Chương 369: Khán Giả Trung Thành
“Yên lặng!”
Tam trưởng lão đột nhiên quát to, bất mãn khi La Thiên đùa giỡn với sủng vật.
“Huyền Không Sơn là thánh địa bổn môn, bên trong có vô số kỳ ngộ, các ngươi hãy nắm chắc cơ hội!”
“Đương nhiên cũng không thể vì kỳ ngộ mà bỏ qua việc mài giũa bản thân. Tông môn sẽ ngợi khen những người có thành tích thí luyện tốt!”
Tam trưởng lão nói tiếp.
Nghe nói, mỗi nhân vật cao tầng trong Vân Tiêu Tông đều sẽ lưu lại một kiện vật phẩm trong thánh địa trước khi rời đi hoặc qua đời.
Đám bảo vật được lưu lại trong đó cũng đủ để khiến đám đệ tử kích động.
Hơn nữa, bản thân Huyền Không Sơn là một bảo địa thần bí, không ai biết bên trong cất giấu bao nhiêu bí mật.
“Mở!”
3 vị trưởng lão và tông chủ bay đến giữa không trung, bọn họ cùng bộc phát ra khí thế khủng bố.
Bốn vị cao tầng kết ấn, đồng thời đánh ra một đạo chân nguyên lộng lẫy, khí thế xông thẳng trời xanh.
Oanh ong!
Lực lượng chân nguyên của 4 vị cao tầng bị vật thể vô hình ngăn cản.
Trong hư không, một hình dáng vô cùng khổng lồ dần dần hiện lên, trở nên rõ ràng, một bóng ma che trời bao phủ.
“Trời ạ, đó là cái gì?”
“Đây là Huyền Không Sơn ư? Thật sự là một ngọn núi huyền phù giữa không trung sao?”
Vài đệ tử kinh hô.
Trong lúc tham gia khảo hạch nhập môn, La Thiên đã chú ý tới ngọn núi ẩn hình trên không này.
Hiện giờ quan sát từ khoảng cách gần, ngọn núi ẩn hình hoàn toàn hiện ra trước mắt khiến hắn cảm thấy rất chấn động.
Thủ đoạn phải cao thâm cỡ nào mới có thể khiến một ngọn núi lớn huyền phù giữa không trung, còn hoàn toàn ẩn hình như thế?
“Chỉ sợ võ giả Thiên cấp bình thường cũng khó mà làm được!”
La Thiên suy đoán.
“Hả? Ngọn núi này không đơn giản!”
Quạ đen kêu lên một tiếng, tròng mắt lưu chuyển.
Ầm!
Huyền Không Sơn bỗng nhiên chấn động, mây mù quay cuồng, một cỗ khí tức tuyên cổ xa xăm tràn ra.
Cùng lúc đó, mặt đất phía trước bỗng nhiên xuất hiện trận văn lóng lánh, một tòa truyền tống đại trận cự ly ngắn ngưng tụ.
“Huyền Không Sơn đã mở ra, còn không mau tiến vào!”
Tam trưởng lão quát.
Vèo vèo vèo!
40 đệ tử lập tức bước lên truyền tống đại trận, lần lượt truyền tống tiến vào Huyền Không Sơn.
Tam trưởng lão nhìn thoáng qua Kiều Hải cùng với Ứng Phi Hàng, lão kỳ vọng rất cao vào bọn họ.
Nếu Kiều Hải có thể nắm chắc kỳ ngộ lần này thì sẽ có cơ hội vượt qua Diệp Phong. Ứng Phi Hàng cũng có hy vọng trở thành đệ tử hạch tâm trong thời gian ngắn.
Đệ tử của nhị trưởng lão và đại trưởng lão là Dịch Tĩnh Văn và Diệp Phong.
Tông chủ không có đệ tử, ông liếc mắt nhìn Trình Vạn Lý một cái, trong lòng than thở, nếu Trình Vạn Lý chuyên chú vào võ đạo thì có lẽ giờ phút này y còn lóa mắt hơn cả Diệp Phong.
May mà Trình Vạn Lý tỉnh ngộ, nếu có thể nắm chắc kỳ ngộ lần này thì tất cả đều không muộn.
...
Thân thể La Thiên trầm xuống, hắn rơi xuống trước một sơn cốc, khí tức tang thương xa xăm ập vào mặt.
“Linh khí thiên địa quá loãng!”
La Thiên nhíu mày, có cảm giác như trở về Thanh Xương Thành.
Thậm chí linh khí thiên địa nơi này còn loãng hơn ở Thanh Xương Thành.
Trong hoàn cảnh thế này, tốc độ khôi phục chân khí chắc chắn sẽ cực chậm, chỉ có thể dựa vào Bổ Khí Đan để bổ sung chân khí.
May mà La Thiên đã nghe nói đến điểm này nên đã chuẩn bị không ít Bổ Khí Đan.
“Đúng rồi, bản đồ!”
La Thiên lấy ra một bản vẽ, trên đó là bản đồ địa hình vô cùng đơn sơ.
