Chương 416: Tự Mình Bái Phỏng
Đúng lúc này, một đội chấp pháp thánh vệ lao đến, người dẫn đầu phong tư trác tuyệt, minh diễm động lòng người, người đó chính là Vân Tú quận chúa.
Vân Tú quận chúa biết tin tức La Thiên hiện thân, nàng lập tức lao tới đây.
Thấy Ngao Xuyên tự mình ra tay, nàng lập tức nản lòng thoái chí, mắt phượng rưng rưng: “La đại ca!”
Oanh!
Kim sắc chưởng quang chiếu rọi không trung, uy năng mạnh mẽ giáng xuống.
“Đến đây!”
La Thiên cười nhạt.
Với thực lực hắn hiện giờ, những địch nhân trước đó đều không đỡ nổi một kích của hắn.
Chỉ có Ngao Xuyên có thể khiến hắn nổi lên chút hứng thú.
“Quy Nguyên Bài Vân Thủ!”
La Thiên ngưng tụ quy nguyên chân khí bao trùm bàn tay, chậm rãi đánh ra một chưởng.
Trong lúc di chuyển, hắn chưa từng lơi lỏng, tu luyện chưa bao giờ gián đoạn.
Vòng xoáy linh hải tầng thứ bảy trong cơ thể đã hoàn thành, tu vi La Thiên đạt tới Linh Hải cảnh thất trọng đỉnh!
Ngoài ra, Thiên Lô Bảo Thể của hắn cũng đạt tới cảnh giới tiểu thành của tầng thứ ba.
Oanh ầm!
La Thiên ra tay, cự chưởng gào thét lao đi đánh trúng chưởng quang kim sắc lóng lánh!
Hai cỗ lực lượng kinh khủng nổ mạnh, chấn động trời cao, gió lốc thổi quét tứ phương.
Ngao Xuyên lui ra phía sau hai bước, sắc mặt kinh ngạc, “Này...”
Mọi người phía dưới cũng ngây ngốc!
Công kích của Ngao Xuyên phủ chủ mà lại bị La Thiên đánh nát ư?!
Hơn nữa có vẻ phủ chủ còn rơi xuống hạ phong!
Tất cả học viên và cao tầng đều ngây ra như phỗng, hoài nghi mình nhìn thấy ảo giác!
Vèo!
La Thiên rơi xuống từ giữa không trung.
Lúc này, Phi Vân Điểu đã giết sạch đám người phái thân hoàng, nó vững vàng đỡ được La Thiên.
“Ha ha ha! Đi thôi!”
La Thiên cười lớn, cưỡi Phi Vân Điểu rời đi.
Đúng lúc này.
“La Thiên, ngươi chạy đi đâu?!”
Một thanh âm bình đạm già nua ẩn chứa khí thế khủng bố vang tận mây xanh, chấn động bát phương.
Một lão giả đầu bạc từ phương xa lăng không bay đến.
“Võ giả Địa cấp!”
“Thái thượng trưởng lão của hoàng thất, Lý Trường Thanh!”
Toàn bộ Tằng Thiên Thánh phủ bị uy thế của võ giả Địa cấp bao phủ, khí huyết trong cơ thể đọng lại.
“Tại sao lại như vậy?”
Lâm Đông Phong sắc mặt trắng bệch.
La Thiên sắp thành công chạy trốn, không ngờ thái thượng trưởng lão của hoàng thất lại chạy đến!
Sắc mặt Ngao Xuyên cũng trầm xuống.
“Ngao Xuyên, đối phó với La Thiên thì không thể nhẹ nhàng sơ suất, vừa rồi ngươi chỉ dùng đến năm thành thực lực, suýt nữa khiến hắn trốn thoát!”
Lý Trường Thanh liếc Ngao Xuyên.
Lão nói không sai.
Ngao Xuyên không muốn giết La Thiên, chỉ lấy ra năm thành thực lực.
Y định đả thương La Thiên, khiến hắn biết khó mà lui, cưỡi Phi Vân Điểu chạy trốn, vậy nên vừa rồi y mới bị đánh lui khi giao thủ cùng La Thiên.
“La Thiên, lần này ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi tay ta sao?”
Lý Trường Thanh cười nhạt nói.
Đây không phải lần đầu tiên lão gặp La Thiên.
Lần trước đuổi bắt La Thiên, cuối cùng lão cũng trình diện nhưng lại bị Tiềm Long cư sĩ ngăn lại.
Thiên địa yên tĩnh.
Toàn bộ người của Tằng Thiên Thánh phủ nhìn lên La Thiên và Lý Trường Thanh trên bầu trời.
Trong mắt Vân Tú quận chúa ẩn chứa lệ quang, đôi tay trắng nõn nắm chặt.
Lý Trường Thanh là thái thượng trưởng lão, dù trưởng công chúa ra mặt thì cũng vô dụng, nàng lại càng không làm được gì.
Trong không trung vắng lặng bỗng nhiên vang lên tiếng cười to của La Thiên: “Ha ha ha!”
