Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 298 - Chương 298: Người Hâm Mộ Cuồng Nhiệt

Chương 298: Người Hâm Mộ Cuồng Nhiệt Chương 298: Người Hâm Mộ Cuồng Nhiệt

Chương 298: Người Hâm Mộ Cuồng Nhiệt

Thoáng chốc, sắc mặt Lưu Ích trắng bệch, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

Chỉ thấy trên mặt đất và không trung phương xa, có chừng 50 - 60 chỉ yêu thú vọt tới nơi này.

Trong đám yêu thú, đa số là yêu thú Linh cấp cấp thấp nhưng cũng có yêu thú trung giai, thậm chí có 5 - 6 chỉ yêu thú cao giai.

Yêu thú Linh cấp cao giai đối ứng với Linh Hải cảnh thất trọng trở lên.

Một con yêu thú cao giai đủ để tàn sát toàn bộ bọn họ huống chi là đội hình khủng bố như thế!

“Chạy mau!”

Lưu Ích hoảng loạn hô, hóa thành một đạo tàn ảnh đỏ sậm bay nhanh bỏ chạy.

Hiện tại gã đã hiểu La Thiên nói rằng U Linh Ngạc chạy trốn là sự thật.

“La Thiên đáng chết, chạy trốn mà không nói với chúng ta một tiếng!”

Lưu Ích oán hận.

Không ai phát hiện đi trước đám yêu thú là một quạ đen và một nam tử đeo mặt nạ hồ ly.

“Quạ đen khốn kiếp, ngươi muốn chết thì đừng kéo ta theo!”

Nam nhân đeo mặt nạ mắng.

Gã chính là sát thủ “Hắc Hồ” tiếng tăm lừng lẫy.

Gã vốn muốn bắt quạ đen, sau đó ép hỏi tung tích La Thiên.

Nhưng quạ đen này vô cùng quỷ dị, năng lực né tránh kinh người, khiến công kích của gã thất bại mấy lần.

Quạ đen còn vừa trốn vừa ca hát, đáng sợ là tiếng ca khiến tất cả yêu thú gần đó đuổi giết, nam nhân đeo mặt nạ cũng xui xẻo theo.

Thân là sát thủ đứng đầu, sau khi bình tĩnh, nam nhân đeo mặt nạ lập tức nghĩ kỹ.

Vừa rồi gã cũng vì tiếng ca của quạ đen mà sinh ra hận ý mãnh liệt, mất đi lý trí, triển khai đuổi giết nó!

Tiếng ca của quạ đen này có ma lực kỳ dị khiến mọi người cừu thị nó.

Mẹ nó, đây là thứ năng lực quái quỷ gì?

Nhưng chính năng lực này lại khiến nam nhân đeo mặt nạ chật vật, chỉ có thể chạy trốn.

“Hừ, ai bảo đồ xấu xí nhà ngươi muốn giết bản thần!”

“Bản thần ca hát một bài liền có vô số tiểu đệ đuổi giết ngươi, sợ chưa? Để xem ngươi còn dám đuổi giết bản thần hay không?!”

Quạ đen ngạo nghễ nói.

“...”

Nam nhân đeo mặt nạ hoàn toàn câm nín.

Không phải chính ngươi cũng đang bị đuổi giết sao?

Gã chưa từng gặp con quạ nào tự luyến còn không biết xấu hổ như thế.

. . .

Trong rừng cây, La Thiên vừa lui lại, vừa vận chuyển Tạo Hóa Quyết, suy đoán ngọn nguồn nguy hiểm.

Lúc này, thanh niên nho nhã đuổi theo từ phía sau.

“La huynh đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh niên nho nhã nhìn La Thiên chăm chú.

La Thiên có tu vi thấp nhất, vậy mà lại nhận thấy có nguy hiểm trước tiên.

“Ta không rõ, nhưng nơi đây là Thiên Cực Sơn Mạch, có quá nhiều tồn tại cấm kỵ, cẩn thận một chút thì hơn.”

La Thiên lắc đầu đáp.

Liên tưởng tới cảm giác nguy cơ khi mới vừa tiến vào Thiên Cực Sơn Mạch, La Thiên cảm thấy nơi này quá nguy hiểm.

Mà hắn đã đạt được mục đích, đây là lúc nên trở lại Vân Tiêu Tông.

Sau đó, Lưu Ích và nam đệ tử cũng đuổi theo.

“La Thiên, ngươi phát hiện nguy cơ mà không nói cho chúng ta biết một tiếng, ngươi cố ý muốn sư huynh đệ đồng môn đi chịu chết phải không?”

Lưu Ích cực độ bất mãn nói.

Từ lúc gặp La Thiên, gã có cảm giác hành trình Thiên Cực Sơn Mạch lần này của mình xui xẻo tới cực điểm.

Bọn họ phát hiện ra Ngũ Sắc Linh Lộc, kết quả cái đầu trân quý nhất bị La Thiên lấy mất, hơn nữa La Thiên còn không chịu thừa nhận, khăng khăng nói là đầu đã nát.

