Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 391 - Chương 391: Không Đơn Giản

Chương 391: Không Đơn Giản Chương 391: Không Đơn Giản

Chương 391: Không Đơn Giản

“La huynh, ngươi đúng là liệu sự như thần!”

Trình Vạn Lý khen La Thiên một câu.

Trên thực tế, ban nãy La Thiên đã chuẩn bị đi vào nhưng linh thức cảm giác được bên trong còn một pho tượng nữa nên mới quyết định chờ thêm.

“Nơi này có bảo vật gì?”

Ánh mắt Trình Vạn Lý đảo qua bốn phía, phát hiện trong góc lăng mộ có vài cọng trân tài cực kỳ hiếm thấy.

“Còn có Địa Âm Cô!”

Trình Vạn Lý giật mình.

Trân tài nơi đây gần như chỉ ra đời ở sâu dưới lòng đất.

Tòa lâm viên này vốn bị chôn dưới lòng đất, bởi vì động đất nên mới bị lộ ra, trân tài hiếm thấy này cũng bại lộ.

La Thiên và Trình Vạn Lý mỗi người ngắt một nửa.

Lúc sau, ánh mắt Trình Vạn Lý dừng trên quan tài, y định mở nắp quan tài ra xem.

“Đợi đã, Trình huynh, cái quan tài này không đơn giản!”

La Thiên lắc đầu.

Quan tài khiến La Thiên cảm nhận được khí tức còn nguy hiểm hơn con rối Địa cấp.

Trình Vạn Lý lập tức dừng tay, nếu là người khác nhắc nhở y như vậy thì có lẽ y sẽ hoài nghi đối phương đang muốn độc chiếm lợi ích, nhưng La Thiên không phải người như vậy.

“Trừ quan tài này ra thì hình như ở đây không có bảo vật gì... Hả?”

Trình Vạn Lý nhìn bốn phía, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Y phát hiện trong một góc tường đầy bùn đất đá vụn có một cái lư hương, nhìn qua có vẻ không đơn giản.

Đúng lúc này, nơi xa, giữa không trung truyền đến thanh âm chiến đấu kịch liệt, Kiều Hải và nữ tử tóc lam liên thủ đánh bay con rối.

“Các ngươi mau dừng tay!”

Kiều Hải nhìn về phía lăng mộ, phát hiện ra có hai người đang cướp đoạt bảo vật bên trong!

Rất có thể nơi đó có cất giấu bảo vật cực kỳ trân quý, thậm chí là truyền thừa, Kiều Hải hao hết tâm tư đi đến một bước này, tất cả bảo vật nơi đó đều phải là của hắn!

“Đi mau, La Thiên!”

Trình Vạn Lý cả kinh, y thấy Kiều Hải và nữ tử tóc lam đang nhanh chóng đánh tới!

Tuy rằng thu hoạch ở đây ít hơn tưởng tượng nhưng cũng không tệ.

Nếu như bị Kiều Hải và nữ tử tóc lam chặn lại thì mọi thu hoạch trong chuyến này chắc chắn sẽ bị đánh cướp hết.

Nhưng Trình Vạn Lý phát hiện La Thiên đang cực kỳ nghiêm túc quan sát khối mộ bia kia.

“Mộ bia cũng là bảo bối ư?”

Trình Vạn Lý nhìn thoáng qua, không hiểu văn tự cổ đại viết trên đó, ngoài ra thì y không phát hiện ra điểm nào đặc biệt.

Nhưng ngay sau đó, Trình Vạn Lý liền thấy La Thiên ôm lấy mộ bia rồi rút lên.

“Này này, La huynh, ngươi rút mộ bia của người ta như vậy không tốt lắm đâu!”

Trình Vạn Lý hô.

“Đây không phải mộ bia!” La Thiên nói.

Với lực lượng của hắn mà chỉ khiến mộ bia lỏng ra, không thể rút ra hoàn toàn.

Vì thế La Thiên thúc giục Thiên Lô Bảo Thể, toàn thân bành trướng một vòng, làn da hiện lên thanh quang.

Lúc này, La Thiên chậm rãi rút mộ bia ra!

Oanh!

Một cỗ khí tức sắc bén phát ra từ mộ bia kinh động thiên địa phong vân!

Cỗ khí tức siêu nhiên này khiến mọi người ở đây chú ý!

“Bảo vật! Khối mộ bia kia là bảo vật!”

“Trong mộ bia kia cất giấu bí mật gì?”

“La Thiên đã lấy được mộ bia, mau cướp lấy!”

Mọi người kinh hô.

