Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 411 - Chương 411: Đã Cố Hết Sức

Chương 411: Đã Cố Hết Sức Chương 411: Đã Cố Hết Sức

Chương 411: Đã Cố Hết Sức

“Buồn cười! Một kích tuyệt sát của lão phu, há là...”

Lời còn chưa nói hết, người trung niên đã run lên, lộ vẻ hoảng sợ, cằm há to như sắp rớt!

Ầm!

Công kích của gã như đập vào sắt thép, truyền ra thanh âm kim loại va chạm, bị chặn lại rất nhẹ nhàng.

Nhìn kỹ thì trên bàn tay trắng nõn của La Thiên mơ hồ tỏa ra quang mang xanh lục, trên đó không có vết thương nào!

“Má ơi!”

Người trung niên choáng váng!

Khi La Thiên chạy trốn, hắn vừa mới đột phá Linh Hải cảnh, dù hơn một năm đã trôi qua thì cũng lắm là đột phá đến Linh Hải cảnh ngũ - lục trọng.

Nhưng một Linh Hải cảnh thất trọng như gã dùng toàn lực công kích lại chẳng thể tổn thương được hắn.

“Giết nhanh lên, ngươi là yêu thú nửa bước Địa Nguyên Cảnh đấy, đừng để kẻ nào chạy thoát!”

La Thiên ra lệnh cho Phi Vân Điểu.

Phi Vân Điểu khó chịu nổi giận gầm lên.

Nó là yêu thú nửa bước Địa Nguyên Cảnh, vậy mà lại bị La Thiên mắng rất nhiều lần.

“Cái gì? Nửa bước Địa Nguyên Cảnh!”

Người trung niên nghe được lời này thì ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, từ bỏ chống cự.

Ầm!

Phi Vân Điểu vọt qua, một trảo bóp nát đầu gã.

Một lát sau, tất cả lính Khâu Việt Quốc nơi đây đều bị Phi Vân Điểu tàn sát.

“Có vẻ trong lúc ta không ở đây, chiến sự giữa Thương Vân Quốc và Khâu Việt Quốc đã trở nên gay gắt hơn.” La Thiên suy đoán.

Khâu Việt Quốc và Thương Vân Quốc vốn đang trong trạng thái chiến tranh.

Luận quốc lực, Thương Vân Quốc kém hơn một chút, lãnh địa bị chiếm lĩnh cũng là điều bình thường.

Lúc sau, Phi Vân Điểu chở La Thiên đến bên trong Thương Vân Quốc.

Trên đường, hắn lệnh cho Phi Vân Điểu tránh đi nơi có nhiều người.

Tin tức một điểm đóng quân của Khâu Việt Quốc bị đồ diệt nhanh chóng lan truyền trong hai nước.

Biên cảnh Khâu Việt Quốc.

Trong một tòa thành trì nguy nga, rất nhiều cao tầng đều bị kinh động.

“Cái gì? Doanh địa của chúng ta bị tàn sát ư?”

“Thương Vân Quốc đáng chết, không ngờ bọn họ vẫn còn thừa lực phản kích!”

“Căn cứ dấu vết ở hiện trường, e rằng kẻ ra tay chỉ có một, hơn nữa rất có thể là cường giả Địa Nguyên Cảnh!”

Bởi vì hiện trường không lưu lại dấu chân, binh lính Khâu Việt Quốc bị đơn phương tàn sát, hiện trường bị phá họai vô cùng nghiêm trọng, bởi vậy có thể phán đoán là Địa Nguyên Cảnh ra tay.

“Cái gì? Võ giả Địa cấp?”

Võ giả Địa cấp là chiến lực đứng đầu của hai nước, ít ỏi không có mấy.

Chiến tranh diễn ra hơn một năm, võ giả Địa cấp vẫn chưa từng ra tay!

“Thương Vân Quốc vậy mà trước phái ra Võ giả Địa cấp! Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không thể yếu thế!”

“Khẩn cầu đại thống soái ra tay!”

Chúng cao tầng cung kính hành lễ, bái một trung niên kim giáp cường tráng trên đài cao.

Người trung niên khép hờ đôi mắt, sau một lát trầm ngâm, gã mạnh mẽ đứng lên, một cỗ sát khí thiết huyết như sóng lớn càn quét lan tràn.

“Đồ diệt một doanh địa của quân ta! Bổn thống soái muốn tiêu diệt mười doanh địa của bọn chúng!”

...

La Thiên không ngờ hắn tiện tay tiêu diệt một doanh địa lại khiến Khâu Việt Quốc cho rằng có cường giả Địa Nguyên Cảnh ra tay, dẫn tới cuộc chiến của hai nước càng thêm kịch liệt.

Một ngày sau, La Thiên đi vào vương đô Thương Vân Quốc.

Hiện giờ hai nước khai chiến, vương đô thủ vệ nghiêm ngặt, ra vào đều phải kiểm tra nghiêm khắc.

Nhưng sự đề phòng của bọn họ không có ích gì đối với La Thiên.

Hắn đeo mặt nạ da người, thay đổi dung mạo, lẻn vào vương đô như vào chỗ không người.

