Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 426 - Chương 426: Địa Linh Quả

Chương 426: Địa Linh Quả Chương 426: Địa Linh Quả

Chương 426: Địa Linh Quả

Qua hai canh giờ, hai người lại tìm được một yêu thú nửa bước Địa Nguyên Cảnh.

Lần này La Thiên rất chủ động, hắn vọt tới trước mặt yêu thú, đỡ lấy đa số công kích.

“Cút ngay!”

Nữ tử không vui, tranh đoạt vị trí chủ lực với La Thiên.

Hai người không phối hợp, thậm chí còn quấy nhiễu lẫn nhau, gia tăng khó khăn cho nhau.

Nữ tử và La Thiên đều không quan tâm, càng khó khăn càng tốt, chỉ cần không vượt quá khả năng bản thân thì như vậy có thể ép mình phát huy ra tiềm lực.

Yêu thú nửa bước Địa Nguyên Cảnh cảm thấy hai tên nhân loại này hơi ngốc, còn tự mâu thuẫn cản trở nhau, nhưng cuối cùng nó vẫn phải ôm hận mà chết.

Nó chết trong tay hai nhân loại hoàn toàn không hợp tác, thậm chí còn quấy rối lẫn nhau.

Tuy quấy rối nhưng La Thiên và nữ tử chân dài không bởi vậy mà cừu thị nhau, ngược lại cả hai còn hình thành một loại ý thức cạnh tranh.

Trong lúc hai người đang nghỉ ngơi, một cỗ khí tức cường đại tới gần, La Thiên và nữ tử kia lập tức đứng lên.

“Khí tức nửa bước Địa Nguyên Cảnh!”

Nữ tử kia nói, hai người đã chuẩn bị để chiến đấu.

“Kỷ cô nương, là ta!”

Chỉ thấy một nam tử kim bào khí vũ bất phàm, cười nhạt dừng trước mặt hai người.

“Ngươi là...?”

Kỷ Thanh Dung lộ vẻ suy tư.

“Ta là con cháu Giang gia Tử Sơn Vương Triều, Giang Đạo Vân. 5 năm trước, ta theo gia phụ bái phỏng Kỷ gia, còn từng luận bàn cùng Kỷ cô nương.”

Nam tử lễ phép tự giới thiệu.

Kỷ Thanh Dung gật đầu, đã nhớ ra kẻ này là ai.

“Nghe nói Kỷ cô nương tới Mãng Long Sơn Mạch mài giũa nên tại hạ liền tới đây. Mấy năm không gặp, Kỷ cô nương ngày càng xinh đẹp!”

Khuôn mặt Giang Đạo Vân tràn đầy xuân sắc, trong mắt chỉ có bóng dáng Kỷ Thanh Dung, hoàn toàn bỏ qua La Thiên.

La Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra Giang Đạo Vân có hảo cảm với Kỷ Thanh Dung, chỉ tiếc nữ tử kia không hề có cảm xúc gì với gã.

Lúc này Giang Đạo Vân mới nhìn thoáng qua La Thiên, nhíu mày hỏi: “Vị này là…?”

Tại sao lại có một nam tử đi cùng Kỷ Thanh Dung, chẳng lẽ cũng là người Kỷ gia?

“À... Ngươi tên gì?”

Lúc này Kỷ Thanh Dung mới nhớ tới chuyện mình chưa biết tên La Thiên.

“La Thiên!”

Giang Đạo Vân có chút buồn bực, chuyện này là sao?

Sau đó gã mới biết rằng Kỷ Thanh Dung ở đây mài giũa và gặp được La Thiên, sau đó hai người tổ đội.

Giang Đạo Vân bực bội, La Thiên đã chiếm mất vị trí của gã.

“Kỷ cô nương, với thực lực của ngươi, đi cùng một tiểu tử Linh Hải cảnh bát trọng không phải sẽ rất phiền phức sao?”

