Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 410 - Chương 410: Thương Vân Quốc

Chương 410: Thương Vân Quốc Chương 410: Thương Vân Quốc

Chương 410: Thương Vân Quốc

Nửa tháng sau.

La Thiên nhìn một mảnh hoang lâm phương xa.

Nơi này là biên cảnh Thương Vân Quốc!

“Thương Vân Quốc!”

La Thiên lẩm bẩm.

Mãi mới đi xa một chuyến, sau đó hắn còn phải đến Trung Vực, La Thiên muốn tiện đường trở về Thương Vân Quốc một chuyến.

Tuy hiện tại hắn vẫn là đối tượng bị truy nã ở Thương Vân Quốc, nhưng thực lực và thân phận La Thiên đã khác xa khi xưa, hắn không cần phải cố kỵ.

Lần này trở về hắn chỉ muốn tiện đường thăm lại một chút, không định ở lại lâu.

Mục tiêu chủ yếu của hắn hiện tại vẫn là thiên kiêu đại hội.

Viu!

Phi Vân Điểu chở La Thiên chậm rãi tiến tới.

Bỗng nhiên, La Thiên ngửi được mùi máu.

Nơi xa, một vùng đất tang thương xuất hiện trong tầm nhìn.

Ngay sau đó, La Thiên nhìn thấy 7-8 quân doanh.

“Hả? Quốc kỳ Khâu Việt Quốc!”

Nhìn thấy cờ xí trong doanh địa, La Thiên không khỏi nhíu mày.

Nơi này không phải địa bàn Thương Vân Quốc sao?

“Kẻ nào?”

Đột nhiên, một tiếng hét lớn truyền ra từ trong doanh địa, kinh động tứ phương.

Một người trung niên đầu trọc bay ra, sắc mặt uy nghiêm lạnh băng, tản ra sát khí vô hình.

Đám binh lính trong doanh địa cũng bị kinh động, đội ngũ chỉnh tề lao ra.

Viu!

Phi Vân Điểu ngừng giữa không trung, La Thiên từ trên cao nhìn xuống: “Vì sao người Khâu Việt Quốc lại ở đây?”

“Ha ha ha, các hạ không biết tin gì ư?”

Một gã đại hán cười nói.

Một Võ giả Linh cấp lên tiếng: “Lư thống lĩnh, có vẻ người này muốn chi viện cho Thương Vân Quốc, cứ bắt lấy rồi tính!”

Dứt lời, Võ giả Linh cấp liền mang ra một cây cung định bắn La Thiên.

“Đợi đã!”

Người trung niên hói đầu phất tay ngăn cản thủ hạ.

“Các hạ là ai?”

Người trung niên nhìn La Thiên bằng ánh mắt thâm trầm, hỏi lại lần nữa.

Gã có cảm giác đại điểu màu lam trên bầu trời kia cực kỳ bất phàm, mang đến áp lực vô hình cho gã.

Còn người trên lưng chim thì đã bị thân chim khổng lồ che khuất, không nhìn thấy dung mạo, nhưng người bình thường không thể cưỡi phi hành tọa kỵ bất phàm này, vậy nên gã không dám tùy tiện ra tay.

“Người Khâu Việt Quốc quên La mỗ sớm vậy ư?”

La Thiên khẽ cười, Phi Vân Điểu chậm rãi hạ xuống, dung mạo hắn cũng xuất hiện trong mắt mọi người.

Đám người Khâu Việt Quốc đều nhìn La Thiên.

Sau một lát yên tĩnh…

Oanh!

Một cỗ khí thế khủng bố lập tức bùng nổ, mọi người lộ ra sát ý điên cuồng.

“La Thiên!”

Bọn họ không ngờ tên tội phạm bị Khâu Việt Quốc, Thương Vân Quốc cùng với Xích Long Vương Triều truy nã lại dám trắng trợn xuất hiện ở đây!

La Thiên giết nhi tử của Trịnh Thân Vương Xích Long Vương Triều, chỉ cần bắt được hắn thì sẽ lấy được hảo cảm của Trịnh Thân Vương, từ đó dễ dàng huỷ diệt Thương Vân Quốc!

“Bắt lấy hắn!”

Người trung niên hói đầu lập tức hạ lệnh.

Võ giả Linh cấp nhanh chóng kéo cung.

Viu!

Một mũi tên đen nhánh kéo theo tiếng rít bén nhọn cắt qua hư không, như một tia chớp bắn về phía La Thiên.