Kiều Hải và nữ tử tóc lam cũng lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ mộ bia kia là một kiện trọng bảo!

Bỗng nhiên một đạo kiếm quang tím sậm từ sau lưng chém tới!

Lông tơ toàn thân Kiều Hải và nữ tử tóc lam dựng đứng, 2 người nhanh chóng né tránh.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, con rối cầm kiếm kia toàn thân tổn hại, mất một chân nhưng vẫn bất chấp tất cả tấn công bọn họ.

“Đáng chết, nó tổn hại như vậy rồi mà còn muốn chiến!”

Sắc mặt Kiều Hải trở nên khó coi.

Bọn họ mà bị con rối Địa cấp này kéo chân trong chốc lát thì có khả năng La Thiên sẽ bỏ chạy mất mạng.

Chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mộ bia bị La Thiên lấy đi ư?

“Không! Hàn huynh tới rồi...”

Nữ tử tóc lam mỉm cười.

...

La Thiên rút mộ bia ra, khiêng lên rồi chạy trốn.

Trình Vạn Lý lập tức đuổi kịp, vẻ mặt ngạc nhiên đánh giá mộ bia, trong lòng có chút hâm mộ: “Khối mộ bia này của La Thiên hình như quý trọng hơn lư hương của ta nhiều...”

Đúng lúc này.

“La... Thiên!”

Một đạo thanh âm lãnh lẽo mang theo sát ý vô cùng mãnh liệt truyền đến.

Thân ảnh Hàn Nguyên chặn trước lối vào lăng mộ.

“La Thiên, ngươi muốn chạy đi đâu?!”

Đôi mắt Hàn Nguyên âm lãnh nhìn chằm chằm La Thiên.

Hắn ta vẫn luôn tìm kiếm La Thiên nhưng không có kết quả, cuối cùng đành bất đắc dĩ từ bỏ.

Không ngờ bây giờ lại gặp được hắn ở trong cổ lâm viên này!

“Hàn huynh đệ, hãy chặn bọn họ lại!”

Nơi xa, Kiều Hải hét lên.

“Chuyện nhỏ!”

Hàn Nguyên đáp lại.

Hàn Nguyên không chắc mình có thể đánh bại La Thiên, hắn ta kiêng kị lực lượng ấn ký Linh Đàm trong tay hắn.

Nhưng nếu chỉ cần chặn hắn lại thì quả thực là dễ như trở bàn tay.

“Các ngươi hãy ngoan ngoãn giao ra tất cả bảo bối, đừng tự chuốc cực khổ vào thân...”

Hàn Nguyên uy hiếp.

Quan hệ giữa hắn ta, nữ tử tóc lam và Kiều Hải khá tốt.

Sau khi Kiều Hải và nữ tử tóc lam giải quyết xong con rối Địa cấp, 3 vị đệ tử hạch tâm bọn họ liên thủ thì có thể hoành hành không cố kỵ, dù gặp phải Diệp Phong thì cũng không cần yếu thế.

“Cút ngay, đồ đã nằm trong tay bản công tử thì không có đạo lý nhổ ra!”

Trình Vạn Lý quát to.

“Đánh hắn!”

La Thiên cũng hô.

Hai người lập tức ra tay!

La Thiên bùng nổ kiếm ý, Cửu Tiêu Kiếm Quyết thức thứ 3 thi triển ra.

Trình Vạn Lý lấy ra một cây búa đồng thau, trông không lớn nhưng khi nó vung ra lại tạo nên gió lốc đáng sợ, khí thế trầm trọng mãnh liệt nhằm về phía Hàn Nguyên.

“Cuồng vọng, các ngươi nghĩ đệ tử hạch tâm là cái gì?”

Hàn Nguyên cảm thấy mình bị coi khinh, trong lòng bất mãn, hắn ta lập tức xuất kiếm.

Mấy chục đạo kiếm khí đâm thủng hư không bay ra.

Viu ầm!

Công kích của ba người va chạm, tạo nên một trận nổ mạnh kinh người, sóng khí văng ra.

Sắc mặt Hàn Nguyên trở nên ngưng trọng, trong lòng cả kinh.

Hắn ta không ngờ một kích liên thủ của La Thiên và Trình Vạn Lý lại không phân cao thấp với mình!

“Sao lại như vậy?”

Hàn Nguyên bị đả kích.

Hắn ta là Linh Hải cảnh cửu trọng đỉnh, là một vị đệ tử hạch tâm.

Còn La Thiên chỉ là Linh Hải cảnh thất trọng, Trình Vạn Lý là Linh Hải cảnh bát trọng đỉnh!

Bình Luận (0)
Comment