Với thân pháp hiện giờ của La Thiên, kẻ dưới Địa Nguyên Cảnh khó có thể đuổi theo hắn.

Hơn nữa, trong toàn bộ Thương Vân Quốc, số lượng cường giả Địa Nguyên Cảnh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa tình hình chiến đấu đang căng thẳng, Khâu Việt Quốc xuất động võ giả Địa cấp, Thương Vân Quốc cũng phải phái võ giả Địa cấp đi ngăn cản.

Không lâu sau, La Thiên đến trước một phủ trạch, trên tấm biển ghi bốn chữ to “Đông Xuyên dược phường”.

La Thiên có chút hổ thẹn với cả nhà Lâm Đông Xuyên.

Lúc trước Lâm Đông Xuyên an bài giúp La Thiên trốn thoát, bị Tam hoàng tử Lý Dịch phát hiện, hai con trai của ông bị tra tấn đến chết, bản nhân Lâm Đông Xuyên cũng bị đả kích, vướng mắc trong lòng, không sống được bao lâu.

Lần này trở về, La Thiên tiện đường qua đây thăm cố nhân.

Đông Xuyên dược phường từng là dược phường số một số hai ở vương đô, chiếm diện tích rất lớn.

Nhưng hiện tại diện tích Đông Xuyên dược phường đã nhỏ đi chỉ còn chừng 1/3.

Vèo!

La Thiên dễ dàng lẻn vào Đông Xuyên dược phường.

Trong một gian phòng ngủ.

“Thanh Hàm tiểu thư, lão phu đã cố hết sức.”

Một y sư đứng dậy rời đi, bất đắc dĩ thở dài.

Trên giường có một lão giả sắc mặt trắng bệch, khí tức thoi thóp đang nằm, người đó đúng là Lâm Đông Xuyên.

Bên cạnh, một thiếu nữ tươi đẹp động lòng người mắt mang lệ quang, bàn tay mềm mại nắm lấy tay Lâm Đông Xuyên, khuôn mặt tràn đầy bi thống.

Ngoài phòng, linh thức của La Thiên cảm nhận được tình huống bên trong.

Mệnh số của Lâm Đông Xuyên đã đến, không sống được bao lâu.

Vấn đề chủ yếu của ông là tâm bệnh, dù La Thiên có linh đan diệu dược, có thể giúp ông khôi phục khỏe mạnh, nhưng trong lòng có khúc mắc thì cũng khó sống được lâu, chi bằng để ông được giải thoát sớm một chút, tránh bị khúc mắc tra tấn.

La Thiên nhìn về hướng hoàng cung, trong lòng thầm nghĩ: “Cho các ngươi sống thêm một thời gian, sau này La mỗ chắc chắn sẽ tự mình lấy đầu các ngươi!”

Những lời này của La Thiên là dành cho một nhà đương kim quốc quân!

. . .

Trong phòng, Lâm Đông Xuyên nằm trên giường, ánh mắt ảm đạm, khí tức suy yếu.

“Thanh Hàm, vi phụ không còn nhiều thời gian!” Ông bình tĩnh lên tiếng.

“Điều duy nhất ta không bỏ xuống được chính là con... và cả gian dược phường này... Con nhất định phải duy trì dược phường!”

Gian dược phường này là tâm huyết hơn nửa đời người của Lâm Đông Xuyên.

“Phụ thân, Thanh Hàm nhất định sẽ làm theo lời người!”

Lâm Thanh Hàm kiên định hứa hẹn.

Sau khi trải qua một loạt biến cố, Lâm Thanh Hàm như biến thành người khác, thanh thuần ban đầu đã bớt đi, trở nên kiên cường giỏi giang hơn.

Sau khi Lâm Đông Xuyên bị bệnh, Đông Xuyên dược phường do nàng xử lý, khó khăn thử thách thường là biện pháp tốt nhất để rèn luyện một con người.

“Nếu có cơ hội... Thì đừng quên thù của ca ca ngươi!”

Lâm Đông Xuyên kích động, trán nổi gân xanh.

Cái chết của hai nhi tử là nỗi đau lớn nhất trong lòng ông.

Ông không có năng lực báo thù, nhưng nữ nhi Lâm Thanh Hàm của ông đã đột phá Linh Hải cảnh, hiện giờ là thiên kiêu của Tằng Thiên Thánh phủ, nằm trong 10 hạng đầu Nhân Bảng, tiềm lực tương lai không thể đoán trước.

“Vâng! Thanh Hàm sẽ không quên!”

Sâu trong đôi mắt Lâm Thanh Hàm hiện lên một tia sát ý!

Lúc trước Tam hoàng tử Lý Dịch bắt cóc bọn họ, uy hiếp Lâm Đông Xuyên, giết hại hai ca ca nàng, những chuyện này nàng vẫn luôn khắc ghi!

Đúng lúc này, một người hầu đi vào, thấp giọng nói một câu bên tai Lâm Thanh Hàm.

“Hãy chăm sóc phụ thân ta!”

Lâm Thanh Hàm nói với người hầu, sau đó ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment