Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 299 - Chương 299: Phát Hiện Thân Phận

Chương 299: Phát Hiện Thân Phận Chương 299: Phát Hiện Thân Phận

Chương 299: Phát Hiện Thân Phận

“La Thiên, đây là sủng vật của ngươi ư?”

Lưu Ích cảm thấy không biết nói gì hơn, không ngờ nguyên nhân khiến yêu thú bạo loạn không phải do sát thủ Tuyệt Mệnh Địa Phủ mà là sủng vật của La Thiên.

Hơn nữa có vẻ sát thủ Hắc Hồ cũng là người bị hại.

Lưu Ích bỗng cảm thấy mình không phải người cô đơn, cũng không phải kẻ đáng thương nhất.

Rống rống!

Phía sau, yêu thú phát ra tiếng rống giận cuồng bạo, sát khí máu tanh lan đến khiến bọn họ cả người lạnh run, sợ hãi.

“Chạy mau!”

Lưu Ích tăng tốc đến cực hạn.

Dù gã là Linh Hải cảnh lục trọng đỉnh thì cũng sẽ chết nếu bị đàn yêu thú kia bao vây.

“La Thiên, mau quản sủng vật của ngươi đi, nó sắp hại chết chúng ta rồi!”

Lưu Ích quát.

La Thiên cũng không có biện pháp nào, vì thế hắn nói: “Con chim xấu xí kia, bảo fans của ngươi đừng đuổi theo nữa!”

“Ta cũng chịu, bọn họ đã hoàn toàn mê luyến bản thần.”

Quạ đen thâm tình lắc đầu.

Kỳ thật nó cũng đang suy nghĩ biện pháp, nghĩ đến óc cũng sắp nát rồi.

Lúc này, quạ đen chợt nghĩ ra gì đó, kích động nói: “Thiếu niên, ta bỗng nhiên bùng nổ linh cảm, nghĩ đến một thần khúc khác, có lẽ có thể hóa giải nguy cơ!”

Ngay sau đó quạ đen hắng giọng rồi hát lên: “Xin ngươi đừng mê luyến ta nữa, ta chỉ là một truyền thuyết...”

“Đáng chết!”

Tuy La Thiên đã bịt tai nhưng vẫn có thể nghe được tiếng ca ma tính khiến da đầu tê dại. Hơn nữa nội tâm hắn vậy mà thật sự sinh ra một tia sùng bái.

Đây quả thực là ma âm mê hoặc thiên hạ!

Hắc Hồ, Lưu Ích, nam tử nho nhã cũng vậy, tuy rằng cảm thấy cực kỳ khó nghe nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác sùng bái và mê luyến.

“Thật... đáng xấu hổ!”

Quạ đen tự luyến, không biết xấu hổ, hát bài hát khó nghe nhất trên đời, vậy mà bọn họ lại sùng bái nó.

Nhưng dường như yêu thú bạo động phía sau cũng bị ảnh hưởng, dần dần an ổn lại, điên cuồng trong mắt biến mất, bị sùng bái thay thế.

“Được rồi, thú triều bạo loạn xem như đã giải quyết, lần này tạm tha cho ngươi một mạng! Nhưng ngươi phải câm miệng cho ta!”

La Thiên quát.

Quạ đen rất nghe lời, lập tức không hát nữa, nhưng có lẽ nguyên nhân lớn nhất và bởi vì tạm thời chưa nghĩ ra được cấu tứ hoàn chỉnh của thần khúc.

Đột nhiên…

Vèo!

Hắc Hồ hóa thành tàn ảnh lao thẳng đến chỗ La Thiên.

Thân hình nhanh như chớp, nhanh đến kinh tâm động phách, tản ra uy hiếp trí mạng.

Là sát thủ, lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm mục tiêu, tìm kiếm cơ hội ra tay.

“Không tốt!”

Lông tơ toàn thân La Thiên dựng đứng, cảm nhận được nguy cơ vô cùng mãnh liệt.

Sát thủ Hắc Hồ là sát thủ có thứ hạng trên bảng sát thủ, tu vi cao thâm, khó có thể cảm nhận được, nhưng La Thiên có thể khẳng định là người này đủ sức hạ gục chính mình trong nháy mắt.

“La Thiên!”

Lưu Ích vội vàng hét lớn, gã muốn hỗ trợ nhưng lại không dám.

Gã sợ La Thiên chết ở đây thì chấp pháp trưởng lão sẽ gán tội danh cho bọn họ rồi xử tử tại chỗ.

Nhưng Hắc Hồ quá mạnh, Lưu Ích xông lên thì cũng chỉ có thể chịu chết.

Linh thức La Thiên khóa chặt Hắc Hồ, đã chuẩn bị để lấy ra 【 Hồng Liên Kiếm 】.

Đúng lúc này...

“Hắc Hồ?”

Phía sau cách trăm mét vang lên thanh âm thanh lãnh của nam tử.

“Cái gì?”

Hắc Hồ ngẩng đầu, thấy hai nam hai nữ, đồng tử gã đột nhiên co rụt lại, từ bỏ ám sát La Thiên, xoay người bỏ chạy!

