Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 420 - Chương 420: Chỉ Bằng Ngươi?

Chương 420: Chỉ Bằng Ngươi? Chương 420: Chỉ Bằng Ngươi?

Chương 420: Chỉ Bằng Ngươi?

Sau rừng cây.

Trong bóng tối, có ba gã hắc y nhân ẩn thân.

“Hả? Sao bầy Truy Nguyệt Lang rút đi rồi, đám người Uông gia chết hết rồi sao?”

Một nữ tử hỏi.

“Không đúng!”

“Hình như đám Truy Nguyệt Lang gặp phải cường địch nên chạy trốn, ngay cả con Truy Nguyệt Lang đầu đàn cũng bị trọng thương!”

Một nam tử trầm giọng nói.

“Thực lực của tiểu đội Uông gia không có khả năng đánh lui bầy Truy Nguyệt Lang này! Chẳng lẽ Uông gia đã mời được vị cao thủ nào đó ư?”

Nữ tử hoài nghi.

“Nếu bầy sói không thể giết chết bọn họ thì chúng ta đành tự mình ra tay vậy, ta muốn nhìn xem là ai to gan dám phá hỏng chuyện tốt của bản công tử!”

Nam tử kia lộ ra sắc mặt âm hàn.

. . .

“Nếu các hạ không chê thì có thể đến Uông gia một chuyến, gia chủ chắc chắn sẽ dùng đại lễ để cảm tạ, kể cả bản đồ Trung vực hoàn chỉnh.”

Khuôn mặt nam tử cường tráng lộ ra ý cười.

La Thiên trẻ tuổi như thế mà hắn ta lại không thể nhìn thấu thực lực.

Hơn nữa La Thiên đến từ Đông vực, xa lạ với Trung vực, nếu có thể kéo vào Uông gia thì không thể tốt hơn.

“Không được, ta rất bận.”

Không đến một tháng nữa thiên kiêu đại hội sẽ diễn ra, La Thiên làm gì có thời giờ đi làm khách.

“Vậy đành thôi!”

Đám người nam tử cường tráng tụ lại, vẽ ra những gì mình nhớ trong đầu, góp lại thành một phần bản đồ khá hoàn chỉnh.

La Thiên nhìn thoáng qua, bản đồ này tỉ mỉ chi tiết nhất ở khu vực quanh Mãng Long Sơn Mạch.

Trong đó, Uông gia là gia tộc thuộc Tử Sơn Vương Triều ngay gần đây.

Ở Trung vực có nhiều quốc gia hơn Đông vực, cũng có 3 đại vương triều, đương nhiên thực lực một vương triều riêng lẻ thì không mạnh bằng Xích Long Vương Triều.

Trên bản đồ, những nơi cách Tử Sơn Vương Triều càng xa thì tin tức càng ít.

Nhưng như vậy là đủ rồi.

“Cáo từ!”

Lấy được bản đồ, La Thiên lập tức muốn rời đi.

“Nếu sau này các hạ có thời gian, có thể tới Uông gia Tử Sơn Vương Triều làm khách bất cứ lúc nào.”

Nam tử cường tráng khách khí nói.

“Làm khách ư? Chỉ sợ không có cơ hội đâu!”

Một tiếng cười âm lãnh bỗng nhiên truyền đến.

Vèo! Vèo! Vèo!

Trên ngọn cây xuất hiện ba gã hắc y nhân, một cỗ sát ý lạnh băng tản ra.

“Kẻ nào?”

Nam tử cường tráng hét lên, đồng thời rút đại kiếm ra.

Những người còn lại trong tiểu đội đều kinh hoảng cảnh giác.

Trong ba gã hắc y nhân, khóe miệng nam tử mày xanh nhếch lên, rất vừa lòng với phản ứng của tiểu đội Uông gia.

“Ngươi đứng lại cho ta!”

Nam tử mày xanh nhíu mày nhìn chằm chằm La Thiên đang chạy xa dần.

La Thiên mắt điếc tai ngơ, tiếp tục rời đi.

“Mục tiêu mà các ngươi phải đối phó chắc không bao gồm cả ta chứ?”

La Thiên hỏi, bước chân không tạm dừng chút nào.

“Hừ, ngươi cảm thấy mình chứng kiến chuyện này rồi mà còn có thể sống sót rời đi sao?”

Nam tử mày xanh lạnh lùng nói, cảm thấy La Thiên quá ngu xuẩn.

“Thật ra... Ta bị mù, chẳng thấy gì cả.”

La Thiên nói nửa đùa nửa thật, nhưng lời này lại khiến nam tử mày xanh nổi giận, cảm thấy La Thiên đang châm chọc gã.

“Ngươi sẽ là người phải chết đầu tiên!”

Nam tử mày xanh sắc mặt lãnh lệ, lập tức xuất chưởng.