Đây là khen thưởng cho 3 người đứng đầu bảng điểm Tứ Động Thiên.
Vèo!
La Thiên bay lên, lát sau đã tiến đến đỉnh sơn cốc, ánh mắt nhìn phương xa, sau đó so sánh với bản đồ trong tay, xác định vị trí của chính mình.
“Nghe nói địa hình trong Huyền Không Sơn luôn phát sinh biến hóa.”
Dù đệ tử tham gia thí luyện lần trước đã nhớ kỹ địa hình thì lần mở ra tiếp theo địa hình cũng sẽ hoàn toàn thay đổi.
Nhưng bản đồ trong tay La Thiên đã được cao tầng tông môn thăm dò từ hai tháng trước, sẽ không khác nhiều so với tình huống địa lý Huyền Không Sơn hiện giờ.
Như vậy mấy người có được bản đồ sẽ có một chút ưu thế.
“Căn cứ thông tin trên bản đồ, 30 dặm phía trước có một di tích cổ...”
Trên bản đồ có địa hình mơ hồ.
La Thiên vừa định xuất phát, khóe mắt bỗng nhiên liếc đến một hàng chữ viết trên một tảng đá lớn nơi xa.
Hắn đến gần, đọc lên: “Lão phu Dư Long, tu hành 50 năm tại Vân Tiêu Tông, sắp sửa rời đi, không có gì để lưu lại, tặng cho hậu bối tới đây một câu: Trong thí luyện Huyền Không Sơn, Linh Đàm chính là mấu chốt!”
“Linh Đàm?”
La Thiên nhớ kỹ điểm này.
Trên thực tế, hắn không định mài giũa bản thân mà là muốn khai quật bảo bối nơi này hơn.
Dù sao cũng có quá nhiều cường giả tiến vào Huyền Không Sơn, nhất là 10 vị đệ tử hạch tâm, thực lực bọn họ vô cùng cường đại.
La Thiên muốn tranh được thứ tự tốt cũng quá khó.
Vậy chẳng bằng tìm kiếm thêm thật nhiều kỳ ngộ, dù bị loại sớm thì cũng hoàn toàn đáng giá.
“Xuất phát...”
La Thiên cùng quạ đen lao về hướng di tích cổ.
. . .
La Thiên và quạ đen nhanh chóng tới gần mục tiêu, phát hiện vị trí hơi lệch.
Dù sao đây cũng là bản đồ hai tháng trước, mà địa hình Huyền Không Sơn thì luôn thay đổi.
Đám đệ tử không có bản đồ ban đầu chỉ có thể chạy lung tung bất định, lãng phí rất nhiều thời giờ.
Từ xa, La Thiên đã nhìn thấy vùng kiến trúc đổ nát tràn ngập hơi thở tang thương.
Quanh nơi đó có gần trăm yêu thú đang sinh hoạt, tu vi phần lớn là Linh Hải cảnh trung giai, cũng có mười mấy yêu thú cấp bậc Linh Hải cảnh cao giai.
Yêu thú có tu vi cao nhất là một con Xích Văn Cự Hổ Linh Hải cảnh cửu trọng, dường như nó là vương giả ở nơi đây, nó đang ngủ tựa trên lối vào di tích.
Trong tình huống bình thường, nguy cơ và kỳ ngộ cùng tồn tại.
“Nhưng đơn thương độc mã đi vào thì sẽ rất khó khăn!”
La Thiên nhíu mày.
Lấy thực lực của hắn đối phó với đầu Xích Văn Cự Hổ kia đã đủ khó rồi chứ chưa kể đến rất nhiều yêu thú khác.
Dù có Yêu Đế cốt thì cũng không thể trấn áp nhiều yêu thú như vậy.
Nếu bị bao vây, hành trình Huyền Không Sơn lần này sẽ kết thúc ở đây.
Ánh mắt La Thiên dừng trên người quạ đen.
Quạ đen lập tức run lên, cảm thấy chuyện không tốt sắp xảy ra.
“Quạ đen, không phải ngươi muốn ca hát sao? Tất cả bọn chúng chính là khán giả của ngươi!”
La Thiên nói với quạ đen.
“... Thật ư?”
Đến bây giờ quạ đen vẫn cho rằng tiếng ca của mình là âm thanh của tự nhiên.
Ở phương diện này, đầu óc của nó không tốt lắm, nó thực sự có vài phần tin tưởng.
“Nhưng bản thần cứ cảm thấy ngươi đang có ý đồ xấu!”
Quạ đen lên tiếng.
“Sao có thể như vậy được? Ngươi nhìn đám yêu thú đó xem, bọn chúng đều là fans trung thành của ngươi, ngươi không hát một bài chẳng phải sẽ khiến bọn họ thất vọng vì đã đau khổ chờ đợi sao?”
La Thiên hùng hồn nói.
Vèo!
Quạ đen kích động lập tức xông ra khiến không ít yêu thú chú ý.