Chương 413: Về Thăm Đạo Sư
Ba ngày sau.
La Thiên đến Lăng Vân Quận.
“Không biết, tình huống Lâm đạo sư và Trần Hạo Phi hiện giờ thế nào...”
La Thiên hồi tưởng lại tháng ngày tu hành ở Tằng Thiên Thánh phủ.
Hắn cho Phi Vân Điểu nghỉ ngơi trong núi rừng phụ cận, bản thân thì đột nhập Tằng Thiên Thánh phủ.
Với tốc độ thân pháp thân pháp của La Thiên hiện tại, trừ khi phó phủ chủ hoặc phủ chủ ra mặt, nếu không sẽ rất khó phát hiện ra La Thiên.
Nhưng hai vị này sẽ không nhàn rỗi đi dạo trong Tằng Thiên Thánh phủ.
“Mọi thứ ở đây vẫn quen thuộc như vậy.”
La Thiên lẻn vào Thánh phủ, thưởng thức cảnh sắc.
Hắn tùy tiện bắt lấy một đệ tử, sau khi dò hỏi được tin tức thì đánh ngất kẻ đó.
Lần này, La Thiên chỉ trở về một chút, không muốn gây ra động tĩnh quá lớn.
“Đây là chỗ ở của sư tôn sao?”
La Thiên đến một tòa phủ đệ đơn sơ, đẩy cửa mà vào.
“Là ai?”
Sâu trong phủ đệ truyền ra một tiếng rống giận uy nghiêm, lộ vẻ bất mãn!
Bá!
Tàn ảnh chợt lóe, một lão giả áo bào trắng xuất hiện trong phòng khách.
Ông vừa định quát lớn, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên, ông ngây ngẩn cả người, không biết nói gì.
La Thiên nhìn lão giả trước mắt, dung mạo không thay đổi, nhưng mái tóc đã bạc đi vài phần.
“Đạo sư! Học sinh trở về thăm người!”
“La Thiên?”
Lâm Đông Phong vô cùng kinh ngạc.
Ngay sau đó, ông nhíu mày nghi ngờ, cẩn thận đánh giá La Thiên.
“Ngươi là người phương nào, giả trang La Thiên tới chỗ ta làm gì?”
Lâm Đông Phong lãnh đạm hỏi.
Sao La Thiên có thể xuất hiện trong phủ đệ của ông được, nhất định là lừa đảo.
“...”
La Thiên trầm mặc, câm nín.
Nhưng thông qua phản ứng của Lâm Đông Phong thì có thể thấy được một ít vấn đề.
“Đạo sư, xem ra ngài đã lĩnh ngộ một môn công pháp cường đại từ Đại Thiên Đồ!”
La Thiên bình tĩnh nói.
Lúc trước, trước khi rời khỏi Thương Vân Quốc, hắn đã giao truyền thừa “Đại Thiên Đồ” đạt được ở tầng 10 Đấu Linh Tháp cho Lâm Đông Phong.
Giờ phút này, La Thiên nhạy bén cảm nhận được khí tức Lâm Đông Phong đã hoàn toàn khác trước, mang theo một cỗ khí tức nóng bức cường đại, tu vi đã đột phá đến Linh Hải cảnh cửu trọng đỉnh!
Tiến bộ lớn như vậy rõ ràng là được lợi từ Đại Thiên Đồ.
“Ngươi... thật sự là La Thiên ư?”
Lâm Đông Phong chấn động, lộ vẻ kinh hỉ.
Bí mật về Đại Thiên Đồ chỉ có ông và La Thiên biết.
“Sao ngươi lại về đây?”
Lâm Đông Phong vung tay áo, cánh cửa tự đóng lại, ông nôn nóng hỏi.
Hiện giờ, toàn bộ Thương Vân Quốc đều đang truy nã La Thiên, treo giải thưởng rất lớn.
“Ta tiện đường nên về thăm.”
La Thiên thản nhiên đáp, trái ngược hẳn với vẻ khẩn trương của Lâm Đông Phong.
“Tiểu tử ngươi đã rời đi rồi, còn trở về làm gì?”
Lâm Đông Phong răn dạy.
Vất vả lắm La Thiên mới thoát khỏi Thương Vân Quốc, vậy mà lại chạy về, còn đến Tằng Thiên Thánh phủ!
Hiện giờ, phân nửa cao tầng Tằng Thiên Thánh phủ thuộc phe hoàng thất. Tằng Thiên Thánh phủ vô cùng nguy hiểm, nếu bị phát hiện, muốn trốn lần nữa thì sẽ không dễ dàng như trước.
“Đạo sư, ngươi không cần lo lắng, nếu học sinh dám trở về thì chắc chắn sẽ không có việc gì.”
La Thiên cười nhạt.
