Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 370 - Chương 370: Linh Đàm

Chương 370: Linh Đàm Chương 370: Linh Đàm

Chương 370: Linh Đàm

Quạ đen kích động lập tức xông ra khiến không ít yêu thú chú ý.

“Khụ khụ... Nếu thế giới đen nhánh, kỳ thật ngươi vẫn xấu... Đồ xấu xí a a, đừng bật đèn lên... Đồ xấu xí a a a...”

Quạ đen hắng giọng một chút rồi lập tức say mê quỷ khóc sói gào.

Các yêu thú vốn không để ý con quạ xấu xí này, đến khi quạ đen mở miệng, tất cả yêu thú lập tức lộ ra thần sắc thống khổ dữ tợn, sôi nổi rít gào rống giận.

Ngay cả Xích Văn Cự Hổ đang ngủ cũng mở ra đôi mắt lạnh băng tàn bạo, sát ý tràn ngập.

Quạ đen thấy vậy thì càng thêm ra sức hát vang.

Dường như nó cho rằng đám yêu thú đó nghe được âm thanh của tự nhiên nên kích động cổ vũ trợ uy cho nó. Mãi đến khi mười mấy yêu thú bỗng nhiên tấn công, giương nanh múa vuốt, hận không thể bầm thây quạ đen thành vạn mảnh...

“Các ngươi muốn làm gì?”

Quạ đen giật mình kêu to.

“Được nghe thanh âm tự nhiên của bản thần là niềm vinh hạnh trong cuộc đời này của các ngươi, vậy mà các ngươi lại ghen ghét với dung mạo tuấn tú của ta nên muốn giết ta ư?”

“Dung mạo hơn người là do trời sinh, dù các ngươi giết ta thì cũng không thể đẹp hơn được đâu!”

Quạ đen lộ vẻ oán giận, cảm thấy mình thật oan ức.

“Cạc cạc cạc, trốn!”

Khi mấy chục yêu thú đã tới gần, quạ đen vội vàng đào tẩu.

Rống! Rống!

Các yêu thú rống to, đôi mắt nhỏ như máu, nhanh chóng lao đi đuổi giết nó, ngay cả Xích Văn Cự Hổ cũng chạy theo.

“Làm tốt lắm!”

La Thiên tán thưởng công lao của quạ đen, đồng thời cảm thấy bất lực với tư duy kỳ lạ của nó.

Đến bây giờ quạ đen vẫn chưa nhận ra chính tiếng ca của nó đã khiến đám yêu thú biến thành kẻ địch, ngược lại còn cảm thấy do mình quá đẹp nên mới bị kẻ khác ghen ghét.

La Thiên không đành lòng cho quạ đen biết chân tướng.

Vèo!

La Thiên lập tức tới gần di tích.

Hiện giờ nơi này chỉ còn lại chừng 20 chỉ yêu thú, yêu thú cao giai cũng chỉ còn hai con.

Leng keng!

【 Băng Ngân Kiếm 】 ra khỏi vỏ, 《 Cửu Tiêu Kiếm Quyết 》 thức thứ hai - Lưu Phong Hành Vân thi triển ra.

Một mảnh kiếm khí hàn quang hóa thành cơn gió lạnh bao phủ quanh thân La Thiên, kiếm khí lăng liệt kín không kẽ hở, diệt sát hết thảy!

Tất cả yêu thú Linh cấp trung giai tới gần La Thiên trong phạm vi 3 mét đều bị kiếm chiêu chém nát.

Rống!

Hai yêu thú Linh cấp cao giai rống giận rít gào, lao tới tấn công La Thiên.

Trong đó có một con Ám Thanh Cự Lang bắn ra một đạo thanh quang từ trong miệng, gây ra một tầng gió xoáy cuồng bạo.

Ầm!

La Thiên chính diện ngăn cản thanh quang, Lưu Phong Hành Vân đánh nát nó.

Thân hình hắn lóe lên, áp sát Ám Thanh Cự Lang, trong nháy mắt đã để lại bốn vết kiếm trên người nó.

La Thiên đã tu luyện thức thứ hai Lưu Phong Hành Vân đến cảnh giới viên mãn, kiếm pháp kín không kẽ hở, vừa công vừa thủ, thiên về quần chiến.

Sau một lát, toàn thân Ám Thanh Cự Lang tràn đầy vết thương do kiếm, ngã xuống đất không dậy nổi.

Không đến hai mươi tức, La Thiên đã giải quyết tất cả yêu thú còn lại ở đây, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh tiến vào trong di tích.

“Sao linh khí thiên địa bỗng nhiên nồng đậm như thế?”

La Thiên lập tức nhận thấy điều bất thường.

Trong và ngoài di tích quả thực như hai thế giới khác nhau.

Bên trong hoa cỏ tươi tốt, sinh cơ dạt dào, linh khí thiên địa nồng đậm hơn cả nơi cư trú của đệ tử thượng tông Vân Tiêu Tông.

“Dường như nơi này có từ trường kỳ lạ áp súc linh khí thiên địa ở đây, không cho tràn ra ngoài.”

La Thiên lười nghiên cứu sự kỳ lạ và thần bí của Huyền Không Sơn.

Mục đích đến đây của hắn chỉ là để cướp đoạt chỗ tốt ở đây.

“Linh Nguyên Quả.”