Lúc săn giết U Linh Ngạc, Lưu Ích còn chẳng lấy được gì mà đã thiệt hại một thủ hạ.

Giờ phút này bọn họ còn gặp cảnh yêu thú bạo loạn, tính mạng gặp nguy cơ.

“Ta cho rằng Lưu sư huynh thực lực cường đại, đối mặt bất cứ nguy cơ gì cũng có thể giải quyết, ta tin tưởng thực lực của ngươi.”

La Thiên cười nhạt nói.

“...”

Lưu Ích nghẹn lại, nói không nên lời.

La Thiên đang khen gã, gã mà phản bác thì tương đương với phủ định chính mình, nhưng nếu không phản bác thì gã không thoải mái chút nào.

“Có vẻ Lưu sư huynh biết phía sau xảy ra chuyện gì rồi.”

La Thiên hỏi.

Lưu Ích nhếch khóe miệng, cuối cùng cũng đến lúc ngươi phải hỏi ta, nhưng ta không cho ngươi biết đấy.

“Lưu sư huynh, sao ngươi cười ngây ngô không nói lời nào như vậy? Sợ hãi choáng váng rồi sao?”

La Thiên lại hỏi.

“Ngươi mới sợ hãi choáng váng! Đằng kia yêu thú bạo loạn, rất nhiều yêu thú đều đang lao đến đây.”

Lưu Ích tức giận nói thẳng.

“Hả? Yêu thú bạo loạn?”

La Thiên lập tức nghĩ tới thú triều lúc trước.

Đồng thời hắn cảm ứng được liên hệ với quạ đen càng lúc càng rõ ràng.

Chẳng lẽ lại do con chim xấu xí kia gây ra?

Hắn vừa có suy nghĩ này...

“Cạc cạc cạc!”

Thanh âm chói tai quen thuộc truyền đến.

Ngay sau đó, sát khí thổi quét, mấy chục yêu thú điên cuồng vọt tới!

La Thiên quay đầu nhìn.

Một con chim xấu xí cháy đen bốc khói đập vào mắt hắn, theo sau là một nam nhân đeo mặt nạ hồ ly cùng với đoàn yêu thú dữ tợn truy đuổi.

“Quả nhiên là như thế...”

La Thiên đỡ trán.

Nhưng nam nhân đeo mặt nạ kia là ai?

“Hắc Hồ!”

Nam tử nho nhã nhìn về phía nam nhân đeo mặt nạ, liếc mắt một cái liền nhận ra.

“Cái gì? Hắn là Hắc Hồ? Sát thủ nằm trên bảng sát thủ Tuyệt Mệnh Địa Phủ?”

Lưu Ích lộ vẻ kinh hãi.

Bảng sát thủ Tuyệt Mệnh Địa Phủ cùng loại với Nhân Bảng, Linh Bảng, nhưng cái bảng kia chỉ nhằm vào sát thủ.

Người có thể có tên trên bảng này đều có kỹ xảo ám sát cực kỳ cường đại, trổ hết tài năng, nổi bật trong đám sát thủ khủng bố.

Hắc Hồ là một người nằm trong bảng xếp hạng này.

Nhưng tại sao Hắc Hồ lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ Hắc Hồ kích động yêu thú, muốn diệt sát đám đệ tử Vân Tiêu Tông bọn họ ư?

Thủ đoạn thật đáng sợ! Không ngờ gã lại có thể khống chế nhiều yêu thú như vậy, trong đó còn có không ít yêu thú Linh cấp cao giai!

Phía sau, Quạ đen và Hắc Hồ đồng thời thấy được mấy người phía trước, ánh mắt lập tức dừng trên người La Thiên.

“Rốt cuộc cũng tìm được mục tiêu!”

Khóe miệng Hắc Hồ nhếch lên.

Quạ đen thì lộ vẻ cực kỳ đau trứng.

“Tại sao lại như vậy? Bản thần định ra ngoài du ngoạn một thời gian, sao lại gặp tiểu tử này sớm như vậy...”

Quạ đen buồn bực.

Hơn nữa, lần này nó lại chọc phải phiền toái.

“Ha hả, thiếu niên, chuyện lần này không như ngươi nghĩ đâu!”

Quạ đen cười xấu hổ.

“Không như ta nghĩ thì là thế nào?”

La Thiên buồn bực hỏi lại.

Con quạ đen này quả thực là một kẻ rắc rối chuyên gây chuyện!

“Ách... Thật ra đó đều là người hâm mộ cuồng nhiệt của bản thần, tiếng ca của bản thần quá mỹ diệu khiến bọn họ mê đắm, thậm chí mất đi lý trí, điên cuồng đi theo!”

Quạ đen giải thích.

“...”

Tất cả mọi người đều câm nín.

“La Thiên, đây là sủng vật của ngươi ư?”

Lưu Ích cảm thấy không biết nói gì hơn.

Quả nhiên chủ nào tớ nấy, đều là kẻ đáng ghét.

Bình Luận (0)
Comment