng rực rỡ.
Ở trong mắt nó, Linh Hải cảnh tam trọng thì cũng sẽ bị hạ gục nhẹ nhàng trong nháy mắt mà thôi.
Quy Nguyên Bài Vân Thủ!
La Thiên lập tức đánh ra một chưởng, cự chưởng cao 3 mét như một bức tường vàng vững chãi.
Phốc phốc!
Công kích của Ngũ Sắc Linh Lộc dừng trên cự chưởng, để lại hai lỗ thủng nhưng không thể phá tan nó.
Đây là ưu điểm của Quy Nguyên Bài Vân Thủ, nó thiên về phòng ngự, cực kỳ rắn chắc.
Ngũ Sắc Linh Lộc lộ vẻ kinh ngạc, công kích của nó vậy mà lại bị một Linh Hải cảnh tam trọng chặn lại ư? Sao có thể như vậy được?
Thấy Quy Nguyên Bài Vân Thủ đánh tới, Ngũ Sắc Linh Lộc chuẩn bị né tránh.
Đột nhiên, khí lạnh băng hàn thấu xương tản ra từ chưởng lực khiến toàn thân Ngũ Sắc Linh Lộc ngưng kết một tầng sương mỏng, thân hình cứng đờ, tốc độ giảm đi hai thành.
Điều này khiến Ngũ Sắc Linh Lộc không thể kịp thời né tránh.
Ầm!
Chưởng quang khổng lồ đánh tới, Ngũ Sắc Linh Lộc bị đánh bay xa mấy trượng, đập gãy vài cây cổ thụ.
“Cái gì?”
Đám người Lưu Ích trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ triền đấu một hồi lâu cùng Ngũ Sắc Linh Lộc mà không thể khiến nó bị thương, nhiều lắm là tạo thành vài vết thương rất nhỏ cho nó.
Nhưng La Thiên vừa đến mà đã dùng một chưởng đánh bay Ngũ Sắc Linh Lộc, điều này khiến đám người Lưu Ích cảm thấy rất mất mặt.
“Các ngươi còn thất thần làm gì, mau tấn công đi!”
La Thiên quát.
“Mau tấn công!”
Lưu Ích cũng hô...
“Ta đang nói ngươi đấy, có đôi tai lớn như vậy chẳng lẽ là tai heo sao? Ngũ Sắc Linh Lộc cách ngươi gần nhất, ngươi lại ngơ ngác đứng im, quá ngu ngốc!”
Tiếng mắng của La Thiên truyền đến.
“...”
Lưu Ích tức run người, đôi tai đỏ đậm.
Quả thật gã đã thất thần vì tình cảnh vừa rồi.
Lưu Ích lập tức đánh ra một hỏa chưởng, hỏa thế rào rạt lao đến chỗ Ngũ Sắc Linh Lộc.
Ầm!
Ngũ Sắc Linh Lộc kịp thời né tránh công kích của Lưu Ích.
“La Thiên muốn đánh chết Ngũ Sắc Linh Lộc trong một nén nhang ư? Không có cửa đâu!”
Lưu Ích thầm cười lạnh.
Một chưởng kia là gã cố ý nương tay, công kích chậm vài phần, nếu không chắc chắn đã khiến Ngũ Sắc Linh Lộc bị thương không nhẹ.
“Các ngươi đừng quá nghiêm túc, nương tay một chút, kéo dài quá một nén nhang là được.”
Lưu Ích truyền âm cho vài tên đệ tử Vân Tiêu Tông.
“Ta hiểu rồi!”
Tiểu Phi và những người khác hiểu ý Lưu Ích.
Nhưng chuyện kế tiếp lại khiến bọn họ càng thêm nan kham.
“Ngươi làm gì vậy? Công kích chậm như vậy thôi sao? Ngay cả ốc sên cũng chẳng trúng chiêu đâu!”
“Ngươi đánh yếu như thế là vì thận hư sao?”
La Thiên chỉ mấy tên đệ tử Vân Tiêu Tông, không ngừng mắng.
“Ngươi...”
Nam tử bị mắng là thận hư suýt nữa không nhịn được lửa giận, hắn ta rất muốn toàn lực xuất kích, thậm chí dùng đến thủ đoạn áp đáy hòm, nhưng Lưu Ích đã kịp thời khuyên bảo, trấn an.
“Lưu Ích, chẳng trách các ngươi tốn nhiều thời gian như vậy mà vẫn không bắt được Ngũ Sắc Linh Lộc, đoàn đội của ngươi đúng là một lũ gã, ngươi cũng chỉ là một con gà không quá yếu mà thôi.”
La Thiên thuyết giáo Lưu Ích.
“Khốn kiếp!”
Lưu Ích nổi giận nhưng vẫn phải cố nén.
Bọn họ không thể phản bác, bởi vì biểu hiện của bọn họ quả thật chẳng ra gì.
Mà điều khiến người ta sốt ruột hơn chính là dù bọn họ đã nương tay nhưng Ngũ Sắc Linh Lộc vẫn liên tiếp bị chưởng pháp của La Thiên phong tỏa chặn đường hoặc là đả thương.
Nói thẳng ra thì nếu bọn họ dùng toàn lực thì đã có thể phối hợp với La Thiên giết chết được Ngũ Sắc Linh Lộc rồi.
“Tiểu tử này không chỉ có chưởng pháp đặc thù, am hiểu phong tỏa chặn đường, khả năng phản ứng và sức phán đoán của bản thân hắn cũng không phải thường nhân.”
Lưu Ích thầm nghĩ trong lòng.
Bọn họ không biết La Thiên có linh thức, trong phạm vi linh thức bao trùm, mọi cử động của Ngũ Sắc Linh Lộc đều nằm trong sự giám sát của hắn, bao gồm cả việc dự đoán hướng đi của nó.
Đương nhiên kẻ phải giật mình nhất ở đây vẫn là Ngũ Sắc Linh Lộc.
Hướng đi của nó hoàn toàn bị La Thiên khống chế. Đáng sợ hơn chính là chưởng pháp của La Thiên là khắc tinh của nó, nó có cảm giác tường vây có thể xuất hiện bất cứ lúc nào từ bốn phương tám hướng.
Ngũ Sắc Linh Lộc không muốn chơi nữa, nó định chạy trốn.
Bá!
Nó hóa thành một đạo lưu quang, nhảy vào khe hở vòng vây.
Viu viu!
Kình phong gào thét lao đến, một đạo chưởng quang khổng lồ xuất hiện chặn đứng nó lại.
Rống!
Ngũ Sắc Linh Lộc rống giận rít gào, hận La Thiên thấu xương.
“Đám ngu xuẩn kia còn không mau tiến công, trình độ của các ngươi chỉ đến như vậy, nếu không có bổn đại gia trợ giúp thì cả đời này cũng đừng hòng bắt được Ngũ Sắc Linh Lộc!”
La Thiên nhếch miệng mắng.
Hắn biết những người này đang cố ý nương tay hòng kéo dài thời gian.
Nhưng khi bị La Thiên nhục mạ, đám người Lưu Ích vẫn bị chọc giận, thỉnh thoảng đánh ra công kích tương đối tiêu chuẩn.
Khi con người bị kích thích cảm xúc phẫn nộ, bọn họ sẽ dễ xúc động, dễ nổi điên.
Oanh!
Trong sự vây công của mọi người, Ngũ Sắc Linh Lộc thương thế chồng chất, kề cận tử vong.
Từ lúc La Thiên bắt đầu ra tay, thời gian trôi qua đã gần đủ một nén nhang.