Giang Đạo Vân biết La Thiên không phải người Kỷ gia, cũng không thân với Kỷ Thanh Dung thì lập tức không kiêng nể gì.

Gã muốn đuổi La Thiên đi để đơn độc ở chung cùng Kỷ Thanh Dung.

“Không hề!”

Kỷ Thanh Dung không thích phương thức nói chuyện của Giang Đạo Vân.

Nàng cũng nhìn ra Giang Đạo Vân có ý với mình, vì thế nàng càng thêm phản cảm.

“Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi đây!”

Kỷ Thanh Dung lãnh đạm mở miệng.

Sắc mặt Giang Đạo Vân cứng đờ, không ngờ Kỷ Thanh Dung lại bảo vệ La Thiên.

“Ha hả, Kỷ cô nương đừng vội, tại hạ mới biết được trong Mãng Long Sơn Mạch có một nơi có một gốc Địa Linh Quả hiếm thấy.”

Khóe miệng Giang Đạo Vân nhếch lên.

Để có cớ đi cùng Kỷ Thanh Dung, gã đã chuẩn bị từ trước.

“Địa Linh Quả?”

Bước chân Kỷ Thanh Dung tạm dừng, nàng đã động tâm.

Địa Linh Quả, 500 năm kết một quả, quả này có thể gia tăng 20% xác suất đột phá Địa Nguyên Cảnh.

Nếu dùng Địa Linh Quả luyện chế Địa Linh Đan, căn cứ phẩm chất, cao nhất có thể gia tăng 50% xác suất đột phá Địa Nguyên Cảnh.

Nếu dùng Địa Linh Quả hoặc Địa Linh Đan mà không thể đột phá thì cũng có thể ngưng luyện chân khí, về sau tìm cơ hội đột phá khác.

“Đây là thứ tốt.”

La Thiên vô cùng động tâm.

“Ngươi cách Địa Nguyên Cảnh còn xa.”

Giang Đạo Vân lạnh lùng liếc La Thiên một cái, sau đó mỉm cười nhìn về phía Kỷ Thanh Dung: “Nghe nói có yêu thú cường đại chiếm cứ địa bàn gần Địa Linh Quả, nếu Kỷ cô nương đi cùng tại hạ thì có lẽ sẽ lấy được nó.”

“Được, đi thử xem sao.”

Kỷ Thanh Dung đáp ứng.

Vừa có thể mài giũa, vừa có thể lấy được Địa Linh Quả, nàng không có lý do để cự tuyệt.

“Ta cũng đi!”

La Thiên cũng cảm thấy hứng thú với Địa Linh Quả.

“Ngươi ư?”

Giang Đạo Vân lộ ra sắc mặt lạnh lùng.

Một Linh Hải cảnh bát trọng mà thôi, xen vào làm gì.

Gã vừa định đuổi La Thiên đi thì Kỷ Thanh Dung đã mở miệng: “Nhiều người sẽ ổn thỏa hơn.”

Giang Đạo Vân không phản bác, gã cao ngạo nói: “Nể mặt Kỷ cô nương, ta cho phép ngươi vào đội.”

Sau đó gã đi phía trước dẫn đường.

Không lâu sau, ba người đã đến nơi.

Phía trước mây mù lượn lờ, có một hồ nước ở đó, trong lòng hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một cây đại thụ tản ra hương thơm kỳ dị và linh khí thiên địa nồng đậm.

“Đó là Địa Linh Quả sao?”

La Thiên nhìn chăm chú.

“Không sai, Địa Linh Quả ở ngay trên hòn đảo kia! Nhưng chúng ta phải đối phó với đàn yêu thú kia đã thì mới có thể thuận lợi đi qua, lấy được Địa Linh Quả.”

Giang Đạo Vân trầm giọng.

Quanh hồ không phải chỉ có 1 - 2 con yêu thú cường đại mà là một đàn yêu thú. Tổng cộng có hơn 30 con Xích Giác Ma Ngưu tản ra khí tức yêu sát nồng đậm!

