Chương 392: Tự Bạo
Vèo! Vèo!
La Thiên và Trình Vạn Lý lao qua Hàn Nguyên từ 2 bên, ý đồ chạy trốn.
“Đứng lại!”
Hàn Nguyên hét lớn, kiếm chiêu càng thêm mãnh liệt, kiếm khí liên miên không dứt, tầng tầng lớp lớp, vô cùng mạnh mẽ!
“Trình huynh, nhờ ngươi!”
La Thiên hô.
“Hả? Ta làm sao?”
Trình Vạn Lý sửng sốt, có dự cảm không ổn.
“Chúng ta liên thủ thì Hàn Nguyên không thể giữ chúng ta lại, nhưng ta khiêng khối mộ bia này nên chiến lực bị hao tổn, chỉ có thể trông cậy vào ngươi!”
“Mau dùng lực lượng ấn ký Linh Đàm!”
La Thiên vội vàng nói.
“...”
Trình Vạn Lý câm nín, hóa ra là muốn ta dùng ấn ký Linh Đàm.
“Ngươi có nhiều ấn ký Linh Đàm như vậy...”
Trình Vạn Lý khó chịu, còn chưa dứt lời thì đã bị La Thiên ngắt lời.
“Trình huynh, ngươi đừng quên ân tình giữa chúng ta. Nếu không nhờ có ta thì lần này ngươi có thể thu hoạch nhiều bảo bối như vậy sao?” La Thiên hỏi.
Trình Vạn Lý không còn lời nào để nói, nếu lần này không có La Thiên thì có lẽ bây giờ y đã kết thúc thí luyện, thậm chí chết ở đây.
“Được!”
Trình Vạn Lý lộ vẻ kiên quyết, y vung búa, ấn ký giọt nước trên mu bàn tay đột nhiên sáng lên!
Viu viu!
Trên đỉnh đầu y nổi lên một trận gió lốc hung mãnh.
Tiếp theo, dòng nước vô tận trào ra dung hợp cùng gió lốc, thể tích tăng lên gấp đôi, tản ra uy thế càng thêm mãnh liệt!
La Thiên cũng xuất kiếm liên thủ cùng Trình Vạn Lý.
Oanh!
Lúc này đây, công kích của La Thiên cùng Trình Vạn Lý nghiền nát kiếm chiêu của Hàn Nguyên.
Lốc xoáy càn quét hất văng Hàn Nguyên ra xa mười trượng, đập lên quan tài.
Ầm!
Nắp quan tài bị hở ra một khe hẹp.
“Đáng chết, tiểu tử kia cũng có ấn ký Linh Đàm!”
Hàn Nguyên phẫn hận.
Dựa vào cái gì mà La Thiên và Trình Vạn Lý đều đạt được Linh Đàm, hắn ta thân là đệ tử hạch tâm mà lại không có kỳ ngộ này?
“Hả? Có khi nào trong quan tài này có bảo bối hay không?”
Hàn Nguyên lập tức bị quan tài hấp dẫn, hắn ta lại gần khe hở kia, muốn nhìn tình huống bên trong.
Bỗng nhiên…
Oanh!
Từ trong khe hở phun ra một cỗ hắc phong u ám sâm hàn như đến từ Cửu U địa ngục, ẩn chứa khí tức tử vong, quấn lấy Hàn Nguyên.
“A!”
Hắc phong hoá thành lợi trảo đen nhánh dữ tợn tóm lấy Hàn Nguyên, hắn ta phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Một lát sau, Hàn Nguyên đã hóa thành một bộ hài cốt.
Trình Vạn Lý lông tơ dựng đứng, trong lòng run sợ.
Vừa rồi y cũng muốn mở nắp quan tài để nhìn tình huống bên trong.
Nếu không phải bị La Thiên ngăn cản thì e rằng bây giờ cũng đã biến thành một bộ hài cốt.
Sau khi Hàn Nguyên hóa thành một đống xương trắng, nắp quan tài tự khép lại, ngay sau đó, toàn bộ lăng mộ hơi chấn động, chìm xuống lòng đất.
“Người trong quan tài không muốn bị kẻ khác quấy rầy!”
La Thiên lẩm bẩm.
Hắn không quan tâm nữa, lập tức cùng Trình Vạn Lý chạy trốn.
Lăng mộ chìm vào lòng đất, hai người bọn họ có thể xem như những người duy nhất được lợi ở bên trong.
Đặc biệt là La Thiên, trên vai hắn còn đang khiêng mộ bia, nó cực kỳ bất phàm, nhất định sẽ bị mọi người theo dõi.
May mắn là hiện tại đệ tử gần lâm viên đều bị yêu thú hoặc con rối Địa cấp kiềm chế.
Tốc độ thân pháp của La Thiên và Trình Vạn Lý đều rất nhanh, bọn họ thuận lợi trốn khỏi lâm viên, rời khỏi khe nứt này.
“La Thiên, để bảo vật lại!”
“Khối mộ bia kia không phải thứ ngươi có thể chiếm đoạt, mau giao ra đây!”
Phía dưới truyền đến rất nhiều tiếng gọi ầm ĩ, vài tên đệ tử chạy theo đuổi giết.
Bỗng nhiên có một thân ảnh bộc phát ra tốc độ khó có thể tưởng tượng lao đến, kẻ này chính là Kiều Hải!
“Lưu Quang Vẫn Tinh Sát!”
Kiều Hải không nói nhiều, gã trực tiếp ra tay.
Viu!
Đầu ngón tay gã ngưng tụ một đoàn tinh quang loá mắt hóa thành một đạo cực quang lao đi tấn công La Thiên!