“Ngươi cười cái gì?”
Lý Trường Thanh nhăn mày.
“Ha ha ha, ta muốn hỏi một câu, thái thượng trưởng lão của hoàng thất Thương Vân Quốc, ngươi lấy đâu ra can đảm đòi bắt giữ đệ tử hạch tâm Vân Tiêu Tông?”
Tiếng cười của La Thiên tản ra khí thế sắc bén.
Đa số người trong Tằng Thiên Thánh phủ nghe đến Vân Tiêu Tông thì hoàn toàn không có phản ứng gì.
Hiển nhiên ở đẳng cấp của bọn họ thì căn bản không thể tiếp xúc đến tin tức ở cấp bậc này!
Nhưng Lâm Đông Phong, Nhạc phó phủ chủ, Ngao Xuyên thì vô cùng chấn động, sắc mặt kinh hãi!
Lý Trường Thanh cũng thế!
“Vân Tiêu Tông... Đệ tử hạch tâm?”
Lâm Đông Phong ngây người.
Ông đã rất cao hứng khi tưởng rằng La Thiên là đệ tử thượng tông, nhưng không ngờ rằng La Thiên lại là đệ tử hạch tâm!
Xem tên đoán nghĩa, đệ tử hạch tâm là nhân vật trung tâm của Vân Tiêu Tông!
Động vào La Thiên thì chẳng khác nào động đến Vân Tiêu Tông!
Ngay cả Trịnh Thân Vương cũng phải khom lưng uốn gối khi đối mặt với Vân Tiêu Tông chứ đừng nói là Thương Vân Quốc!
“Không có khả năng!”
Lý Trường Thanh bị đả kích, thân hình lung lay!
Tuyệt đối không có khả năng hắn là đệ tử hạch tâm Vân Tiêu Tông!
Vân Tiêu Tông là thế lực mạnh nhất Đông Vực, Xích Long Vương Triều cũng phải thượng cống hàng năm.
Khảo hạch Vân Tiêu Tông và cạnh tranh trong tông môn vô cùng kịch liệt tàn khốc. La Thiên mới rời khỏi Thương Vân Quốc hơn một năm mà thôi, tuyệt đối không thể đạt đến trình độ này!
Vù vù!
Phi Vân Điểu vỗ cánh chở La Thiên đi xa.
“Hôm nay La mỗ chỉ đi ngang qua đây, ngày sau, ta sẽ tự mình bái phỏng quốc quân Thương Vân quốc!”
Mọi người nhìn bóng dáng La Thiên biến mất nơi chân trời, nhưng những lời này vẫn còn văng vẳng trong lòng bọn họ!
Tự mình bái phỏng quốc quân Thương Vân Quốc!
Đây không phải lời báo trước của khách nhân mà là tuyên ngôn báo thù!
Ai có thể ngờ được rằng thiếu niên lúc trước bị Thương Vân Quốc đuổi giết hiện giờ lại thong dong trở lại Thương Vân Quốc, còn thản nhiên nói rằng sẽ quay lại báo thù!
Lý Trường Thanh huyền phù tại chỗ, tâm thần chấn động, cảm xúc phức tạp.
“Lý đại nhân, vì sao ngài không ngăn cản La Thiên?”
Một vị cao tầng phái thân hoàng không nhịn được dò hỏi.
Bắt được La Thiên thì sẽ lấy được hảo cảm của Trịnh Thân Vương, cứu vãn thế cục Thương Vân Quốc hiện giờ, thậm chí có thể huỷ diệt Khâu Việt Quốc!
Nhưng Lý Trường Thanh lại trơ mắt nhìn La Thiên rời đi.
“Lão phu làm gì không tới phiên ngươi quản!”
Đôi mắt Lý Trường Thanh âm trầm, khí thế nặng như núi Thái Sơn đè xuống khiến tên cao tầng phái thân hoàng kia phải quỳ xuống mặt đất!
Lão không đuổi theo La Thiên bởi vì lão kinh hãi khi nghe đến thân phận đệ tử hạch tâm Vân Tiêu Tông của hắn, nhưng lão sẽ không nói cho ai biết điều đó.
Hắn là đệ tử hạch tâm Vân Tiêu Tông – là thành viên trung tâm của thế lực mạnh nhất Đông Vực!
Thương Vân Quốc nho nhỏ sao dám động đến người Vân Tiêu Tông.
Tuy có khả năng La Thiên chỉ đang nói bừa nhưng cũng khiến Lý Trường Thanh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngoài ra, Địa Nguyên Cảnh chỉ có năng lực phi hành trong thời gian ngắn, lão là dùng toàn lực bay theo thì sẽ tiêu hao rất lớn.
Nếu đuổi theo La Thiên, có khả năng lão sẽ bị Phi Vân Điểu nửa bước Địa Nguyên Cảnh bỏ xa.
Dù sao nó cũng là phi cầm, có ưu thế về tốc độ, liên tục bay mấy ngày cũng không có vấn đề gì.