Xích Giác Ma Ngưu có hình thể lớn như một căn phòng, trên đầu có đôi sừng trâu màu đỏ, hồng mang yêu dị lập loè.

Đa số Xích Giác Ma Ngưu có tu vi Linh Hải cảnh bát trọng, ngoài ra có năm con Linh Hải cảnh cửu trọng đỉnh và hai con nửa bước Địa Nguyên Cảnh.

Đôi mắt Xích Giác Ma Ngưu lập loè huyết quang, chúng đều nhìn chằm chằm Địa Linh Quả ở trung tâm đảo nhỏ.

“Có vẻ đám Xích Giác Ma Ngưu này cũng muốn Địa Linh Quả, chúng ta phải ra tay thật nhanh mới được!”

Kỷ Thanh Dung nói.

“Cùng ra tay đi! Với thực lực của Kỷ cô nương và hạng 32 Linh bảng như ta thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Giang Đạo Vân đạm nhiên nói.

“Hạng 32 Linh Bảng?”

La Thiên cả kinh.

Quả nhiên người có tư cách theo đuổi Kỷ Thanh Dung thì thực lực cũng không thể kém được.

“La Thiên, lát nữa ngươi đừng lười biếng, nếu không bỏ nhiều công sức thì chiến lợi phẩm không có phần của ngươi đâu.”

Giang Đạo Vân nói với đối với La Thiên.

Gã đang khích tướng La Thiên, hy vọng hắn mạo hiểm nhiều một chút, nếu hắn bị Xích Giác Ma Ngưu xử lý thì càng tốt hơn.

“Dùng bản lĩnh đi, ai lấy được thì là của ngươi đó!”

La Thiên đề nghị.

Giang Đạo Vân thầm khinh bỉ.

Phân chia trong tiểu đội thì chỉ cần La Thiên không quá vô dụng thì chắc chắn sẽ được chia cho một chút.

Nhưng không ngờ La Thiên lại đưa ra đề nghị dùng bản lĩnh giành lấy. Với tu vi Linh Hải cảnh bát trọng của hắn thì e rằng sẽ chẳng chiếm được gì, tay không mà về.

“Quyết định vậy đi.”

Giang Đạo Vân lập tức đáp ứng.

Kỷ Thanh Dung nhíu mày, nàng nhận ra Giang Đạo Vân vẫn luôn nhằm vào La Thiên, có lẽ La Thiên muốn hả giận nên mới đưa ra phương án phân phối như vậy.

Thực ra đó chỉ là một phần nguyên nhân, ngoài ra La Thiên còn có cảm giác muốn đoạt Địa Linh Quả này sẽ không dễ dàng.

“Lên đi!”

Giang Đạo Vân quát, sau đó cùng Kỷ Thanh Dung và La Thiên cùng nhau lao đi.

Ba người xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của đàn Xích Giác Ma Ngưu.

Đàn Xích Giác Ma Ngưu đồng thời gào rống, các đôi mắt đỏ như máu phẫn nộ nhìn chằm chằm ba nhân loại!

Một con Xích Giác Ma Ngưu Linh Hải cảnh cửu trọng đỉnh phát động tấn công.

Nó vọt đến, gây nên một cơn lốc cuồng bạo, trông nó giống như một tảng đá đang bốc cháy đỏ rực, nó cấp tốc lao đến, thế không thể đỡ!

“Cút!”

Giang Đạo Vân bay lên, một chân đá ra, chân khí điên cuồng tuôn ra hóa thành chân ảnh giao long, chính diện phản kích.

Ầm!

Xích Giác Ma Ngưu hung mãnh bị đá trúng đầu.

Thân hình to lớn bay ngược mấy mét, ngã mạnh xuống đất, sừng trâu cứng rắn cũng bị đá nứt!

Bình Luận (0)
Comment