Chương 415: Ngao Xuyên
Kẻ chặng đường ta sẽ chết.
Không ít người hồi tưởng lại cảnh tượng hung tàn khi La Thiên chạy trốn khỏi Tằng Thiên Thánh phủ!
Vài vị trưởng lão phái thân hoàng không được chứng kiến tận mắt, chỉ nghe nói lại sau đó.
Giờ này nhìn bộ dáng nhẹ nhàng nhàn nhã của La Thiên, có vẻ hắn hoàn toàn tin rằng mình có thể chạy trốn.
“Ngông cuồng! Chết đến nơi rồi mà còn dám khẩu xuất cuồng ngôn!”
Một cao tầng Linh Hải cảnh lục trọng mắng một tiếng, thân hình bay vọt đến.
Uy thế Linh Hải cảnh cường đại như sóng biển quay cuồng, kẻ đó đánh ra một quyền, hư không nổ vang!
“La Thiên, chạy mau!”
Lâm Đông Phong vội vàng truyền âm.
Với tốc độ thân pháp La Thiên vừa bày ra, hắn hoàn toàn có hy vọng trốn thoát, nếu ở lại đây chém giết thì sẽ có thêm cao thủ hoàng thất tới đây!
La Thiên như không nghe được lời truyền âm của Lâm Đông Phong, hắn đạm nhiên đứng tại chỗ.
Đối mặt với một quyền của tên trưởng lão kia, hắn bình tĩnh chậm rãi nâng lên một ngón tay.
Cảnh tượng này khiến mọi người ngẩn ngơ.
Chết đến nơi mà ngươi không trốn cũng chẳng phản kích, chỉ duỗi một ngón tay để làm gì?
Nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Quyền quang mênh mông mãnh liệt đâm trúng ngón tay La Thiên, bị chọc thủng thành một cái lỗ, ngay sau đó đã vỡ nát.
La Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, không bị thường dù chỉ là một sợi lông.
“Cái... Cái gì?”
Tên trưởng lão kia ngây người, lão nhược đến vậy ư?
Không đúng, sao La Thiên có thể mạnh như vậy?
Bá!
La Thiên giữ nguyên động tác, thân hình lao tới gần tên trưởng lão kia.
“Không! Cứu ta!”
Lông tơ toàn thân lão dựng thẳng, xoay người bỏ chạy.
La Thiên có thể dùng một ngón tay phá vỡ công kích của lão thì cũng có thể giết lão dễ như trở bàn tay!
“Cùng ra tay!”
Lão giả mặt nhọn vội vàng hét lớn.
Đám cao tầng còn lại tỉnh táo lại, đồng loạt tiến công.
Nhưng La Thiên ra tay quá nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp tên trưởng lão kia, ngón tay chọc trúng sau cổ lão.
Phốc!
Trưởng lão Thánh phủ Linh Hải cảnh lục trọng bị La Thiên chọc một cái rồi ngã xuống đất chết!
Đúng lúc này…
Vèo vèo vèo!
Sáu thành viên cao tầng của Tằng Thiên Thánh phủ có tu vi Linh Hải cảnh thất trọng bao vây lấy La Thiên, uy thế cường hãn thổi quét tứ phương.
Lão giả mặt nhọn cùng năm tên cao tầng phái thân hoàng lập tức phát động tiến công!
Trong phút chốc, quyền quang, ánh đao, kiếm khí phóng ra hoàn toàn bao phủ La Thiên.
“Chịu chết đi!”
Lão giả mặt nhọn điên cuồng hét lớn!
Nhưng La Thiên bị đám địch nhân đông đảo bao vây lại thản nhiên nói: “Một đám ô hợp!”
Một tiếng kêu chói tai vang vọng tận trời vang lên.
Trên không trung phương xa, một màu ảnh khổng lồ đánh xuống nhanh như chớp!
“Đó là cái gì?”
“Khí thế thật đáng sợ, mau lui lại!”
Đám cao tầng kinh hãi lui về phía sau.
Nhưng tốc độ của bọn họ so với Phi Vân Điểu thì chẳng khác gì rùa bò.
Oanh!
Phi Vân Điểu giáng xuống như một cơn lốc, quay tròn xung quanh La Thiên.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trên người sáu gã cao tầng phái thân hoàng xuất hiện mấy vết thương sâu tận xương cốt, đồng thời bay xa hơn mười mét.