Một đạo chưởng lực màu lục u ám như con rắn độc hung hãn lao ra, cây cối ven đường lập tức đổ rạp, xuất hiện vết tích hủ bại.

Chưởng pháp của người này vậy mà ẩn chứa độc tố.

“Chỉ bằng ngươi ư?”

La Thiên cười lạnh.

Ầm!

Ngoài tay hắn hiện lên một tầng quang mang thanh ngọc chặn lại công kích của nam tử mày xanh, dư uy bùng nổ lan ra.

Cỏ cây bốn phía lập tức hư thối khô héo.

“Đây là Thất Độc Chưởng! Ngươi là Ngô Thương?”

Ánh mắt nam tử cường tráng thay đổi, thông qua chưởng pháp, hắn ta đã nhận ra thân phận nam tử mày xanh.

Ngô Thương là công tử Ngô gia, Ngô gia cũng là gia tộc thuộc Tử Sơn Vương Triều, cường đại hơn Uông gia và vẫn luôn muốn thâu tóm Uông gia.

Nam tử mày xanh không phủ nhận, càn rỡ cười to: “Ha ha ha, ngươi quá ngu xuẩn khi dám đỡ chưởng pháp của ta.”

Gã tu luyện 《 Thất Độc Chưởng 》, chưởng pháp ẩn chứa kịch độc, nếu tiếp xúc với thân thể thì độc tố sẽ lập tức xâm nhập, ăn mòn sinh cơ.

Thần sắc tiểu đội Uông gia trở nên ảm đạm.

La Thiên rất cường đại nhưng Ngô Thương cũng không phải hạng người yếu nhược.

Ngô gia dùng toàn lực bồi dưỡng Ngô Thương, cho rằng gã có thể tham gia thiên kiêu đại hội lần tới, mang vinh quang về cho gia tộc.

《 Thất Độc Chưởng 》 của Ngô Thương là chưởng pháp Địa cấp tàn khuyết, uy lực cực mạnh, chỉ sợ cái tay kia của La Thiên sẽ bị phế đi!

Nhưng trong bụi mù, thanh âm bình tĩnh của La Thiên truyền đến: “Một chưởng mềm như bông như vậy thì ta có gì mà không dám?”

Tu vi nam tử mày xanh cũng là Linh Hải cảnh bát trọng đỉnh nhưng gã mạnh hơn nam tử cường tráng và con sói đầu đàn của đàn Truy Nguyệt Lang.

《 Thiên Lô Bảo Thể 》 của La Thiên đã đột phá cảnh giới tiểu thành tầng thứ ba, dù là Linh Hải cảnh cửu trọng thì cũng khó thương tồn được hắn, nam tử mày xanh có thể đả thương hắn mới là lạ.

Nam tử mày xanh nhìn thật kĩ, thấy bàn tay La Thiên không có vết thương nào!

“Tại sao lại như vậy?”

Trong mắt nam tử mày xanh lộ ra một tia kinh sắc.

La Thiên đỡ Thất Độc Chưởng của gã mà không bị thương cũng không trúng độc, chuyện này không thể tưởng tượng được.

Tiểu đội Uông gia cũng mở to hai mắt, vô cùng giật mình, đều cảm thấy La Thiên sâu không lường được.

“Có vẻ ngươi là cao thủ được Uông gia mời đến, hừ, ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của ta rồi!”

Nam tử mày xanh dùng đôi mắt âm hiểm như rắn độc nhìn chằm chằm La Thiên.

Sau khi giao thủ một chiêu, gã nhận thấy thực lực La Thiên không đơn giản, e rằng muốn giết hắn cũng không dễ dàng.

Vì thế, gã nhìn về phía nam tử mặc áo choàng màu đen bên cạnh.

“Giang huynh, cao thủ Uông gia mời đến này giao cho ngươi. Sau khi xong việc, những gì đã bàn chắc chắn sẽ không thiếu món nào.”

Nam tử mày xanh lộ ra ý cười lấy lòng.

“Hừ, một Linh Hải cảnh thất trọng đỉnh mà thôi, sao có thể tính là cao thủ?”

Nam tử mặc áo choàng nói với giọng khinh thường.

“Cái gì? Linh Hải cảnh thất trọng đỉnh?”

Những người còn lại đều kinh ngạc.

Thanh Nhi và đám người nam tử cường tráng đều chấn động.

Linh Hải cảnh thất trọng đỉnh mà đánh lui được bầy Truy Nguyệt Lang ư? Hắn đã làm cách nào để chặn được một chưởng kia của nam tử mày xanh mà không bị thương chút nào?

Bọn họ cảm thấy nam tử mặc áo choàng phán đoán sai rồi.

Nam tử mày xanh cũng nghi ngờ, nhưng nam tử mặc áo choàng là đại nhân vật gã phải nịnh bợ, tuyệt đối không thể nhìn lầm!

Bình Luận (0)
Comment