La Thiên lập tức nhìn thấy một gốc cây nhỏ, trên đó có ba trái cây màu trắng ngà tản ra hương thơm nhàn nhạt.

Linh Nguyên Quả có thể trực tiếp dùng để bổ sung nguyên khí, ngưng luyện chân khí, hiệu quả thứ hai hơi kém một chút, chỉ là một loại tầm thường trong linh tài nhị tinh.

Nhưng muỗi nhỏ thì cũng là thịt, mà nơi đây còn có rất nhiều linh tài tương tự Linh Nguyên Quả.

La Thiên ngắt lấy toàn bộ.

Tuy không thể sử dụng nhẫn trữ vật, tự mang vác sẽ rất phiền toái.

Nhưng La Thiên có thiên thư!

Giá trị của những thứ này không quá sang quý, cũng không có nhiều tác dụng đối với La Thiên, hắn trực tiếp dùng chúng để bổ sung năng lượng cho thiên thư.

Sau mấy tức, mười mấy loại linh tài La Thiên hái được đều hóa thành đống tro tàn, toàn bộ đã trở thành năng lượng của thiên thư.

La Thiên phóng ra linh thức cẩn thận thăm dò, để xem có bỏ sót bảo vật nào hay không.

Quả nhiên hắn lại phát hiện ra một loại linh tài tên là “Bích Vân Thảo”, có tác dụng xúc tiến công pháp thủy hệ, còn có hiệu quả trú nhan nhất định, giá trị cao hơn mấy loại linh tài trước đó.

Ngoài ra La Thiên còn phát hiện được một điều khác thường.

Lòng đất có dao động năng lượng cực kỳ mãnh liệt, mà linh khí thiên địa ở nơi đó cũng là nồng đậm nhất.

Ầm ầm!

La Thiên thi triển chưởng pháp, liên tục tấn công, đánh nát phế tích trước mắt.

Một thông đạo xuất hiện trước mắt La Thiên.

Cửa thông đạo bị thực vật và dây đằng bao trùm, La Thiên đánh ra một chưởng quét hết toàn bộ chướng ngại, thông đạo lập tức trở nên rộng mở.

La Thiên liếc mắt nhìn một lượt, dưới lòng đất có một hồ nước.

Hồ nước được bao phủ bởi quang huy thánh khiết, bốn phía có gợn sóng xanh biếc quanh quẩn, tản ra lực lượng sinh cơ nồng đậm.

“Chẳng lẽ đây là... Linh Đàm?”

La Thiên nghĩ đến câu nói của một vị tiền bối Vân Tiêu Tông lưu lại trên sơn cốc.

Trong thí luyện Huyền Không Sơn, Linh Đàm là mấu chốt.

“Mấu chốt là mấu chốt thế nào?”

Nước trong Linh Đàm màu lục nhạt thuần tịnh, ánh sáng mờ mờ lập loè, vừa thấy liền biết là không đơn giản.

Uống một ngụm thử xem!

La Thiên tới gần.

Ong!

Khi hắn còn cách Linh Đàm 1 mét, gợn sóng xanh biếc quanh đó lập tức phóng xuất lực cản cường đại.

Gợn sóng dập dềnh, khó có thể xuyên thấu.

Dây đằng xung quanh như sống lại, hóa thành xúc tua trườn đến chỗ La Thiên.

Viu viu!

La Thiên lập tức xuất kiếm chặt đứt dây đằng bốn phía.

Nhưng dây đằng bị đứt nhanh chóng sinh trưởng, tiếp tục lan đến chỗ La Thiên.

La Thiên bị vô số dây đằng bao vây, hắn định lui lại thì phát hiện thân thể mình đang xuyên thấu tầng lam quang, tới gần Linh Đàm.

Chỉ cần kiên trì trong chốc lát là hắn có thể tới bên Linh Đàm!

“Khải!”

La Thiên thúc giục U Long Thần Mạch, trên lưng lập loè lớp vảy tỏa ra quang huy nhàn nhạt, trong phạm vi hơn mười mét xuất hiện một vòng xoáy băng hàn!

Tất cả dây đằng lập tức bị hàn ý ăn mòn, bên ngoài ngưng kết sương lạnh, tốc độ trở nên chậm chạp.

Trong lực lượng thần mạch của La Thiên còn ẩn chứa một cỗ lực lượng ăn mòn sinh cơ, càng thêm khắc chế dây đằng.

Nhân cơ hội này, chân khí trong thân thể hắn bùng nổ toàn diện, vượt qua tầng lam quang trở ngại, tiến vào bên trong!

Ong!

Dây đằng bốn phía không ngừng tăng thêm, càng thêm thô tráng, cực kỳ dẻo dai, sương lạnh mặt ngoài bong ra từng mảng, tiếp tục trườn đến chỗ La Thiên.

Viu viu!

Ngay sau đó, bốn năm dây đằng thô như cánh tay phóng đến như mũi tên nhọn bắn ra, dù là chân khí hộ thể của Linh Hải cảnh cửu trọng thì cũng có thể bị lập tức đâm thủng.

Đúng lúc này La Thiên xuyên qua màng lam quang, đến gần Linh Đàm.

Bàn tay hắn đụng tới nước trong Linh Đàm.

Thoáng chốc...

Ong ong!

Làn nước màu lục nhạt trong Linh Đàm trở nên sôi trào như có linh tính, hóa thành rắn nước xanh biếc quấn quanh tay La Thiên!

Bình Luận (0)
Comment