Lâm Đông Phong quát mắng là đang lo cho tính mạng hắn, điều này khiến La Thiên cảm nhận được một tia ấm áp.
Sau khi phụ thân và Ninh Tuyết Dao rời đi, hắn không còn thân nhân nào bên cạnh, không có bao nhiêu người thực sự quan tâm đến hắn.
Hô hấp Lâm Đông Phong bình thường trở lại, nhớ tới một sự kiện.
“Ngươi bái nhập Vân Tiêu Tông ư?”
Một năm đã trôi qua mà La Thiên còn bình yên vô sự, hơn nữa hiện giờ còn rất tự tin, vậy nên rất có thể hắn đã gia nhập Vân Tiêu Tông.
“Lúc trước đạo sư cho ta thư đề cử mà không tin tưởng ta sao?”
La Thiên hỏi ngược lại.
Lâm Đông Phong cười xấu hổ.
Ông tin tưởng tư chất của La Thiên, không khó để hắn thành công thi vào Vân Tiêu Tông.
Nhưng kẻ thù lớn nhất khi ông còn trẻ cũng đang ở trong Vân Tiêu Tông. Ông lo rằng La Thiên sẽ bị đuổi khỏi Vân Tiêu Tông hoặc là bị kẻ thù của ông chỉnh chết.
“Được! Chỉ cần bái nhập Vân Tiêu Tông, với thiên tư tiềm lực của ngươi thì sẽ có một ngày đột phá Địa Nguyên Cảnh, đến lúc đó không cần sợ Thương Vân Quốc truy nã nữa.”
Lâm Đông Phong cười nói.
Hiện tại ông là Linh Hải cảnh cửu trọng đỉnh, ông tin rằng mình sẽ đột phá Địa Nguyên Cảnh trong tương lai không xa.
Cộng thêm Tiềm Long cư sĩ, bọn họ không cần phải sợ hoàng thất.
“Hiện tại ta cũng không sợ bị Thương Vân Quốc truy nã.”
La Thiên nói.
Trong Thương Vân Quốc không có nhiều người có thể uy hiếp được hắn. Đa số võ giả dù phát hiện ra tung tích La Thiên thì cũng không phải đối thủ của hắn.
“Hả? Chẳng lẽ ngươi... Đã là đệ tử thượng tông Vân Tiêu Tông rồi ư?”
Lâm Đông Phong kinh ngạc.
Vân Tiêu Tông là bá chủ Đông Vực, hạ tông tương đối hỗn loạn, tông môn cũng không quan tâm.
Nhưng thượng tông xem như nội môn Vân Tiêu Tông, được tông môn che chở.
Nếu muốn đuổi giết đệ tử thượng tông Vân Tiêu Tông thì Thương Vân Quốc cần phải cân nhắc kỹ.
“Ha hả...”
La Thiên khẽ cười, vừa định giải thích việc mình đã là đệ tử hạch tâm thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng đập cửa, sắc mặt Lâm Đông Phong lập tức trở nên căng thẳng.
“Đạo sư, là học sinh!”
“Trần Hạo Phi!”
Lâm Đông Phong nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía La Thiên.
Trần Hạo Phi là bạn tốt La Thiên kết giao ở Lăng Vân quận, sau đó cùng nhau thi vào Tằng Thiên Thánh phủ, cùng bái Lâm đạo sư làm lão sư.
La Thiên gật đầu, Lâm Đông Phong mới nói: “Vào đi.”
“Học sinh sắp đột phá Linh Hải cảnh, nhưng có mấy vấn đề không hiểu, vậy nên tới...”
Trần Hạo Phi lập tức hỏi ra vấn đề mình nghi hoặc, nhưng còn chưa nói xong thì đã nhận ra trong phủ đệ của Lâm đạo sư có một người khác.
“La... La Thiên?”
Trần Hạo Phi trợn tròn mắt!
La Thiên đắc tội Trịnh Thân Vương của Xích Long Vương Triều, không chỉ bị toàn bộ Thương Vân Quốc truy nã mà Trịnh Thân Vương còn vận dụng nhân mạch của chính mình, khiến mấy chục quốc gia giáp ranh đều truy nã La Thiên.
Y không thể ngờ được rằng hôm nay La Thiên lại xuất hiện trước mắt mình, chuyện này chẳng khác gì nằm mơ vậy.
“Như thế nào? Hơn một năm không gặp, Trần huynh đã không quen biết ta ư?”
La Thiên trêu ghẹo.
“La huynh, thật sự là ngươi ư? Sao ngươi lại trở về?”
Trần Hạo Phi kích động đến gần vỗ vai La Thiên.
La Thiên thấy đạo sư và bạn tốt tươi cười, tâm tình thoải mái, cảm thấy chuyến đi này không hề vô ích.