Cùng lúc đó, đám binh lính còn lại cũng kéo cung, bắn tên hoặc ném mâu.

Trong phút chốc, La Thiên bị gần trăm mũi tên và trường mâu bao phủ!

“Không ngờ ngươi lại tự đến nạp mạng, thật ngu xuẩn!”

Người trung niên lộ ra ánh mắt phấn chấn.

Nếu bắt được La Thiên thì gã sẽ lập công lớn, được Khâu Việt Quốc ban thưởng kếch xù.

Nhưng ngay sau đó, thần sắc gã trở nên cứng đờ.

Oanh!

Giữa không trung, đối mặt với trận tấn công của Khâu Việt Quốc, Phi Vân Điểu lộ vẻ khinh thường, hai cánh chấn động, quạt ra một cơn lốc màu lam.

Tất cả mũi tên, trường mâu lập tức bị đánh nát, rơi rụng tứ phương.

Gió lốc tiếp tục thổi quét đại địa, cát bay đá chạy!

Không ít mũ giáp của binh lính bị thổi bay.

Người trung niên và đám người Khâu Việt Quốc trợn tròn mắt!

Con chim kia mạnh như vậy ư?

“Đáng chết, sao La Thiên lại có phi hành tọa kỵ cường đại như thế, chẳng lẽ hắn là thuần thú sư ư?”

Người trung niên lộ sắc mặt khó coi.

Nghe nói lúc trước La Thiên có thể thoát khỏi vòng vây của Khâu Việt Quốc và Thương Vân Quốc là nhờ hắn đã thuần phục một phi hành tọa kỵ của Khâu Việt Quốc ở thời điểm cuối cùng, vì thế mới chạy thoát.

“Rút!”

Người trung niên quát.

Tu vi của gã là Linh Hải cảnh thất trọng nhưng gã lại cảm thấy cảm giác nguy cơ mãnh liệt khi đối mặt với đại điểu kia.

“Giết sạch bọn họ!”

La Thiên đạm mạc ra lệnh.

Không cần phải lưu tình với người Khâu Việt Quốc!

Không giết những người này, chẳng lẽ chờ bọn họ đi mật báo, đưa tới cường giả Địa Nguyên Cảnh sao?

Phi Vân Điểu hưng phấn la lên một tiếng, đánh ra một dòng khí khổng lồ nhằm vào đám người Khâu Việt Quốc phía dưới.

Dọc đường, nó cảm thấy rất nhàm chán, còn cảm thấy kẻ thuê nó kia quá phiền phức.

Phì phì!

Phi Vân Điểu dùng tốc độ cực nhanh bay xuyên qua, như cơn bão lao đến phá tan trận hình quân địch, trực tiếp hạ gục hơn mười binh lính Khâu Việt Quốc.

“Mau rút lui, truyền lệnh cho đại thống soái!”

Người trung niên hãi hùng khiếp vía.

Thực lực đại điểu kia vượt quá dự đoán của gã, chỉ sợ gã còn chẳng ngăn nổi 1 chiêu của nó.

“A...”

Tiếng kêu thảm thiết của binh lính Khâu Việt Quốc không ngừng truyền đến, từng khối thi thể ngã xuống đất.

Khi người trong doanh địa Khâu Việt Quốc sắp bị tàn sát hết, người trung niên lộ vẻ tuyệt vọng.

Với tốc độ của gã thì căn bản không thể chạy thoát!

“Nhưng chỉ cần đánh chết thuần thú sư thì yêu thú sẽ không tuân thủ mệnh lệnh nữa!”

Người trung niên lộ vẻ âm lệ, sát ý tràn ra.

Vèo!

Gã bay vút lên giữa không trung, đại đao bổ ra một mảnh đao quang đỏ sậm lạnh băng, khí thế hung mãnh tấn công La Thiên.

Một kích toàn lực của người trung niên thuận lợi tránh được Phi Vân Điểu, lao thẳng đến chỗ La Thiên!

“Hay lắm!”

Gã nắm tay kêu lên.

Ngay sau đó, gã thấy La Thiên giơ tay muốn ngăn cản công kích của mình.

“Buồn cười! Một kích tuyệt sát của lão phu, há là...”

Lời còn chưa nói hết, người trung niên đã run lên, lộ vẻ hoảng sợ, cằm há to như sắp rớt!

Bình Luận (0)
Comment