Trong đó có ba người đã chết tại đương trường!
Toàn trường yên tĩnh, tiếng hít sâu sợ hãi không ngừng truyền ra.
Lâm Đông Phong và Trần Hạo Phi nhìn chằm chằm đại điểu bên cạnh La Thiên, bọn họ rất giật mình.
“Không ngờ tiểu tử này lại có phi hành tọa kỵ mạnh như vậy, chẳng trách lại không sợ hãi chút nào, phí công lão phu lo lắng một hồi...”
Lâm Đông Phong lau mồ hôi lạnh.
Khí tức Phi Vân Điểu tản ra không thua gì phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ, rõ ràng đã là nửa bước Địa Nguyên Cảnh.
Có phi hành tọa kỵ mạnh như vậy thì La Thiên có thể chạy trốn rất dễ dàng.
“Ngươi là yêu thú nửa bước Địa Nguyên Cảnh đấy, sao vẫn còn 3 kẻ chưa chết?”
La Thiên liếc Phi Vân Điểu.
Đôi mắt Phi Vân Điểu như sắp phun ra lửa, nó tức giận kêu to một tiếng, nhìn chằm chằm đám người lão giả mặt nhọn.
Sau đó nó lập tức tấn công, phát tiết lửa giận trong lòng lên đám người kia.
“La Thiên, đừng làm vậy! Ta là người hoàng tộc Thương Vân Quốc, ngươi không thể giết ta!”
Lão giả mặt nhọn hoảng sợ, vội vàng xin tha!
Đối thủ là yêu thú nửa bước Địa Nguyên Cảnh, bọn họ phải đánh thế nào?
Thân là chấp pháp trưởng lão, lão có tu vi cao nhất trong đám người ở đây nhưng cũng chỉ là Linh Hải cảnh bát trọng mà thôi!
“Ta đã nói rồi, kẻ chắn đường ta sẽ chết, ngươi nghĩ ta đang đùa ư?”
La Thiên lãnh đạm hỏi lại.
Lão giả mặt nhọn không biết trả lời ra sao.
Viu!
Xuy!
Phi Vân Điểu lao đến, lợi trảo trực tiếp xé rách ngực lão giả mặt nhọn!
Sau đó nó nhanh chóng tấn công những kẻ khác.
“Tằng Thiên phủ chủ, ngươi còn không ra tay ư? Mau cứu ta!”
Một trưởng lão phát hiện phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ Ngao Xuyên đứng ở nơi xa.
Tên này thấy phủ chủ không có hành động gì thì hét lớn: “Ngao Xuyên, chẳng lẽ ngươi muốn bao che La Thiên ư?”
“Haizz!”
Ngao Xuyên thở dài.
Y đã tới từ lâu nhưng chỉ đứng một bên quan chiến.
“Tróc nã La Thiên!”
Cuối cùng, Ngao Xuyên hạ lệnh.
Y phản cảm với cách làm của quốc quân, nhưng thân là phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ, y không thể không ra tay, nếu không hoàng thất chắc chắn sẽ mượn cớ để chèn ép Tằng Thiên Thánh phủ, đổi thành một Thánh phủ nghe lời lời, tỷ như Bàn Thạch Võ phủ xếp thứ 4.
Một vài cao tầng trung với phủ chủ cuối cùng cũng ra tay.
“La Thiên, hãy đỡ một chưởng của ta!”
Phủ chủ Ngao Xuyên bay vọt đến, quanh thân ngưng tụ quang huy kim sắc, trông y như một vầng thái dương!
“Nhanh lên phi hành tọa kỵ rời đi đi!”
Ngao Xuyên âm thầm truyền âm.
Một chưởng đánh ra, kim quang nở rộ, một đạo cự chưởng khổng lồ tỏa ra khí lãng nóng rực đánh về phía La Thiên!
“La Thiên!”
Trần Hạo Phi hô to.
Ngao Xuyên là người mạnh nhất Tằng Thiên Thánh phủ, tu vi nửa bước Địa Nguyên Cảnh, là cường giả được tất cả học viên kính ngưỡng trong lòng!
Ngao Xuyên đã ra tay, La Thiên có thể sống sót không?