“Hừ, thật to gan, dám ám sát đệ tử Vân Tiêu Tông trong địa bàn Vân Tiêu Tông!”

Nam tử mi thanh mục tú hừ lạnh một tiếng, bàn tay nâng lên phóng ra một cỗ chân khí cô đọng màu lục.

Vèo!

Nam tử thanh tú phất tay, một phong nhận lớn đến vài mét bắn đi.

Phong nhận kéo theo gió lốc, khí thế vô cùng hung hãn đuổi theo Hắc Hồ.

Phụt!

Máu văng ra, một cánh tay rơi xuống.

Hắc Hồ không quay đầu lại, bỏ chạy mất dạng.

“Thật mạnh!”

La Thiên kinh hãi.

Sát thủ Hắc Hồ ít nhất là Linh Hải cảnh thất trọng, thậm chí có thể là thất trọng đỉnh, nhưng nam tử thanh tú kia chỉ dùng một chiêu đã chém được cánh tay gã, thực lực sâu không lường được.

“Bái kiến sư huynh sư tỷ!”

Lưu Ích và nam đệ tử cung kính nói.

Hai nam hai nữ bỗng nhiên xuất hiện mặc phục sức đệ tử Vân Tiêu Tông màu trắng, tượng trưng cho thân phận đệ tử thượng tông.

Đám người nam tử thanh tú thản nhiên liếc nhìn La Thiên và Lưu Ích, hỏi: “Sao các ngươi chọc đến Hắc Hồ?”

Vừa rồi y nhìn thấy Hắc Hồ muốn giết La Thiên.

Nhưng La Thiên chỉ là Linh Hải cảnh tam trọng, có đáng để Hắc Hồ ra tay không?

“Ta cũng không rõ lắm.”

La Thiên lắc đầu.

Nam tử thanh tú lười quan tâm, y nhìn về đám yêu thú, cười nói: “Chư vị, đúng lúc nơi này có không ít yêu thú, đỡ mất công chúng ta đi tìm!”

Bốn đệ tử thượng tông chủ động tấn công đám yêu thú, triển khai giết chóc.

“Cạc cạc cạc, đừng giết ta, ta là người một nhà!”

Quạ đen sợ hãi kêu lên.

“Sư huynh, nó là linh sủng cả ta.”

Sau khi La Thiên mở miệng, nam tử thanh tú mới tha cho quạ đen.

Đàn yêu thú khiến mọi người bỏ chạy lại bị đám đệ tử thượng tông đơn phương tàn sát, trở thành đối tượng bị đuổi giết.

“Đây là đệ tử thượng tông? Đều rất mạnh!”

La Thiên cảm thán.

Những người này đều là Linh Hải cảnh thất trọng trở lên, võ kỹ, thân pháp, khả năng lĩnh ngộ và những phương diện khác đệ tử hạ tông đều không thể so sánh.

“May mà gặp được đệ tử thượng tông, nếu không mạng nhỏ của ngươi đã mất rồi!”

Lưu Ích quát La Thiên.

“Ân, không chừng Hắc Hồ sẽ giết người diệt khẩu, đến lúc đó mạng nhỏ của ngươi cũng mất!”

La Thiên đáp trả.

Không hợp nhau thì nói nửa câu cũng ngại nhiều, La Thiên và Lưu Ích tách ra rời đi.

Có vẻ Lưu Ích không định tiếp tục thăm dò nữa.

La Thiên đã đạt được mục đích, hắn chuẩn bị trở lại Vân Tiêu Tông.

Sau khi đi một đoạn.

“Thiếu niên, thần khúc vừa rồi của ta thế nào?”

Quạ đen đắc ý dào dạt: “Haiz, lại thêm một thần khúc kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, bản thần sắp tìm lại được thiên phú âm đạo thời kỳ đỉnh cao rồi!”

“Im miệng cho ta!”

La Thiên quát, chuẩn bị vận dụng lực lượng thiên thư nhốt quạ đen lại.

Đúng lúc này…

“La huynh đệ, đợi ta, tại hạ có việc cần thương lượng với ngươi.”

Mặt sau truyền đến thanh âm nam tử nho nhã.

“Ngươi và ta không có gì để thương lượng cả, Hắc Hồ cũng đã đi rồi, ngươi còn ở lại đây làm gì?”

La Thiên cười như không cười, hỏi lại.

Sắc mặt nam tử nho nhã lập tức biến đổi, chợt nở nụ cười tà, kinh ngạc hỏi: “Ngươi phát hiện thân phận ta từ lúc nào?”

Hóa ra không chỉ có một sát thủ.

Hắc Hồ và nam tử nho nhã giống nhau, chỉ là đạo ám sát của hai người bất đồng mà thôi.

Trên thực tế, ban đầu La Thiên không hề nghi ngờ nam tử nho nhã có vấn đề.

Đến khi gặp phải thú triều, hắn suy đoán nguồn nguy cơ lại nhận được kết quả lại là nguy cơ ẩn núp bên người.

Lại liên tưởng đến hành vi cử chỉ của nam tử nho nhã và việc y nhanh chóng nhận ra Hắc Hồ, La Thiên liền có được đáp án.

Bình Luận (0)
Comment