Gã đã là nửa bước Địa Nguyên Cảnh, chiêu thức này ẩn chứa toàn bộ thực lực của gã, sát ý vô cùng rõ ràng!
Dù La Thiên chết thật thì Kiều Hải cũng có thể nói là La Thiên quá yếu, không cẩn thận nên ngộ sát.
Với thân phận của gã và có tam trưởng lão chống lưng, gã sẽ không bị trừng phạt quá nặng.
“Xong rồi, La Thiên xong đời rồi!”
“Bị Kiều Hải nhắm đến thì hắn có chạy đằng trời, chắc chắn hắn sẽ phải chết!”
Đám đệ tử còn lại cảm thán.
Nếu La Thiên sớm giao ra mộ bia thì có lẽ đã giữ được tính mạng.
“Kiều Hải, ngươi muốn mưu hại đồng môn ư? Vậy thì ngươi đừng hòng mơ tưởng khối mộ bia này!”
Sắc mặt La Thiên hung ác, trực tiếp đặt mộ bia trên vai xuống che trước người.
“Cái gì?”
Kiều Hải kinh hãi.
Những người còn lại cũng không tin nổi.
La Thiên dám dùng kiện bảo vật kia để ngăn cản công kích của Kiều Hải!
Lăng mộ đã chìm vào lòng đất, mộ bia trong tay La Thiên là bảo vật quý giá nhất của lăng mộ được mọi người công nhận.
“Dừng tay!”
Có người hô lớn.
Nhưng cũng có người cho rằng mộ bia kia trông rất bất phàm, có lẽ nó rất cứng rắn.
Viu!
Một đạo sao băng lạnh băng hoa mỹ buông xuống va vào mộ bia, đập ra một lỗ thủng!
Từ lỗ thủng, vết nứt lan tràn ra toàn bộ khối mộ bia.
“Ầm”, mộ bia đen nhánh hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống khe rãnh.
“Không!”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người không bình tĩnh nổi!
Mộ bia... vỡ rồi ư?!
“La huynh, ngươi...”
Trình Vạn Lý vô cùng kinh ngạc.
La Thiên nhẫn tâm như vậy dùng kiện bảo vật kia để ngăn cản công kích của Kiều Hải, cuối cùng mộ bia còn vỡ nát.
Như vậy chẳng phải là La Thiên chịu thiệt lớn rồi sao?
“Đi thôi!”
La Thiên bình tĩnh nói, xoay người liền đi.
Trình Vạn Lý lập tức đuổi kịp, mộ bia đã nát, lư hương y lấy được chắc chắn sẽ bị nhắm đến, y phải nhanh chân chạy trốn mới được.
...
Trong khe nứt.
Đám người Kiều Hải, nữ tử tóc lam vội vàng đuổi tới nơi mộ bia vỡ nát rơi rụng, thu thập mảnh vỡ với ý đồ ghép lại nó!
Nhưng mặt đất cách đó không xa bỗng nhiên mở ra một đạo khe nứt, không ít mảnh vỡ rơi xuống!
“Khốn kiếp!”
Kiều Hải tức muốn hộc máu, gã nổi giận gầm lên, bốn phía nổi lên gió xoáy đánh nát vách đá, cây cối nghiêng ngả.
Gã tính đến tính đi, cuối cùng lại không lấy được bảo vật vào trong lăng mộ.
“Không đúng, cũng không phải là ta không có thu hoạch gì!”
Kiều Hải xoay người nhìn về phía sau, hỏi: “Con rối kia thế nào?!”
Vừa rồi gã và nữ tử tóc lam liên thủ khiến con rối Địa cấp kia bị tổn hại nặng hơn, sau đó gã mới thoát thân để chạy đến đây công kích La Thiên.
Nữ tử tóc lam áp chế con rối Địa cấp tàn tạ.
“Tổn hại khá nghiêm trọng nhưng có thể tu sửa, tuy nhiên có khả năng thực lực sẽ bị hao tổn!”
Nữ tử tóc lam nói.
Đúng lúc này, con rối Địa cấp ngừng tiến công, trong thân thể phát ra quang mang lóng lánh, một cỗ lực lượng dao động vô cùng đáng sợ phát ra!
“Không ổn, đây là... Tự bạo!”
Kiều Hải kinh hãi.
Nữ tử tóc lam cũng nhận thấy nguy cơ, nàng lập tức ném con rối xuống rồi bỏ chạy.
Ầm!
Con rối Địa cấp nổ mạnh, hóa thành một đoàn ánh sáng hủy diệt hết thảy, uy lực điên cuồng khuếch trương, phạm vi càn quét lên đến trăm trượng!
Vừa vặn con rối Địa cấp thứ 2 cũng nằm trong phạm vi vụ nổ, nó bị hư hại nghiêm trọng.
Vì thế nó cũng nổ tung!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng trăm dặm, mây đen cuồn cuộn bốc lên giữa không trung.
Vụ nổ mạnh để lại một cái hố khổng lồ!
“Đáng chết, đám rối này thiết trí trình tự tự bạo...”
Sắc mặt Kiều Hải khó coi, mặt xám mày tro chạy ra!
Trong vụ nổ kia có không biết bao nhiêu đệ tử phải bóp nát lệnh bài rời khỏi Huyền Không Sơn.
Nữ tử tóc lam cũng nằm trong số đó.
Thậm chí có người không kịp bóp nát lệnh bài thì đã bị vụ nổ giết chết!
Kiều Hải mới vừa thở ra một hơi thì vách đất cao trăm trượng hai bên bỗng nhiên sụp xuống, không biết là do con rối tự bạo hay là khảo nghiệm thiên tai.
Kiều Hải căng thẳng, chật vật chạy trốn.